“Xuống xe trước đã rồi nói.” Mặc Tử Hiên khẩn cầu.
“Không cần. Phiền anh đưa đồ xuống cho tôi.” Cô cương quyết.
“Chúng ta còn hai ngày, sau khi về Hàn Quốc, em muốn đi đâu cũng được.” Mặc Tử Hiên tỏ ra rất có thành ý.
“Không cần. Tôi cảm thấy, đi du lịch với anh càng ít nơi càng dễ cho tôi quên anh. Ba ngày hay một ngày đối với tôi cũng không còn ý nghĩa gì cả.”
Mặc Tử Hiên thâm trầm nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Hân Đồng. Anh chui vào kéo cô ra.
“Anh biết em nhất định đã hiểu lầm.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói.
“Tôi không hiểu lầm gì cả. Tôi cảm thấy lúc này mỗi người một ngả thật tốt. Anh đi con đường hoàng tử của anh, tôi đi con đường thứ dân của tôi.”
“Anh lôi kéo Phác Nhật Trung cũng là vì chúng ta.”
“Chúng ta?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên, không phải vì tương lai chính trị của hắn hay sao?
“Hiện tại , trong số nghị viên, trừ Kim Thụy Tường ra, đã có người ủng hộ anh. Kể cả Kim Thụy Tường bỏ cuộc cũng không ảnh hưởng gì. Anh có thể không cần cưới Kim Lệ Châu, ổn định ngôi vị hoàng đế. Có những nghị viên này ủng hộ, anh có thể phá cách, Kim Thụy Tường không thể kìm kẹp được anh.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc giải thích.
“Nhưng, anh xác định Lý Trí vương sẽ truyền ngôi cho anh sao? Mặc dù em không hiểu lắm về ông ta, cũng không hiểu lắm chuyện giữa hai người, nhưng em cảm thấy ông ấy không phải là người đơn giản.” Chỉ cần chứng kiến Lý trí vương giả nhân giả nghĩa lúc trước, cô cảm thấy có chút mơ hồ.
“Việc này em không cần lo lắng. Ông ấy đã ngầm đồng ý với anh.” Chỉ cần anh tìm ra kho bá, Lý trí vương sẽ truyền ngôi.
Diệp Hân Đồng cúi đầu, suy tư “Kể cả như vậy, em cũng cảm thấy cuộc sống ở Hàn cung không thích hợp với em. Em không thích không khí trầm lặng.” Diệp Hân Đồng thương cảm nói.
“Không phải em nói rằng chỉ cần có người yêu bên cạnh, nơi nào cũng trở nên ấm áp hay sao? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em” Mặc Tử Hiên thề thốt.
Lo lắng trong lòng Diệp Hân Đồng không vì thế mà tan biến. Cho dù có anh, cô cũng có thể sống cuộc sống ở Hàn cung được sao?
Tương lai anh vốn đã gập ghềnh, cộng thêm cô làm chướng ngại vật chẳng phải càng gây khó khăn thêm cho anh sao?
“Không cần lo lắng những chuyện sau này. Chẳng phải trước đây em rất biết điều chỉnh hay sao? Chỉ cần nghĩ đến anh, tin tưởng anh là được.” Mặc Tử Hiên ôm sát cô, mỉm cười, ánh mắt thâm thúy lóe sáng, cô có thể tin tưởng được không?
Mặc Tử Hiên ôm Diệp Hân Đồng lên máy bay.
Không ngờ, vừa du lịch được ngày họ đã trở về Hàn cung.
Mặc Tử Hiên cố ý lái xe đưa Phác Nhật Trung về nhà.
Bọn họ vừa quay về, Cổ Phi hơi kinh ngạc.
“Về nhanh như vậy sao?” Bà hồ nghi hỏi.
“Vâng” Mặc Tử Hiên để hành lý xuống. Diệp Hân Đồng đứng sau lưng anh im lặng không nói gì.
“Về rồi cũng tốt? Sau khi con đi Lý trí vương cho người chuyển lời khi con về thì đến hoàng điện. Có phải cậu có chuyện gì muốn thương lượng với con không? Nếu ta đoán không sai thì chính là chuyện kết hôn sóng gió lần này, không biết cậu sẽ nói những gì?”
Cổ Phi lo lắng. Bà nói tiếng Hàn. Diệp Hân Đồng nghe có thể hiểu.
“Không liên quan. Chắc cái cậu muốn chỉ là kho báu. Ngôi vị hoàng đế của con chỉ cần tìm được kho báu là không thể thay đổi.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói, nhưng con ngươi đậm màu lại mang theo sự thương cảm và tâm tình khó giải thích.
Chính anh cũng không hiểu nổi.
“Đừng tự tin như vậy.” Cổ Phi nhìn sang Diệp Hân Đồng vẫn đang im lặng.
“Nếu không phải Lão Kim nói rõ với ta, mẫu thân thiếu chút nữa đã mắc sai lầm rồi. Thật xin lỗi. Lúc này con định giải quyết thế nào?”
Mặc Tử Hiên nở nụ cười tự tin “Không sao, con đã nghĩ đến biện pháp.”
“Ta cảm thấy nên đề phòng Lý trí vương. Nhớ ngày đó, cậu ta rất hứng thú với kho báu của cha con. Chuyện ba con mất tích cậu ta có thể có liên quan. Ta thật sự lo lắng. Nếu chúng ta tìm được kho báu, liệu Lý trí vương có nuốt lời không. Cho nên, nhất định phải được tổng thống ủng hộ, chúng ta mới có thể chắc chắn giành phần thắng.”
Cổ Phi phật miệng bà tâm nói, ánh mắt đầy hiền từ. Sau khi nghe Lão Kim phân tích, tâm tư của bà có vẻ đã khác so với trước.
“Mẫu thân, con tự biết tính toán. Chỉ cần người không làm những chuyện con không thể kiểm soát là được” Mặc Tử Hiên nói những lời này với ánh mắt lạnh lùng.
Cổ Phi kinh ngạc “Ta đều vì con cả”
Mặc Tử Hiên hơi nhếch miệng “Con hiểu. Bây giờ con qua chỗ Lý Trí vương. Quay về sẽ nói sau.” Mặc Tử Hiên lại liếc Diệp Hân Đồng “Đừng gấy khó khăn cho cô ấy”
Nét mặt Cổ Phi trở nên căng thẳng “Không phải con thật sự yêu nó chứ?”
Ánh mắt Mặc Tử Hiên trở nên lạnh băng làm Cổ Phi kinh ngạc.
“Con đã nói con tự biết tính toán. Mẫu thân cứ yên tâm làm Thái phi là được.”
Mặc Tử Hiên nói xong, quay về phía Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn.
“Anh đến chỗ Lý Trí vương trước, lát nữa anh sai thượng cung chuẩn bị cơm tối. Em nên nghỉ ngơi một chút, ngoan ngoãn chờ anh về.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói.
Anh nói xong liền đi ra cửa.
Diệp Hân Đồng tưởng rằng Cổ Phi sẽ nhìn sắc mặt mình. Không ngờ bà ta chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, lập tức quay về phòng mình.
Lần này trở về, Diệp Hân Đồng cứ có cảm giác là lạ.