Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên đến nhà hàng buffet, cô chẳng quan tâm đến hình tượng bưng về một bàn đồ ăn ngon.
Mặc Tử Hiên thỏa mãn nhìn cô ăn.
“Chậm chậm một chút, cẩn thận rớt” Anh cưng chiều nói.
Diệp Hân Đồng liếc anh đang ung dung thong thả ăn, phong thái thật tốt, mặc dù vô cùng lỳ lợm bướng bỉnh nhưng lại rất chú ý đến các chi tiết trong cuộc sống.
Tỷ như ăn cơm, Diệp Hân Đồng tự nhiên có tâm trạng bi thương, nếu quả thật muốn ở bên cạnh anh, cô phải thay đổi rất nhiều.
“E hèm” Diệp Hân Đồng hắng giọng, ngồi thẳng lên, thong thả ung dung cắt miếng bò bittet, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.
“Sao vậy? No chưa?” Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn sự thay đổi của cô.
“Chưa, nhưng em quyết định từ giờ trở đi muốn ăn cơm một cách tao nhã, làm một người xứng đôi với anh.” Diệp Hân Đồng mỉm cười cam kết.
Trong lòng Mặc Tử Hiên dội sóng, cảm động nhìn Diệp Hân Đồng.
Anh vô cớ xuất hiện nhiều hơn tâm trạng bi thương, vừa như thương hại, lại như cảm động.
“Ngốc ạ, cứ làm chính em là được, đừng vì bất kỳ người đàn ông nào mà thay đổi. Đây là sự kiêu ngạo của phụ nữ” Mặc Tử Hiên thương tiếc nói.
Diệp Hân Đồng cảm thấy những lời này của anh có chút kỳ lạ.
“Anh… không hi vọng em sẽ vì anh thay đổi?” Diệp Hân Đồng nghingờ hỏi.
“Anh thích em như bây giờ chứ không phải sau khi thay đổi, em không cần miễn cưỡng làm những việc mình không thích.” Mặc Tử Hiên chặn lại bàn tay đang cắt thịt bò của cô.
“Nhưng mà, em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường lên ngôi của anh, càng không muốn trở thành phiền não trong cuộc sống của anh” Diệp Hân Đồng thẳng thắn bộc trực.
“Em đã trở thành phiền não trong cuộc sống của anh rồi.” Mặc Tử Hiên kích động nói ra.
Diệp Hân Đồng có chút uất ức, kéo tay mình ra.
“Bây giờ anh có thể không cần”
Mặc Tử Hiên nhìn cô uất ức, dáng vẻ lương thiện, trong lòng có cảm giác chua xót “Cuộc sống mà không có phiền toái thì thật nhàm chán, Mặc Tử Hiên bóp mũi Diệp Hân Đồng, ánh mắt yêu thương.
Diệp Hân Đồng la lên né tránh, nhếch đầu mày nhìn Mặc Tử Hiên, khinh khỉnh ói “Còn chưa biết ai sẽ chọc họa cho ai.”
“Được rồi, cả hai chúng ta đều gây phiền toái cho nhau, không có chuyện kẻ cắm sừng cười người bị cắm sừng, ăn đi…” Mặc Tử Hiên xiên một miếng thịt bò to đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng sửng sốt, không nhận mà tiếp tục cắt thịt bò bittet trong đĩa của mình.
“Mặc kệ anh nghĩ gì, em cũng muốn thay đổi vì anh. Anh mà dung túng em, em không giúp được gì cho anh, chỉ cần thay đổi, giảm bớt cho anh sự phiền não.” Diệp Hân Đồng mỉm cười, xiên một miếng chỏ, bỏ vào miệng.
Mặc Tử Hiên sững sờ nhìn cô, trong lòng trăm mối ngổn ngang, anh rất muốn ôm cô bé ngốc trước mặt này, người luôn lo lắng cho anh, mặc dù mắng anh, nhưng thời điểm mấu chốt không ngại hi sinh thân mình cứu anh, đồ ngốc. Mà bây giờ, cô lại tự nhiên vì anh miễn cưỡng làm việc mình không thích, còn anh, cuối cùng…
Mặc Tử Hiên hít một hơi thật sâu, hóa giải tâm trạng của mình.
Trong lòng vô cùng chua xót, anh nhét một miếng thịt to vào mồm, phồng cả má.
Diệp Hân Đồng nhìn bộ dạng tức cười của anh bật cười
“Điện hạ, người sao vậy?” Cô nhạo báng bằng tiếng Hàn.
Mặc Tử Hiên liếc nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, tiếp tục nhai miếng bittet trong mồm.
“Tiếng Hàn của em không tệ chứ?” Diệp Hân Đồng hả hê nói, ánh mắt long lanh như đang mong chờ điều tốt đẹp gì.
Cô cầm ly rượu đỏ lên, từ từ uống một ngụm nhỏ, đáng yêu khác thường.
“Từ hôm nay trở đi, em muốn cố gắng học tập tiếng Hàn, học tập truyền thống Hàn cung, học tập những món ngon mà điện hạ thích ăn, không nói tục, bắt đầu đi giày cao gót, mặc những bộ váy dài lịch sự tao nhã, nói chuyện tinh tế, mỉm cười như hoa, giống Kim Lệ Châu vậy. Ha ha. Được không?” Diệp Hân Đồng nói như thật.
Mặc Tử Hiên rất cảm động.
Anh thở dài một cái, ngẩng đầu lên, nước mắt ngân ngấn.
“Em thật sự không cần…” Mặc Tử Hiên nhìn bộ dạng mơ ước của cô, trong lòng đau xót, không nói nên lời.
“Anh đi toilet” Mặc Tử Hiên đột nhiên đứng dậy.
Diệp Hân Đồng mỉm cười liếc anh một cái.
Ngồi thẳng dậy.
Nhìn vào đĩa thịt bò “Mặc Tử Hiên, vì anh không cưới Kim Lệ Châu, em nhất định tin tưởng anh, cùng anh hòa làm một, trở thành người xứng với Hàn cung”
Diệp Hân Đồng lẩm bẩm, mỉm cười lộ cái răng, tao nhã cắt thịt bò.
Đột nhiên, một phục vụ đi tới trước mặt cô, mang lên một chiếc bánh ngọt, bên cạnh có một tờ giấy.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người phục vụ, cô cúi đầu quay đi, Diệp Hân Đồng còn chưa nhìn rõ mặt, cô ta đã biến mất.
Diệp Hân Đồng nghi ngờ cầm tờ giấy kia lên.
“Sáng mai h gặp nhau ở quảng trường Soul. Bánh ngọt này cho cô, cảm ơn cô đã không làm lộ hành tung của tôi. Ghi chú: Người gặp ở nhà Kim Thụy Tường.