Tần Hoan vô cùng đau đầu nhìn người đang đùng đùng nổi giận trước mắt, Lý Linh Gia đã ngồi ở văn phòng của hắn hơn hai tiếng rồi, nói nếu không đưa cô đi gặp Lâm Cảnh Tinh cô sẽ ngồi lì ở đây không đi. Tần Hoan thật hết cách với cô, thầm hận cậu em trai này lại gây họa, từ miệng của Linh Gia hắn mới biết Lâm Cảnh Tinh đang qua lại với em họ Nhược Hành của cô, hắn nhớ cô bé này khá hiền lành và nhút nhát, sao lại bị Lâm Cảnh Tinh để mắt tới, chẳng lẽ tiểu tử kia muốn chơi đùa với người ta.
Nếu như là người khác hắn sẽ không quản, nhưng đây lại là em họ của Linh Gia, về sau xảy ra chuyện không hay bản thân hắn cũng không còn mặt mũi gặp mặt cô ấy, vì vậy hắn hẹn Lâm Cảnh Tinh ra ngoài để nói rõ ràng với cô. Lúc này hai người đi đến trung tâm thương mại nơi mà Lâm Cảnh Tinh nói nó đang có mặt.
“Lão công, em muốn vào khu vui chơi.”
Nghe Lý Nhược Hành gọi như vậy, Lâm Cảnh Tinh đầu tiên là giật mình sau lại phá lên cười, vợ mình đúng là nhiều trò, nhéo nhéo má cô cười nói:
“Vợ anh có tính trẻ con vậy sao? Xem ra người làm chồng như anh vẫn chưa làm tròn nghĩa vụ rồi?”
Lâm Ngọc Hành híp híp mắt ôm hông Lâm Cảnh Tinh, nũng nịu nói: “Không phải nha, chồng em rất tốt, chỉ là em đã lâu không được vào đó chơi, anh cũng biết mà, nha.”
Lâm Cảnh Tinh làm sao chống lại việc Lý Nhược Hành bán manh liền chiều theo ý cô. Trong lúc đợi mua vé, Lý Nhược Hành nói muốn đi vệ sinh nên hắn ở lại tự mình mua vé, thấy hắn đẹp trai phong độ nên cũng thu hút không ít người quay đầu, có người còn chụp lại định đem về khoe với bạn bè, Lâm Cảnh Tinh cũng không để ý đến hành động của người xung quanh, mua vé xong thì ra ngoài đợi vợ mình.
Tuy nhiên vừa mới ra cửa liền gặp phải phiền phức, nhìn đôi nam nữ đang chắn trước mặt, Lâm Cảnh Tinh nhíu mày không vui, xem ra hắn rất có tố chất thu hút thị phi, hắn rõ ràng không nhớ hai người trước mặt là ai. Trương Mỹ Lệ thấy Lâm Cảnh Tinh ngó lơ mình liền tức giận, ách thanh nói:
“Anh cho anh là cái thá gì mà tỏ thái độ như vậy với tôi, sao hả, muốn bày trò lạt mềm buộc chặt với tôi à, đừng có mơ.”
Lâm Cảnh Tinh híp mắt nhìn cô gái trước mặt, còn nhỏ mà hỗn láo như vậy, chắc chắn vẫn chưa ai dạy cho cô ta bài học làm người rồi, hắn cũng không thèm chấp nhất với loại phụ nữ này nên im lặng không để ý cô ta. Trương Mỹ Lệ lúc nãy vừa nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh thì rất giật mình, thật không ngờ chỉ mới ba năm mà hắn lại có thể chững chạc phong độ như vậy, vừa đúng hình tượng mình thích, nghĩ đến lúc trước hắn thích mình như vậy thì hiện tại vẫn thích mình đi.
Vì thế, cô đi đến trước mặt Lâm Cảnh Tinh, nếu hắn biểu hiện tốt cô có thể miễn cưỡng chấp nhận hắn, tuy nhiên hắn lại không để ý cô, cứ như chưa hề quen biết vậy, điều này khiến Trương Mỹ Lệ rất tức giận, cũng bất chấp nam nhân bên cạnh, chỉ vào Lâm Cảnh Tinh mắng, nhưng hắn căn bản lại không quan tâm, khiến Trương Mỹ Lệ bị mọi người chỉ chỏ, vẻ mặt cô ta vặn vẹo, quay sang quát nam nhân bên cạnh:
“Anh còn đứng đó làm gì hả, không thấy tôi bị người ta ức hiếp sao.”
Người xung quanh nghe cô ta nói vậy lập tức phỉ nhổ trong lòng, rõ ràng là cô ta tự kiếm chuyện sinh sự trước, người ta không quan tâm thì nói người ta ức hiếp, đúng là người đẹp không có giáo dưỡng, nhìn mà xem, vị soái ca này có bao nhiêu lịch sự, nếu là người khác khẳng định sẽ không nhịn như vậy.
Nam nhân đứng bên cạnh Trương Mỹ Lệ bị nhìn cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn chỉ tay vào Lâm Cảnh Tinh lớn tiếng nói:
“Này anh kia, anh không nghe Mỹ Lệ nói chuyện à, sao anh có thể bất lịch sự với phụ nữ như vậy.”
Lâm Cảnh Tinh cười lạnh, thật sự cho là mình dễ bắt nạt như vậy? Tiến lên bắt lấy ngón tay đang chỉ vào mình bẻ ngược ra sau, mỉm cười nói:
“Tôi ghét nhất là có người chỉ tay vào mình, theo cậu tôi có nên bẻ gãy ngón tay này của cậu không?”
Nói xong thì tăng thêm lực, nam nhân kia kêu một tiếng thất thanh rồi quỳ rạp xuống. Lúc Tần Hoan và Lý Linh Gia đến thì thấy cảnh Lâm Cảnh Tinh đứng ung dung, trên mặt mang nét cười nhưng ánh mắt sắc lạnh đang bẻ ngược ngón tay của một thanh niên ra sau, mà người này mặt mày đau đớn quỳ rạp xuống đất, hai người chạy lại, Lâm Cảnh Tinh cũng buông ngón tay của nam thanh niên kia ra.
Nam nhân kia thoát khỏi thế lực của Lâm Cảnh Tinh thì nhanh chóng lùi ra sau, sợ hãi nhìn Lâm Cảnh Tinh, Trương Mỹ Lệ thấy nam nhân kia sợ sệt như vậy thì mắng một câu vô dụng, liếc Lâm Cảnh Tinh một cái sau đó lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, ngoảnh đầu sang một bên nói:
“Lâm Cảnh Tinh anh còn không thừa nhận bản thân ghen tỵ nên mới ra tay đánh người, bất quá tôi cũng không truy cứu làm gì, anh biểu hiện tốt như vậy khiến tôi rất hài lòng.”
Lâm Cảnh Tinh đen mặt, người trẻ tuổi ở hiện đại chẳng lẽ ai cũng bị bệnh hoang tưởng, cô gái này hình như bệnh rất nặng, cho rằng mình giá trị như vậy?
“Tôi nói quả nhiên cậu là đồ không ra gì, cậu đã lừa gạt Nhược Hành, bây giờ lại qua lại với hạng nữ nhân này, cậu thật không biết xấu hổ.”
Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hiện tại mình sống quá lâu rồi nên không theo kịp cách suy nghĩ của người ở đây, cô gái này lại làm sao, người được Tần Hoan đưa tới cũng bị bệnh, quả nhiên chỉ có Hành Hành của mình tốt nhất. Hắn thật sự chịu không được rồi, đang muốn dạ dỗ hai nữ nhân không biết sống chết này thì thấy Lý Nhược Hành đi tới, lúc này sắc mặt hắn mới hòa nhã một chút, thu lại ý lạnh trên gương mặt, mỉm cười ôm eo cô.
Lâm Nhược Hành nhìn thấy Cảnh Tinh đứng nói chuyện cùng với chị họ, anh Tần và đôi nam nữ sắc mặt không được tốt, quay sang nhìn hai người Lý Linh Gia cười nói:
“Chị Linh Gia cùng anh Tần cũng đến đây chơi ạ, thật tốt, lát nữa chị đi cùng bọn em có được không.”
Thấy Lý Linh Gia không trả lời, lại còn tức giận, Lý Nhược Hành không hiểu nhìn Lâm Cảnh Tinh, còn chưa đợi hắn trả lời, một giọng nữ chói tai vang lên:
“Để tôi xem đây không phải là bạn gái mới của anh chứ, anh đang theo đuổi tôi lại qua lại với tiện nhân này, anh dám làm vậy với tôi.”
Nghe vậy Lâm Cảnh Tinh lập tức quay sang quát: “Câm miệng!”
Vẻ mặt Lâm Cảnh Tinh cực kỳ hung ác như muốn giết người, Trương Mỹ Lệ bị bộ dạng này dọa sợ, bất giác lùi ra sau nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Tinh, cô ta không tin có nhiều người như vậy hắn dám làm gì cô. Lâm Cảnh Tinh thật sự muốn dạy dỗ người phụ nữ miệng tiện này nhưng bị Lý Nhược Hành kéo lại. Cô nhìn Trương Mỹ Lệ giễu cợt nói:
“Cô bạn này thật sự không có vấn đề gì chứ, có bệnh thì nên đi chữa trị, bạn trai tôi căn bản không biết cô, tự cô chạy lại nói người ta theo đuổi mình, lại còn mắng chửi người không có văn hóa như vậy, tôi có thể kiện cô đó, nhưng mà nếu cô bị bệnh thần kinh thật thì tôi không nên làm vậy nha, tôi hẳn là nên tốt bụng đưa cô đi bệnh viện mới phải.”
“Cô…”
Trương Mỹ Lệ đang định đưa tay tát Lý Nhược Hành thì bị Lâm Cảnh Tinh đánh một quyền lên khủy tay, khiến bàn tay vốn đang hướng lên mặt Lý Nhược Hành thì lại tát lên mặt cô ta, mọi người xung quanh lập tức cười to, Lý Linh Gia vỗ tay cười ha hả nói:
“Ây da, cô gái này vì sao lại tự tát mình như vậy, dù biết sai thì chỉ cần cúi đầu xin lỗi chúng tôi lập tức bỏ qua ngay, không cần làm vậy đâu a.”
Thấy Trương Mỹ Lệ định xông lên, Lý Gia Linh lập tức đẩy cô ta ra, hùng hổ nói:
“Nếu cô còn tiếp tục gây sự, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
“Cô dám đánh tôi, tôi lập tức kiện các người đến ngồi tù.”
Tần Hoan xoa xoa mi mắt thản nhiên nói: “Cô hai à, nơi này có camera quan sát, cô nên suy nghĩ cẩn thận có nên kiện chúng tôi không, đến lúc đó ai ngồi tù vẫn chưa biết.”
Trương Mỹ Lệ đầu tóc bù xù hung dữ trừng mắt nhìn đám người Lâm Cảnh Tinh, nam nhân bên cạnh thấy tình hình không ổn bèn kéo Trương Mỹ Lệ đi, bất ngờ cô ta quay sang tát hắn một cái, chỉ tay vào đám người nói sẽ không bỏ qua, sau đó lắc mông rời khỏi, nam nhân kia cũng cúi đầu đi theo, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.