Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

chương 17: 17: chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ác mộng? Đích thực là một cơn ác mộng.

Cơn ác mộng này từ khi cô uống say ở quán bar sau đó tỉnh lại ở khách sạn trò chuyện với anh, mà bắt đầu.

Anh có thể trực tiếp nói cho cô biết, anh làm tất cả đều nhằm vào cô, một khi đã như vậy, cô biết phải làm sao.

Cô không thể để cho người nhà biết, vì thế Giang Thừa Châu chủ động bảo cô trực tiếp chuyển ra ngoài, đương nhiên anh cũng không ngại đột nhiên nhớ tới cô, đến Mộc gia đón cô.

Cô chỉ có thể dựa theo yêu cầu của anh mà chuyển ra ngoài.

Sau khi chuyển ra, anh không chủ động liên hệ với cô, cũng chưa từng xuất hiện, tùy ý cô suy đoán nhiều lần, đoán anh phải chăng cố ý bỏ cô lại, đoán anh có phải bỏ mặc công ty bất kể…

Sau đó anh xuất hiện, tại thời điểm anh thấy cảm xúc của cô kém nhất.

“Không có.” Cô lên tiếng, ổn định hô hấp của mình.

Câu này của cô, tâm bất hòa với lời nói ra miệng khiến anh không tiếng động nở nụ cười trong bóng đêm.

Không có sao? Vậy anh không ngại làm người khiến cô cảm giác được.

Lúc Mộc Tuyên Dư ổn định tâm trạng, chuẩn bị nhắm mắt ngủ, một bàn tay đặt trên ngực cô, hơn nữa có chứa ác ý nhào nặn, điều này khiến cơ thể cô trong nháy mắt vô cùng cứng ngắc.

Cô dường như có thể cảm giác được lúc này nhất định là anh đang cười, cô có thể nói không, nhưng cơ thể sẽ không nói dối.

Ngay cả một câu, anh cũng muốn ác ý chứng minh anh mới là đúng.

Cường độ trên tay không lớn, có sự dịu dàng kì lạ ở trong đó, giống như có vị ngọt của độc dược, biết rõ là độc, nhưng hương vị cực tốt.

Phạm vi di chuyển của bàn tay kia càng ngày càng rộng.

Cô rất muốn nhắc nhở anh, anh vừa đính hôn, cô gái đính hôn cùng anh kai là người vợ mà anh lựa chọn, anh đã dùng hành động biểu đạt đãi ngộ hứa hẹn lớn nhất dành cho cô gái ấy, như vậy thì không nên lại dùng hành động mà phản bội.

Cô cắn môi, không nói ra khỏi miệng, cô hiểu rõ nếu nói ra lời, như vậy sẽ thật sự chọc giận anh.

Mà cô có lẽ sẽ thật sự trở thành một cô gái phá hoại hạnh phúc của người khác.

Trong nháy mắt khi cơ thể anh di chuyển, cô rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Giang Thừa Châu…”

“Hử?” Giọng anh biếng nhác mà mê người.

Đồng thời với giọng nói của anh chính là, anh trực tiếp xoay người bao phủ trên người cô, tay anh không hề xấu xa di chuyển trong váy ngủ của cô, mà đặt toàn bộ sức nặng cơ thể anh lên người cô, dùng thân thể anh để cảm thụ phẫn nộ kìm nén giờ phút này của cô, mà mỗi một tế bào của anh đều bởi vậy mà không ngừng phát triển.

Thời đại học, trong lúc vô ý anh từng nghe được cô nói chuyện cùng mấy nữ sinh, anh tiến lùi không được, chỉ có thể nghe tiếp.

“Sao dạo này có nhiều cô gái tin mấy gã đàn ông đã kết hôn hay có vị hôn phu là thực lòng yêu họ thế nhỉ, chẳng lẽ tất cả đều bị nước vào đầu?”

“Đây là vì đàn ông đều cưng chiều tiểu Tam, điều này giống như, vốn chỉ có thể chia sẻ một bảo vật, kết quả lại có bảo vật tự mình đưa lên cửa, đương nhiên sẽ được yêu thương cưng chiều…”

“Bảo vật?” Nghe được giải thích của bạn học, Hạ Ngữ Minh không thể kiềm chế bật ra một tiếng cười trào phúng, “Nếu người đàn ông này chân thành yêu cô ta, thế sao không để cô ấy danh chính ngôn thuận đi theo anh ta, sao có thể mặc kệ cô ấy gặp phải nhàn ngôn toái ngữ, chẳng qua đó chính là lòng hư vinh của đàn ông mà thôi.

Đổi thành bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể, cho nên làm sao xảy ra cái gì mà tình yêu chân thành…”

Hạ Ngữ Minh nói chuyện xưa nay đều vậy, mọi người cũng đã quen, có người nho nhỏ phản bác, cũng sẽ có ngoại lệ…

Hạ Ngữ Minh lạnh lùng cười, “Tiểu Dư, cậu cảm thấy thế nào?”

“Suy nghĩ của tớ giống với cậu.”

Làm sao mà tồn tại nhiều sự chân ái bất ngờ như vậy, chỉ có điều là không đủ yêu, kiên định không tới, nhưng vừa đúng bởi vậy, chân ái đáng quý như thế, đã ít người có được lại càng thiếu, vì thế vô số người ngụy trang chân ái thật giả lẫn lộn.

Tớ nghĩ như cậu.

Giống nhau sao? Giang Thừa Châu cười cảm nhận được cảm xúc của người dưới thân, “A, cô là đang khẩn trương?”

Anh biết rõ còn cố hỏi giữa sự khái cảm nhàn nhạt.

Mộc Tuyên Dư lại chỉ có thể gắt gao cắn môi.

“Khẩn trương cái gì chứ?” Anh từ trên người cô trở mình xuống, “Cho rằng tôi sẽ làm gì với cô?”

Còn chưa kịp thoải mái khi anh trở mình xuống, cô đã vì một câu sau đó của anh mà máu toàn thân đều thẳng hướng đầu óc.

A, ý của anh là cô tự cho mình là thông minh, anh căn bản không có ý chạm vào cô, cô quá tự kỷ mới có thể cho rằng anh đã có vị hôn thê xinh đẹp động lòng người còn có thể cảm thấy hứng thú với khối thân thể rách nát này.

Cô gần như dùng hết tất cả tự chủ, mới có thể mím chặt môi không mở miệng, nhắm mắt lại không lên tiếng.

Giang Thừa Châu mặt mang tươi cười, như vậy, cũng không có ý định mở miệng?

Mộc Tuyên dư, tôi từng nói, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.

Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, đầu tiên là mở mắt nhìn rèm cửa không ngừng đung đưa, hôm qua không đóng cửa sổ sao? Cô vê vê trán của mình, hình như đã quên.

Nhìn thời gian trên di động một cái, tám giờ mười một, có cảm giác nói không ra lời.

Lúc đi làm, mỗi ngày đều oán giận vì cái gì mà phải dậy sớm như thế, sau này khi không phải đi làm cảm thấy mỗi ngày đều muốn ngủ nướng thật ngon thì lại tự nhiên tỉnh lại vào khoảng thời gian này, sau đó phát hiện thời gian thức dậy cùng khi công tác hoàn toàn giống nhau, nhưng khi đó, vì sao lại căm thù như thế chứ!

Khi ánh mắt cô dừng lại trên mặt người bên cạnh thì những suy nghĩ hỗn độn đó cũng dần dần tiêu tan.

Ánh sáng rất êm dịu, khiến mặt anh cũng có vẻ rất dịu dàng, giống như thiếu niên chưa trải đời, có nhiều tính giả dối.

Nhưng cô biết rõ tất cả sự giả dối, thậm chí có một loại xúc động, muốn đưa tay ra sờ mặt anh, muốn cảm giác một phần tính chân thực.

Quá khứ có bao nhiêu lần cô cũng tỉnh lại như thế này, sau đó anh nằm bên cạnh cô, cô khi đó là đang nghĩ những gì?

Bên đầu giường anh để thuốc và bật lửa, thế nhưng cô nhìn chiếc bật lửa kia rất mê mang.

Chiếc bật lửa này, vẫn là chiếc bật lửa đó của nhiều năm trước? Là cô nhìn lầm rồi, hay là anh vẫn luôn sử dụng? Màu của chiếc bật lửa là màu chì, không mới, có vẻ cũ kĩ.

Cô nhìn quá chăm chú, thế cho nên không phát hiện ra người bên cạnh đã tỉnh lại.

Giang Thừa Châu liếc mắt nhìn cô, trên mặt nơi nào đó còn có cảm giác đơn thuần, lại không lộ cảm xúc sâu không lường được.

“Muốn chạm vào?” Anh trực tiếp thò tay ném bật lửa và thuốc tới trước mặt cô, nhíu mày, muốn hút thì hút, chẳng lẽ trên người anh cô còn có hình tượng gì đáng nói nữa sao?

Mộc Tuyên dư lại không chạm tới.

Cũng không phải thật sự chưa từng hút thuốc, đó là hương vị gì chứ.

Anh hỏi cô, sẽ hút thuốc sao?

Cô lắc đầu.

Anh lại cười cười với cô, không ngại thử xem.

Vì thế anh hút một hơi dài, sau đó đè cô lại, nhả toàn bộ khói trong khoang miệng vào miệng cô, tự mình làm cô cảm thụ một chút, hương vị của khói thuốc, sau đó cười tủm tỉm nhìn cô: rất khó chịu đúng không? Vậy thì chạm ít thôi.

Anh đưa tay xoa tóc cô: anh không thích nữ sinh hút thuốc.

Lời ngầm, em đừng nghĩ đến việc hút thuốc, anh không thích.

Hiện tại ư?

Muốn chạm vào? Liền ném thuốc và bật lửa tới, cô muốn hút thì hút đi!

Giờ khắc này Mộc Tuyên Dư chỉ cảm thấy chính mình thế nhưng cũng thành công vì có thể đánh dẹp được người này như vậy, dối trá cỡ nào, cô rõ ràng cho rằng chính mình đối với một đoạn cảm tình trong quá khứ kia căn bản không thèm để ý, cũng chưa từng chủ động hồi tưởng, như vậy vì sao cô lại nhớ rõ những điều đó như thế, một sự tương phản rõ ràng có thể cho ra kết luận.

Cô bây giờ ở trong mắt anh, rốt cuộc bị xem là cái gì chứ?

Xem như là gì đều không quan trọng, cô giật giật khóe miệng, “Chỉ là nhìn xem mà thôi.”

Cô kéo chăn ra, xuống giường.

Cô quay đầu, phát hiện anh vẫn không nhúc nhích, trầm mặc hai giây, “Anh không rời giường nổi à?”

Cô là đang ám chỉ anh, nếu anh không dậy, thì sẽ đến công ty muộn.

“Hôm nay tôi đi công tác.” Anh nhìn cô, một lúc sau dời ánh mắt, “Cô cùng đi với tôi.”

Anh nói xong lại nhắm hai mắt lại.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh trong chốc lát, cảm thấy anh quả thật không cần đợi mình đáp lời, cô có tư cách bày tỏ ý kiến muốn hay không muốn sao?

Nếu không có tư cách, như vậy thì cố gắng dựa theo lời anh nói mà làm.

Cô từng đọc một câu chuyện nhỏ, hai cô gái đồng thời bị người ta bắt đi, một cô thuận theo người đàn ông kia, thân thể không phải chịu bao nhiêu thương tổn, một cô thì không ngừng phản kháng, khi được cứu ra thì hấp hối, toàn thân trên dưới đều là vết thương, ngay cả trên mặt cũng có vết sẹo.

Sau đó người trước bị vô số người mắng chửi, không có lòng tự trọng, lại nương thân với loại đàn ông đó, người sau thì được khen là có phẩm giá.

Chân chính trên thực tế, nhiều năm sau, cô trước kết hôn sinh tử bình thường, hôn nhân hạnh phúc, cô sau thì vận mệnh bi ai, thậm chí không bao lâu thì chết.

Hạ Ngữ Minh đọc câu chuyện này thì cười, nói là kết quả thúc đẩy quá trình, chính là bởi vì có như vậy mới không khiến người nào lại có kết cục đáng cười, mới có thể khiến cho càng nhiều phụ nữ như cô trước.

Mộc Tuyên Dư lại nghĩ, thật ra đời người đều do mình lựa chọn, bất kể cuộc sống của người phụ nữ trước hay người sau.

Người phụ nữ trước càng muốn sống, cho nên cô ta sống được càng tốt, không để ý tới sự chửi rủa của mọi người.

Người phụ nữ sau, chính cô ta lựa chọn cuộc sống của mình, nhưng ngay cả giữa vô số những lời khen ngợi, cũng phải so đo với những lời mắng chửi che dấu, vì thế vốn đã bị vỡ vỏ cứng, buồn bực không vui, hướng đến cái chết chờ mong của cô ta.

Cô không muốn làm người phụ nữ sau, dùng kiêu ngạo làm cho mình đầy thương tích, lại giống như vì mình đầy thương tích mà làm tổn thương sự kiêu hãnh của chính mình.

Sau khi mặc xong quần áo ở trong toilet, cô mới đi ra ngoài, Giang Thừa Châu lúc này mới chậm rãi rời giường.

Động tác của anh không nhanh không chậm, bộ dạng cúi đầu mặc quần áo có vẻ rất chững chạc, lúc này mới phù hợp với tuổi của anh.

Cô đột nhiên nghĩ, kỳ thật cô cũng có lựa chọn.

Hiện tại cô là tù binh của anh, cô có thể ủy ủy khuất khuất ở lại bên người anh, dựa vào anh mà sống, mà cô cũng có thể lựa chọn, cá chết lưới rách, người sống sót có vô số tử huyệt, nhưng thật ác được hạ tâm, trong thực tế, cô có thể thực sự làm mà không quan tâm đ ến bất cứ ai khác, vì thế ai cũng không làm tổn thương được chính mình.

Giang Thừa Châu phát hiện ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Đi nấu cơm.”

Lại là giọng điệu không thể phản kháng đó.

Cô đứng vững, lựa chọn loại nào chứ?

Vẫn là ngoan ngoãn đi đến phòng bếp.

Tiếp tục tồn tại, mặc dù không có ý nghĩa gì, nhưng chân chính sống có ý nghĩa thì có mấy ai đâu!.

Truyện Chữ Hay