Giang Thừa Châu không miễn cưỡng Mộc Tuyên Dư nhất định phải tin tưởng mình, mà nhanh chóng buông tay ra, cởi áo khoác, đi đến phòng tắm tắm rửa, dường như những lời anh mới nói vừa rồi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.
Ngồi ở trên giường Mộc Tuyên Dư nhìn bóng lưng anh, không nói nên lời trong lòng cần có cảm giác gì.
Anh nói, chuyện của anh và Uông Tử Hàm đều là quyết định của trưởng bối, anh chỉ biết thời biết thế, sau đó khi trưởng bối thật sự yêu cầu anh cùng Uông Tử Hàm kết hôn thì anh lại làm chuyện nhằm vào “Thịnh Đạt”.
Cho tới bây giờ, anh mới bằng lòng đối mặt với chính lòng mình, anh không nỡ rời cô, anh không nỡ thật sự phải cưới cô gái khác, sau đó cô lại gả cho người khác.
Tin tưởng anh sao, tin tưởng tất cả lời anh nói sao, tin tưởng cái gọi là luyến tiếc cô của anh sao… Thậm chí cho dù là bảy năm qua, anh vẫn nhớ mãi không quên cô như trước, còn có dư tình không thay đổi với cô.
Cô cười cười với chính mình, cô rất muốn tin tưởng anh, tin tất cả những gì anh làm, mặc dù quá trình khiến người ta không thể tiếp nhận, nhưng cuối cùng kết quả đều là vì yêu cô, cô thật sự rất muốn rất muốn tin tưởng.
Nhưng theo sau “Rất muốn rất muốn” chính là hai chữ “Nhưng mà”.
Đi vào phòng tắm đóng cửa lại khóe miệng Giang Thừa Châu giương lên một tia cười.
Anh vẫn không nói dối, trong bảy năm đó, anh đều không định xuất hiện bên cạnh cô gái này, là sau khi kết hôn với Uông Tử Hàm, anh mới nghĩ đến có một việc chưa làm, lúc này mới bắt đầu nhằm vào “Thịnh Đạt”, cũng làm ra một loạt chuyện này.
Mà việc nhằm vào “Thịnh Đạt” ba anh kịch liệt phản đối, hơn nữa mặc dù anh trai anh không tỏ vẻ gì, nhưng từ lời nói thái độ cũng chống đỡ hết nổi, mà chính anh, đối với đánh giá này cũng thật là ngây thơ đến khó tin.
Anh đều không nói sai, nói dối duy nhất chỉ sợ chính là…
Anh nở nụ cười với chính mình, trong tươi cười có sự khinh thường khó nén cùng với chút đùa cợt.
Giang Thừa Châu ở trong phòng tắm tắm rửa xong ra ngoài, Mộc Tuyên Dư đã nằm trên giường.
Dáng vẻ này của cô mang theo vài phần nhu thuận, thế nhưng làm cho anh nghĩ tới họ trước đây.
Khi đó Mộc Tuyên Dư ở bên cạnh anh đều là dáng vẻ này, luôn nhu thuận nghe lời, sẽ ở bên cạnh anh vài giờ chờ anh chơi game, vì đi ăn cơm cùng anh mà chờ anh ở bên sân bóng rổ, thậm chí để có thể tiếp xúc với anh nhiều hơn cô còn dự thính giờ học của anh.
Khi đó cô ở trong mắt mọi người đều là một cô gái yêu thương anh muốn chết, có lẽ là yêu anh thảm thiết, người khác cho rằng như thế, mà chính anh cũng từ đó mà cho rằng như vậy.
Thật là… Anh cúi đầu, không nói gì mà cười cười.
Thật là sự thật đáng buồn, nhiều người như vậy tất cả đều bị cô lừa, cho dù đến nhiều năm sau, người biết được những chuyện lúc trước kia cũng chỉ nói, là anh Giang Thừa Châu có lỗi với Mộc Tuyên Dư.
Cô thật lợi hại, sau khi làm tất cả mọi chuyện, còn có thể đem nước bẩn hoàn toàn hắt lên người anh.
Anh không nghĩ nhiều nữa, mà đi tới nằm trên giường.
Anh biết cô không ngủ, một lúc sau, tắt đèn.
Trong phòng yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Giang Thừa Châu chớp mắt trong bóng đêm, “Cho dù em có tin tôi hay không, tôi đều muốn nói, tất cả những gì tôi nói lúc trước đều là sự thật.”
Anh nói xong những lời này, thì không nói gì thêm nữa.
Anh sẽ không biết, cô gắt gao nắm chặt tay mình, cô hi vọng chính mình có thể tin lời anh nói hơn, tin tưởng anh làm tất cả đều vì để ý tới mình, tin tưởng anh còn yêu mình, hi vọng anh nói là sự thật biết bao, lại hi vọng cô có thể tin tưởng tất cả những lời anh nói cỡ nào.
Ngày hôm sau, lúc Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, Giang Thừa Châu đã sớm không còn ở đây.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô tình nguyện đối mặt với những lời lạnh nhạt Giang Thừa Châu nói với cô, chứ không cần ánh mắt phức tạp của Giang Thừa Châu đến mức cô không thể phán đoán.
Lời anh nói hôm qua, cô đều nghe được rành mạch, lại không biết chính mình nên đáp lại thế nào, cho dù đáp lại thế nào, cô cũng không muốn.
Cách tốt nhất đó là, cô khỏi phải đối mặt với anh.
Thật là đáng cười, Mộc Tuyên Dư cũng có người cô không dám đối mặt.
Càng đáng cười là, ngay cả trốn tránh cô cũng có vẻ chật vật như vậy.
Lúc cô còn chưa kịp vui mừng, lại nghe được âm thanh từ trong phòng bếp truyền tới.
Cô thoáng cau mày lại, lật chăn ra, liền nghi ngờ từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đến phòng bếp xem một cái.
Cô đi đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Giang Thừa Châu đang bận rộn.
Anh đang đập trứng gà, cũng nhanh chóng đem trứng gà bỏ vào trong mặt nồi xử lý tốt.
Động tác của anh hết sức thuần thục, không có nửa phần bối rối.
Sáng sớm vầng sáng rơi trên sơ mi trắng anh mặc trên người, làm cho khí chất của anh có khuynh hướng thuần túy mà tươi mát, giống như đang chế tạo một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Tay áo anh hơi hơi xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc cùng ngón tay thon dài, tất cả những điểm này đều là nơi trước kia cô yêu thích ở anh.
Ngoài mùi trứng, còn có mùi cháo nồng đậm, trôi nổi trong không khí, gợi lên cảm giác thèm ăn đang ẩn nấp.
Anh lại nấu cơm, sự thật này vẫn không khiến Mộc Tuyên Dư dễ chịu lên.
Giang Thừa Châu ở cùng một chỗ với Mộc Tuyên Dư kia, luôn là quân tử rời xa nhà bếp, thế nhưng bây giờ Giang Thừa Châu này đã học nấu cơm, lại còn thuần thục như vậy.
Cô không muốn thừa nhận, Giang Thừa Châu này là Giang Thừa Châu của Uông Tử Hàm.
Anh vì một cô gái khác trở thành dáng vẻ của hiện tại, so với quá khứ anh càng thêm ổn trọng và thâm trầm, thậm chí càng có mị lực.
Đáng tiếc, cô sớm đã mất đi thứ có thể có được anh.
Cô nhìn anh rất lâu, thẳng đến khi anh đã làm xong bữa sáng.
Anh mang trứng cùng mấy đ ĩa lót dạ sang, dường như hoàn toàn không bất ngờ việc Mộc Tuyên Dư đứng ở cửa, “Ăn cơm.”
Mộc Tuyên Dư ngửa đầu, khống chế được sự chua xót trong mắt kia, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh tùy ý rửa mặt sạch sẽ mới lại chạy ra.
Giang Thừa Châu đã múc cháo ngon lành cho cô, nhìn cô đến, dịu dàng cười với cô.
Anh đã rút đi khí chất nguy hiểm trên người, giống như cậu sinh viên thật là vô hại, ánh mắt như vậy, làm cho cô không dám nhìn thẳng anh.
“Những thứ này, đều là anh làm?” Biết rõ còn cố hỏi, cô ghét nhất những lời như vậy, nhưng lại do chính cô nói ra.
Giang Thừa Châu nhìn cô một cái, không nói gì.
Lúc ăn cơm, trên bàn cơm rất im lặng, anh không nói lời nào, cô cũng không chủ động lên tiếng.
Chào nấu thật sự rất khá, không nhạt không đậm, vừa đúng hương, trứng cũng chiên vừa phải, không quá sống cũng không quá kĩ, mà mấy đ ĩa lót dạ càng khiến cô ăn ngon miệng.
Cô giống như không nhận ra người ngồi đối diện mình này, anh vẫn là Giang Thừa Châu sao?
Cô từ từ ăn, lại như cũ dùng ánh mắt như nghiên cứu nhìn về phía anh.
“Vị hôn thê của anh là cô gái tốt.” Cô đột nhiên mở miệng như thế.
Cô gái có thể ảnh hưởng đến anh, cũng có thể khiến anh trở nên càng ngày càng tốt hơn, đáng được tán thưởng như thế.
Anh nhìn cô, hơi hơi nhướn mi, dường như không hiểu vì sao cô lại nói như vậy, nhưng nghi hoặc trong mắt cũng không nồng đậm, dường như không quá hi vọng cô nhắc tới vị hôn thê của anh.
“Có thể ảnh hưởng anh như thế, cô ấy rất lợi hại.” Cô lại thêm một câu.
Giang Thừa Châu từ chối cho ý kiến, lại không cười, chỉ bình tĩnh húp cháo.
Anh an tĩnh dùng cơm, động tác ưu nhã, khuôn mặt đạm nhạt.
Mộc Tuyên Dư nhìn anh, tự dưng muốn thở dài.
Rốt cuộc, bọn họ đều đã dùng xong bữa sáng.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa thì Giang Thừa Châu đột nhiên sáng quắc mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh giống như có vật thể rơi trên người cô, sức nặng khiến cô không thể lảng tránh.
“Em cho là anh chịu ảnh hưởng của Uông Tử Hàm mới có thể nấu cơm?” Anh bình tĩnh nhìn về phía cô, dường như không có cảm xúc dư thừa, mà ánh mắt thẳng thắn này, ngược lại làm cho người đối diện không dám đối diện với anh.
Cô cắn môi, không nói gì.
Anh dường như nở nụ cười, nụ cười này quá mức ngắn ngủi, như chưa từng có, “Em nhất định quên mất những lời anh từng nói với em.
Anh từng nói, anh không nỡ để em làm thiếu phụ luống tuổi có chồng, không nỡ để làn da của em trở nên tồi tệ, không nỡ để em đi lấy lòng người khác… Cho nên để anh nuôi em là được rồi, em ngoan ngoãn ở nhà hưởng thụ là được, việc nhà đều để anh làm, việc trong bếp để anh lo cả…”
Mộc Tuyên Dư chấn động toàn thân, anh từng nói như vậy, từng nói.
Anh nói anh không bằng lòng để cô đi công tác, đi lấy lòng đồng nghiệp và ông chủ, anh đều không nỡ để cô lấy lòng, tại sao có thể để cô đi lấy lòng người khác; anh nói cô xinh đẹp như vậy, anh thấy thế nào cũng nhìn không đủ, tại sao có thể để gương mặt này bị khói dầu làm hại; anh nói cô sẽ trở thành vợ của Giang Thừa Châu anh, vợ của anh sao có thể làm việc nhà, vợ anh đương nhiên là tới thế giới này để hưởng thụ …
Anh dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn cô.
Anh nói, Mộc Tuyên Dư, em theo đuổi anh lâu như vậy, hiện tại để anh tới đối xử tốt với em, em đối tốt với anh, anh lấy cả mười lần trăm lần đến hồi báo em.
Anh nói, Mộc Tuyên Dư, anh yêu em, đời này anh đều yêu em.
Mộc Tuyên Dư không dấu vết lui về phía sau một bước, cô vẫn luôn biết làm tổn thương người khác là dao nhỏ, một đao trí mạng, người bị thương máu chảy không ngừng, lại không biết, thì ra lời ngon tiếng ngọt nào đó mới thật sự là độc tiễn, làm cho người ta vừa đau lại vừa tê dại.
Giang Thừa Châu lại thật bình tĩnh nhìn cô, “Mộc Tuyên Dư, bảy năm trước em đứng ở giữa sân bóng rổ, trong nháy mắt anh hướng về phía em đi tới đó, em nhất định không biết, đó là khoảnh khắc vui vẻ nhất đời này của anh.
Bởi vì anh muốn cầu hôn người con gái anh yêu nhất.” Ánh mắt của anh rốt cuộc không thể tránh khỏi mà bắt đầu dịu lại, “Em có biết một khắc đó anh hạnh phúc cỡ nào không?” Anh lắc đầu, “Em sẽ không biết.”
Mộc Tuyên Dư gắt gao cắn môi, môi trắng nhợt, mà sắc mặt cô cũng gần như trong suốt.
Cô từng bước một lui về phía sau, giống như lời anh nói mang đến cho cô sự đả kích khổng lồ.
Ánh mắt Giang Thừa Châu nhu hòa, lại trở nên vô cùng kiên định.
Anh nhìn cô, giống như nhiều năm trước vậy, anh chỉ nhìn đến cô, trong mắt anh cũng chỉ có thể chứa đủ mình cô, “Mộc Tuyên Dư, ngày đó, anh chuẩn bị cầu hôn em.
Anh muốn dùng thành ý lớn nhất của mình cầu hôn em.
Trước khi đưa ra quyết định đó, anh đi học nấu ăn.
Anh muốn mỗi sáng sớm thức dậy sẽ làm cho em bữa sáng, sau đó anh đi làm, em thì ở nhà ngoan ngoãn đợi anh tan tầm.
Sau khi tan tầm, anh sẽ làm bữa tối cho em, ăn cơm xong chúng ta đi ra ngoài tản bộ.
Cuối tuần, anh còn có thể cùng em ra ngoài dạo phố, em muốn mua gì, anh đều sẽ sảng khoái vì em mà trả tiền.
Ai bảo em là người phụ nữ của anh chứ! Anh đều đã chuẩn bị tốt tất cả, anh khẩn trương như vậy, anh muốn ở trước mặt bạn học toàn trường cầu hôn em…”
Anh thấy được, khóe mắt cô có vết nước mắt.
Anh đứng lên, đi tới chỗ cô, vươn tay lau nước mắt chảy trên khuôn mặt cô, “Tại sao vậy chứ, cũng đã nhiều năm như vậy, nước mắt em vẫn có thể ảnh hưởng đến anh, vẫn có thể khiến anh đau lòng.
Mộc Tuyên Dư, anh nhận thua, anh kém cỏi hơn em, nhiều năm trôi qua như vậy, em có thể thờ ơ với anh được, anh lại không thể thờ ơ với em.
Anh thua hoàn toàn… Một khi đã như vậy, tất cả bảy năm trước, coi như nó đã trôi qua, để nó là quá khứ…”
Hai tay anh đặt trên vai cô, cảm nhận được thân thể cô run nhè nhẹ, ánh mắt anh chống lại ánh mắt của cô, “Mộc Tuyên Dư, anh không trách em… Anh tha thứ cho em, cho dù em đã làm gì với anh, anh đều tha thứ.”
Anh ôm cô vào trong lòng.
Cô cảm nhận được sự ấm áp trong lòng anh, kìm lòng không được mà vươn tay, ôm lại anh.
Mà anh ở bên tai cô, nhẹ nhàng nói, “Anh tha thứ cho em, không còn tính toán… Anh không nỡ tính toán, chỉ có thể tha thứ.”
Cô cảm nhận được độ ấm trên người anh, nhắm chặt mắt, nước mắt tùy ý rơi xuống.
Cô nhìn ngược hướng với anh, vì thế không nhìn thấy, trong mắt anh là ánh mắt âm ngoan.
(nham hiểm, độc ác).