Hoắc Lăng Phong sau khi rời đi nhưng vẫn có thể thấy được hình bóng người con gái đó trên người của Bạch Dạ Lan.
Nhưng có thể là anh đã nhận nhầm người đó.
"Boss người có thấy cô gái này rất quen không? Hình như chúng ta gặp đâu đó rồi thì phải." Trợ lý tò mò hỏi.
"Cậu cũng nghĩ thế sao?" Hoắc Lăng Phong thoáng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa ô tô dường như nghĩ ra điều gì đó.
"Tôi cũng không chắc vì người này không hề bỏ mặt nạ từ đầu buổi ký hợp đồng đến khi kết thúc."
"..."
Lúc này anh cũng im lặng và bắt đầu có chút nghi ngờ về người con gái kia.
Cũng bắt đầu nghĩ lại về vụ cháy mới xảy ra tháng trước đó của cô không lâu.
"Cậu đi điều tra cho tôi về thân phận của người kia và vụ cháy tháng trước của Lâm Nguyệt Lam.
Tôi cần kết quả càng nhanh càng tốt."
"Dạ...được."
Tôi không tin em đã chết, có phải em vẫn còn sống đúng không Lâm Nguyệt Lam?
Gần tiếng trôi qua trên xe trở về khách sạn, bỗng dưng anh nhẫn được một cuộc điện thoại gọi đến.
"Con cũng ghê gớm quá nhỉ! Mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc liền mà cũng không thèm bắt máy?"
Thì ra người ở đầu dây bên kia là mẹ của anh gọi đến.
Mà cũng vì anh để chế độ im lặng nên khi mở lên là bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của mẹ mà anh không nghe.
"Mẹ...mẹ gọi con có việc gì không? Con đang có việc bận nên không tiện nghe máy."
"Bận lúc nào cũng bận, con chỉ biết nghĩ đến công việc thôi sao.
Con định bao giờ cho mẹ có cháu bế đây? Hay để mẹ già khụ rồi con mới vừa lòng."
Nghe đến đây thôi anh cũng muốn cúp máy luôn rồi.
Vì lúc nào mẹ cũng thúc giục anh kết hôn sớm, để bà sớm có cháu bồng bế.
Nhưng anh thì chưa muốn nghĩ đến chuyện đó bây giờ, nên đành viện một cái cớ để cho qua.
"Mẹ à! Con vẫn đang chưa muốn tính đến chuyện kết hôn, nên con..."
"Không nhiều lời lập tức về nhà ngay cho mẹ.
Hôm nay có thông gia nhà bên kia họ qua muốn bàn bạc về chuyện cưới hỏi của hai đứa, nên con về nhà ngay.
Nếu con không về thì biết hậu quả rồi đó, thế nhé mẹ tắt máy đây."
Tít...tít...
Chưa kịp giải thích xong thì mẹ anh đã bắt anh phải về nhà rồi.
Anh cũng đành vác cái xác này về, nhưng sẽ không vì cái việc này mà quên đi việc mình đang điều tra.
"Đường Du cô muốn kết hôn với tôi đến vậy sao? Tôi cũng muốn xem cô định giở thủ đoạn gì đây."
Anh bắt đầu nghi ngờ việc mẹ anh gọi điện bảo anh về đều liên quan đến cô ta, chứ không đang yên đang lành không cớ gì mà mẹ anh lại gọi điện để thúc giục anh kết hôn.
"Bác gái à, chắc A Phong cũng đang bận việc nên bác không cần giục anh ấy về luôn đâu.
Con và gia đình đợi được mà."
"Đứa trẻ này thật hiểu chuyện mà, chẳng trách cho đứa con trai kia của bác không biết quan tâm đến cháu, để cháu chịu thiệt thòi rồi."
"Không sao đâu bác, cháu có bác yêu thương nên không có thiệt thòi đâu."
"Đúng là đứa trẻ ngoan, bác đúng là không nhìn nhầm người mà có đứa con dâu biết ăn nói thế này."
Đúng là bà già dễ dụ mà chỉ mới nói ngon ngọt thôi là bắt đầu nịnh bợ rồi.
Đợi sau khi tôi và A Phong kết hôn, lúc đó tôi không phải lo nghĩ gì nhiều mà chỉ ở nhà hưởng thụ giàu sang phú quý mà thôi.
Đến lúc đó cũng không ai có thể tranh được chức thiếu phu nhân nhà họ Hoắc với tôi nữa rồi.
"Mẹ nghĩ đây là con dâu ngoan của mẹ sao? Nhưng sao con lại không hề nghĩ vậy."
"Con về rồi sao? Mau mau lại đây nào Đường Du và hai bác đợi con rất lâu rồi đó.
Nhanh vào ngồi đi."
Nhìn thấy anh Đường Du bắt đầu giả bộ như chưa có chuyện gì sảy ra lại chào hỏi một cách lịch sự.
"A Phong anh về rồi sao? Chắc công ty nhiều việc cần giải quyết quá sao?"
"Cũng không hẳn là thế." Anh nghiêm túc trả lời lại.
"Vậy sao..."
"Đúng thế."
"Con đó mới về mà đã bày ra bộ mặt khó ưa rồi.
Con bé hỏi vậy mà mặt con lúc nào cũng nghiêm túc quá đó."
"Ha ha ha hai đứa nó cũng lớn rồi nên chị không cần lo lắng quá đâu, rồi sau này kết hôn là vợ chồng với nhau sẽ hiểu thôi.
Đừng gò ép nó quá chị ạ."
"Em nói vậy chị cũng yên tâm, sau này kiểu gì chẳng quản được nó không cứng đầu được đâu."
"Mẹ không phải con cũng đã nói là con chưa muốn kết hôn sao?" Anh nghiêm túc đáp trả lại lời của mẹ.
"Cái thằng này con lại muốn chọc mẹ tức sao? Con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa muốn kết hôn.
Định bao giờ mới nghĩ đến hay chỉ có mỗi công việc thôi."
"Bác à không cần vội đâu, con cũng chưa muốn kết hôn sớm nên bác cứ từ từ ạ."
"Đúng là đứa trẻ tâm lý mà, bác có thằng con lúc nào cũng chỉ nhăm nhăm chọc tức mẹ nó thôi."
Đúng là tức điên tôi mà, anh đang tính toán gì mà tôi không nhìn ra sao.
Anh vẫn đang nghĩ đến con nhỏ đáng ghét kia, mà không muốn kết hôn với tôi sao.
Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con tiện nhân đáng chết kia đâu.
Anh cứ đợi đấy cho tôi.
"Nếu không có việc gì nữa con xin phép quay lại công ty, có rất nhiều tài liệu cần con giải quyết.
Con xin phép."
"Hoắc Lăng Phong con đứng lại đó cho mẹ...!Thằng con trời đánh kia..."
"Em thông cảm chị sẽ nói lại với cháu.
Để cháu phải thiệt rồi, bác sẽ dạy bảo lại nó.
Đúng là tức chết đi mà có thằng con như vậy."
"Không sao đâu chị, chắc công việc nhiều quá nên cần đi gấp ý mà."
Cuối cùng buổi nói chuyện với hai bên gia đình bị anh làm cho tức chết mà.
Đường Du tức muốn phát điên vì thái độ của anh khi cứ lẳng lặng như vậy mà rời đi.