Chớp mắt, Liễu Tư Thần đã mang thai gần chín tháng, cái bụng to khiến cô trông thật nặng nề, cô mặc một chiếc váy bầu dài rộng rãi, chậm chậm đi vào khoa sản.
Bác sĩ khám vẫn là vị bác sĩ già có đôi mắt hiền từ và rất có kinh nghiệm, bà bảo Tư Thần ngồi xuống trước, sau khi xem bệnh án liền ngẩng lên hỏi: “Sao thế, hôm nay chồng cô không đến à?”
Liễu Tư Thần mím môi, nói chuyện như một đứa trẻ: “Bác sĩ Hác, cháu đã nói cháu chưa kết hôn mà...” Xem ra cô không ngại người khác nghĩ cô không chồng mà chửa.
“Sắp làm mẹ đến nơi rồi còn tính khí trẻ con thế này, sao mà coi được chứ?” Bác sĩ Hác đẩy đẩy gọng kính, cười và lắc đầu: “Y tá Lý, cô gọi chàng trai đứng ngoài cửa vào đây, tôi có việc dặn cậu ấy.”
Liễu Tư Thần mím môi không nói gì, cô y tá nhìn cô rồi khẽ cười, đi ra ngoài gọi: “Anh Lâm, bác sĩ Hác mời anh vào.”
Lâm Vũ Triết đứng cách đó không xa, gương mặt không có cảm xúc gì, dường như đang nghĩ gì đó, thấy có người gọi liền quay lại khẽ đáp rồi theo bước y tá Lý vào phòng.
Anh vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng “hứ” lạnh tanh của Liễu Tư Thần, hơn nữa cô cũng chẳng thèm nhìn anh, chỉ nói chuyện với bác sĩ, dáng vẻ xa cách ấy rõ ràng muốn nói: Đừng lại gần tôi.
Lâm Vũ Triết cười đau khổ một cái rồi gật đầu chào bác sĩ Hác, chọn một chỗ cách cô không xa cũng không gần rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn không hề rời cô.
Bác sĩ Hác nhìn hai người một hồi rồi mỉm cười hài lòng: “Như thế này mới đúng, mang thai đâu phải chỉ là chuyện của mình người mẹ, bố cũng có trách nhiệm quan trọng, bố mẹ cứ cãi nhau thế này thì chăm con cái làm sao được chứ?”
Liễu Tư Thần sầm mặt lại không nói gì, Lâm Vũ Triết chủ động hỏi: “Bác sĩ Hác, Liễu Tư Thần sắp đến ngày sinh, có việc gì cần chú ý không ạ?”
Cuối cùng Liễu Tư Thần cũng có phản ứng, cô nhếch mép cười nhạt: “Buồn cười chưa, con do tôi sinh ra, liên quan gì đến anh?”
Lâm Vũ Triết thở dài, liếc mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục thành khẩn nói: “Bác sĩ nói đi, tôi sẽ ghi nhớ.” Anh lấy chiếc PDA mang theo bên người ra, chăm chú ghi lại những lời bác sĩ nói, chỗ nào không hiểu còn cẩn thận hỏi lại kỹ càng.
Cả khoa sản đều nói, Lâm Vũ Triết chính là ông bố chuẩn mực mà họ đã gặp, đẹp trai, lại dịu dàng, ân cần, mỗi lần Liễu Tư Thần đi khám thai, anh đều có mặt, đúng là hình mẫu của người đàn ông mới. Có điều, Liễu Tư Thần cứ để ngoài tai mấy lời bình phẩm đó, ít nhiều do chuyện đã xảy ra trước đó, vì thế cô mới ngứa mắt với Lâm Vũ Triết đến vậy.
Lâm Vũ Triết cũng biết vậy, chẳng qua anh đang muốn bù đắp những lỗi lầm trước đây, cho đến khi giành được trái tim của Liễu Tư Thần, những gì anh làm luôn là không đủ, dù sao khó chữa nhất vẫn là vết thương lòng.
Anh tưởng rằng cả đời này anh không thể tiếp tục yêu người nào khác được nữa, nhưng không phải vậy, anh đã biết rõ trái tim mình bị hấp dẫn bởi người con gái trước mặt đã bước vào thế giới của anh. Hơn nữa, bây giờ họ còn có con, một đứa con thuộc về hai người, cứ nghĩ tới điều đó là anh lại cảm thấy rất ấm áp, chẳng phải sao, anh sắp làm bố rồi.
Sau đó, Liễu Tư Thần không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi một bên nhìn anh, cảm xúc trong lòng thật khó tả. Cô biết Lâm Vũ Triết muốn bù đắp, nhưng anh đã làm tổn thương cô quá nhiều, cô còn chưa thể tha thứ cho anh, nhưng bây giờ giày vò anh thế này, trong lòng cô cũng không dễ chịu chút nào, đúng là mâu thuẫn tới cực điểm.
Lúc ra ngoài cửa bệnh viện, Lâm Vũ Triết đi ngay sau cô. Trời vừa mưa xong, đường trơn, có một số chỗ còn thành vũng nước, anh sợ hãi khi nhìn cô tránh từng vũng nước. Cuối cùng, không chịu được nữa, anh chạy lên trước ngăn cô lại: “Đường khó đi, anh lái xe tới đây đưa em về nhà nhé!”
Cô không muốn nhận lấy thứ tình cảm này nên đẩy tay anh ra, khẩu khí chanh chua: “Buông tôi ra, không cần anh quan tâm.”
“Tư Thần, em nghe anh một lần được không?” Lâm Vũ Triết cũng bắt đầu cứng giọng, nhưng thấy gương mặt xanh xao của cô, lại cảm thấy khổ cho đứa con của anh, anh lại mềm lòng, giọng nói gần như khẩn cầu: “Anh sợ em xảy ra chuyện, thật đấy, nể mặt con, em để anh đưa em về đi.”
Liễu Tư Thần sững lại không nói gì, coi như đồng ý, sau đó anh cẩn thận đỡ cô ngồi vào chỗ, lo cho cô nên anh lái xe rất chậm, một lúc sau mới về tới nhà cô.
Đúng lúc bố Liễu Tư Thần đang thay cây cảnh ngoài cửa, thấy con gái về, ông nở nụ cười ấm áp, có điều nhìn thấy Lâm Vũ Triết đứng sau lưng cô, mặt ông liền sầm lại, tính khí hai bố con cô giống hệt nhau.
Có điều Lâm Vũ Triết cũng quen với sự lạnh nhạt này rồi, anh vẫn giữ nụ cười và chủ động chào hỏi: “Cháu chào bác!” Sau đó làm tiếp tục làm việc như mọi lần.
Liễu Tư Thần lườm anh một cái, không nói gì mà khoác tay bố đi vào phòng.
Đợi đi được một lúc, bố cô mới dãn đôi mày và nói: “Cậu ấy cũng tốt, bị chúng ta làm khó như thế mà không nhụt chí, con giày vò đủ rồi thì tha thứ cho cậu ấy đi, lẽ nào con muốn đứa bé ra đời không có bố?”
“Con không phải...” Liễu Tư Thần không biết nói gì.
Không phải gì? Cô cũng không nói được.Hoặc có lẽ chỉ là sợ hãi, sợ một lần nữa bị thương.
Dưới sự cho phép ngầm của bố Tư Thần, Lâm Vũ Triết coi như có thể ở lại bên cạnh chăm sóc Liễu Tư Thần, chỉ hận một nỗi không thể để cô vào trong mắt hay nâng niu trên tay.
Càng gần đến ngày dự tính sinh, cơ thể Liễu Tư Thần càng nặng nề, tính nết cũng không tốt, thường xuyên gây sự. Trời mùa đông lạnh mà lúc thích ăn cái này, lúc thích ăn cái kia, lúc nào cũng sai Lâm Vũ Triết tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng mẹ cô không chịu được liền nói cô mấy câu, cô liền không vui suốt cả ngày.
Mỗi lần như vậy, Lâm Vũ Triết đều xoa dịu: “Cháu không sao ạ, Tư Thần vui là được rồi.” Trước đây đều là anh giày vò cô, để cô chịu khổ, bây giờ đến lượt cô giày vò anh, rất công bằng.
Thực ra sớm biết có ngày này thì ngày xưa sao phải khổ.
Mọi thứ trong phòng con đều là do anh bày xếp, đầy cả một phòng. Thực ra anh đề nghị Tư Thần về thành phố C sinh nở, điều kiện ở đó đều tốt hơn ở nơi này rất nhiều, nhưng ngay lập tức bị cô đốp lại: “Coi thường nơi nhỏ bé này? Chê đúng không? Anh không vui thì đi đi, chẳng có ai ngăn đâu.”
“Em!” Lâm Vũ Triết không nói được gì, anh chỉ muốn tốt cho cô, lẽ nào cô không cảm nhận được?
Không ngờ hôm sau anh thực sự rời khỏi đó, mấy hôm liền không thấy mặt đâu.
Liễu Tư Thần cũng cảm thấy ăn không ngon mấy hôm liền, không có cảm giác muốn ăn, ngày nào đi bộ cũng nhìn về phía cổng nhà, ngoài miệng nói không mà trong lòng thì khác, cho tới khi Lâm Vũ Triết ôm một đống văn kiện xuất hiện, tâm trạng chán nản của cô mới biến mất.
Rõ ràng nhìn thấy người không muốn gặp nhưng khẩu vị của cô tốt hẳn lên.
Con người luôn kỳ lạ như thế, ngày ngày gặp mặt thì cảm thấy ngứa mắt, nhưng không xuất hiện trước mặt lại nhớ nhung tới phát hoảng.
Cô cũng biết Lâm Vũ Triết thực sự rất bận, nhưng dường như anh bỏ lại tất cả ở công ty để đến chăm cô, vì thế anh luôn đợi cô ngủ rồi mới bắt đầu làm việc, cô muốn khuyên nhưng không biết mở lời như thế nào.
Từng ngày như thế cứ vậy trôi đi Liễu Tư Thần bắt đầu đau bụng từ lúc nửa đêm, cô vừa kêu một cái là Lâm Vũ Triết đã tỉnh dậy.
Trước đây, bác sĩ Hác có nhắc nhở, cô có thể sinh sớm, vì thế ngày nào anh cũng đợi cô ngủ rồi mới bò ra bàn ngủ gà ngủ gật, thực sự không dám ngủ say.
Thấy Tư Thần đau bụng tới xanh xao cả mặt, anh ngồi bên cũng đâm lo lắng, chỉ biết hỏi đi hỏi lại: “Em sao rồi? Đau lắm à?” Thực ra, bình thường anh có thể điềm tĩnh giải quyết mọi khó khăn, huống hồ đọc nhiều sách thế, chuẩn bị lâu thế, chắc không có vấn đề gì, nhưng khi gặp sự việc đột ngột xảy ra thế này, anh vẫn không thể bình tĩnh được, quan tâm quá nên hóa loạn.
Ông bà Liễu nghe thấy tiếng liền chạy sang, hỏi ngay: “Cậu hoảng cái gì mà hoảng, còn không mau đi lấy xe?”
Lâm Vũ Triết vỗ đầu rồi ngây người đáp: “Vâng, cháu đi ngay.”
Trong xe, Liễu Tư Thần hét lên là lòng Lâm Vũ Triết lại quặn thắt, anh chỉ hận một nỗi không thể đau thay cô, trời mùa đông nhưng anh toát hết mồ hôi.
Khó khăn lắm mới tới được bệnh viện thì bác sĩ kiểm tra xong, lại nói tử cung của cô chưa mở hết, đang co lại, vì thế phải đợi xem thế nào.
Anh đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật suốt đêm, lo lắng bất an đi đi lại lại bên ngoài, vừa lo lắng vừa chờ đợi.
Đứa trẻ ra đời vào sáng sớm, một đứa bé trắng trẻo, mặc dù sinh sớm hơn dự tính như vẫn rất khỏe mạnh.
Giây phút nhìn thấy đứa trẻ, Lâm Vũ Triết chỉ nghĩ tới từ, cảm động.
Khi Liễu Tư Thần tỉnh dậy, phát hiện thấy Lâm Vũ Triết đang ngủ gục bên giường mình, mắt anh thâm quầng, mặt mày mỏi mệt, cằm lún phún râu, nhưng bên khóe miệng là nụ cười mãn nguyện, bàn tay mình được tay anh nắm chặt, rất ấm áp, cô khẽ thở dài Đúng là oan gia.
Tên đứa bé do ông ngoại đặt, vì sinh vào sáng sớm nên tên là “Hiểu”.
Hiểu, thông minh, nhanh nhẹn, trí tuệ. (Trích trong Quảng Nhã [Bộ từ điển bách khoa đầu tiên của Trung Quốc]) Mọi người đều thân thiện gọi đứa bé là Tiểu Tiểu.
Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của bố, câu này quả không sai, tiếng khóc của Tiểu Tiểu nổi tiếng khắp cả phòng trẻ sơ sinh, cứ khóc là không ai dỗ được, chỉ có Lâm Vũ Triết xuất hiện mới có tác dụng. Chỉ cần được anh ẵm là Tiểu Tiểu lại ngoan ngoãn, ấm áp như chú mèo con, các y tá đều khen Lâm Vũ Triết là ông bố lợi hại, Liễu Tư Thần cũng vì thế mà ghen không ít lần.
Nhìn Lâm Vũ Triết bế con gái đứng bên cửa sổ phơi nắng, cô chu môi, đúng lúc bị Lâm Vũ Triết bắt gặp biểu cảm trẻ con của cô, khóe miệng bất giác cũng cong lên, anh khẽ chạm ngón tay vào gương mặt hồng hào của con gái, dỗ dành: “Tiểu Tiểu ngoan nào, cười cho mẹ xem nào.”
Tiểu Tiểu dường như nghe thấy lời của bố nên cái miệng nhỏ xinh nhoẻn miệng cười, Lâm Vũ Triết bế con đến trước mặt cô, vui vẻ nói: “Em nhìn đi, Tiểu Tiểu cười rồi.”
Liễu Tư Thần vốn không thèm để ý đến anh, vừa nghe nói thế liền quay sang nhìn con gái, đôi mắt đen tròn như quả nho rất linh hoạt, cười vô cùng đáng yêu, bỗng chốc cảm thấy con gái mình đáng yêu nhất, cô cũng cười rồi đưa tay bế con, Tiểu Tiểu chẳng nể nang gì mà khóc ầm lên.
Liễu Tư Thần tròn mắt lườm Lâm Vũ Triết: “Đều tại anh! Đều tại anh!” Đúng là mắng oan mà.
Lâm Vũ Triết cười trừ, vừa dỗ con vừa dỗ mẹ: “Tiểu Tiểu vừa ngủ dậy, còn đang ngái ngủ, không phải giống y như em sao? Em bế nó lần nữa là được rồi.”
Bị nói đúng khuyết điểm, Liễu Tư Thần đỏ bừng mặt, lại thương con gái nên cũng cùng dỗ con với anh. Tiểu Tiểu không khóc nữa, đôi mắt tròn xoe đảo liên tục, lúc nhìn bố, lúc liếc mẹ, dáng vẻ nhỏ xinh đáng yêu chết đi được, ai nhìn thấy cũng yêu.
Liễu Tư Thần không kiềm chế được liền cúi xuống thơm lên má con: “Bảo bối, mẹ yêu con nhất.”
Nghe xong, Lâm Vũ Triết sững người.
Bé gái này là bảo bối của anh và Liễu Tư Thần, cũng là sợi dây duy trì mối quan hệ của hai người. Chí ít Liễu Tư Thần không như ngày trước nữa, mỗi lần thấy anh đều châm chọc đả kích anh vài câu, bây giờ ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều, làm mẹ rồi cũng dịu đi những phần gai góc.
Nhưng anh luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, dần dần anh mới hiểu, là tình cảm cô dành cho anh đã phai nhạt, nhưng anh không biết phải lấy lại những thứ đã mất như thế nào, anh có lỗi với cô quá nhiều.
Liễu Tư Thần không chịu về thành phố C, Lâm Vũ Triết liền ở lại huyện đó luôn, sáng sớm cùng bố cô ra công viên trước nhà đánh cờ, hoặc đèo mẹ cô đi mua rau, để Tư Thần nghỉ ngơi nhiều hơn nên có lúc anh cũng giành trông con, công việc đều để tới nửa đêm làm, một câu oán hận cũng không có.
Ông Liễu nói với Tư Thần: “Phải đăng ký hộ khẩu cho Tiểu Tiểu rồi, con mau tỏ thái độ đi, đừng kéo dài nữa, hàng xóm xung quanh sống với nhau mấy chục năm rồi, có Tiểu Tiểu, Vũ Triết lại luôn ở đây, người ta không bàn tán không có nghĩa là không biết. Con là con gái bố, bố luôn muốn tốt cho con, thuận theo ý con, nhưng con cũng làm mẹ, làm cha làm mẹ thì điều gì tốt cho Tiểu Tiểu thì con rõ hơn bố mẹ.” Lời đã nói rõ như thế này, dù ông Liễu luôn chiều theo ý con gái nhưng ông đồng ý để cô và Lâm Vũ Triết ở bên nhau.
Qua thời gian mới biết lòng người, hơn một năm nay, biểu hiện của Lâm Vũ Triết đã vượt qua ngoài dự định của họ, ban đầu còn tưởng rằng anh là một kẻ trăng hoa, thấy anh là đuổi đi, sau này mới hiểu anh cũng chẳng dễ dàng gì, người xưa nói rồi, khuyên hòa giải chẳng ai khuyên chia ly, huống hồ hai người họ còn có Tiểu Tiểu nữa.
Liễu Tư Thần cũng biết, làm hộ khẩu cho con cần có chứng sinh, hộ khẩu, còn có... giấy kết hôn nữa.
Liễu Tư Thần sững lại, lắp bắp nói: “Bố, con...” Cô do dự một hồi mà không biết nên nói thế nào, trái tim cô cũng đang rối loạn.
Nếu như không có tình cảm với Lâm Vũ Triết thì cô không kiên quyết giữ lại Tiểu Tiểu khi hai người đã chia tay, nhưng yêu càng sâu đậm thì càng hận anh năm xưa lại buông tay cô dễ dàng, cô không có cảm giác an toàn, bị đau một lần thì nhớ mãi. Ngoài mặt cô luôn tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng rất yếu đuối, cô sợ một lần nữa bị bỏ rơi một cách vô tình, do dù cô đã bị Lâm Vũ Triết làm cho dao động.
Phụ nữ được tạo thành từ nước, trái tim mềm yếu, cô cũng mong mình được như Nhan Nặc, được sống cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu. Cô biết bố cô nói rất có lý, vì thế cô cũng suy nghĩ rất kỹ, đến tối cô quyết tâm nói chuyện với Lâm Vũ Triết. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh, Lâm Vũ Triết vừa vui mừng vừa lo lắng.
Sau khi đưa Tiểu Tiểu vào phòng bố mẹ cô xong, Liễu Tư Thần mới nói chuyện: “Bố nói, muốn làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu.”
Vẫn là chuyện con cái, Lâm Vũ Triết có phần thất vọng, nhưng anh vẫn lấy lại tinh thần và nói chuyện với cô: “Cái này dễ thôi, ngày mai anh đi làm là được.”
Liễu Tư Thần ngoảnh đầu đi tránh ánh nhìn như có lửa của anh, nói tiếp: “Anh biết làm thế nào không?”
“Hỏi là biết chứ gì.” Lâm Vũ Triết không hiểu lắm, trước đây muốn làm gì đều có người dưới đi làm cho anh, làm gì tới lượt anh lo chứ.
Liễu Tư Thần nghiến răng nói: “Chỉ nói giấy tờ đã phải chuẩn bị giấy chứng sinh của Tiểu Tiểu, hộ khẩu của anh và tôi, còn... giấy kết hôn nữa.” Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt cô như có ráng chiều.
“Giấy kết hôn?” Lâm Vũ Triết sững người khi nghe thấy ba tiếng ấy, ánh mắt anh không hề rời khỏi cô: “Em có dự định gì?”
Liễu Tư Thần lườm anh: “Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
“Không có giấy kết hôn, nhờ quan hệ chắc cũng làm được thôi, có điều vẫn không danh chính ngôn thuận...” Anh hạ giọng: “Bây giờ vẫn là tốt nhất, Tiểu Tiểu có anh, có em, cả nhà có thể sống bên nhau, Tư Thần, hay là chúng ta kết hôn đi.”
Câu cuối cùng của anh khiến trái tim Liễu Tư Thần đập loạn xạ, đã quen ăn nói đối đầu với anh, anh nói đông cô nói tây: “Ai muốn kết hôn với anh chứ? Người muốn kết hôn với anh ở thành phố C.” Phụ nữ khi tức giận thích nhất là lật lại nợ cũ.
Lâm Vũ Triết biết cô chưa suy nghĩ kỹ, cũng không để ý tới việc cô sẽ phản đối, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói: “Đều là quá khứ rồi.” Anh đặt bàn tay cô lên trái tim mình: “Nơi này giờ chỉ có em và Tiểu Tiểu.” Lần này anh nắm lấy cơ hội thể hiện lòng mình, đó cũng là lời hứa.
Thế là tâm lý muốn chấp nhận và sợ chấp nhận lại ập tới, Liễu Tư Thần bắt đầu hối hận về cuộc nói chuyện tối nay, cô hất tay anh ra rồi đứng dậy: “Tôi hơi đau đầu, đi ngủ trước, chuyện hộ khẩu để sau nói.”
Lâm Vũ Triết cười đau khổ, anh tiến một bước, cô lùi một bước, đến khi nào anh mới có thể nắm giữ được, xoa dịu vết thương trong lòng cô?
Việc làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu vì thế mà bị ngừng lại, ông bà Liễu cũng khuyên mấy lần rồi nhưng Liễu Tư Thần vẫn không chịu nghe, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa. Lâm Vũ Triết vẫn chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, việc công ty không bỏ được, người mình yêu và con gái vẫn ở đó, đành chịu vất vả vậy.
Một hôm, anh đưa sổ hộ khẩu có tên Tiểu Tiểu cho cô, cũng không kịp nói gì mà về thành phố C ngay, bởi vì bạn thân anh - Đoàn Dịch Sâm bị tai nạn, anh cần phải về chăm sóc.
Tư Thần liếc nhìn, đứa bé mang họ mẹ, ghi dưới hộ khẩu của cô, cho dù cô ngang bướng thế nào, vô lý thế nào, anh luôn chiều theo cô, anh cố gắng làm tất cả để bù đắp lỗi lầm của mình.
Dòng sông băng trong lòng Liễu Tư Thần bắt đầu tan chảy, nhưng cô không biết phải bước qua thế nào. Cả hai đều đang thăm dò, Lâm Vũ Triết chưa bao giờ từ bỏ, đối với cô quá tốt, còn Liễu Tư Thần cũng không từ chối những gì anh bỏ ra, quan hệ của cả hai đang dần tốt lên, nhưng mãi vẫn chưa đủ, cả hai vẫn thiếu cơn gió đông giúp đỡ.
Nhan Nặc và Tần Phóng sẽ tổ chức đám cưới vào tháng Năm, mời cô tới xem váy cưới.
Liễu Tư Thần vừa bước vào tiệm áo cưới đã thấy hai người đang tình tứ với nhau, gương mặt ngập tràn niềm vui sắp cưới, trong lòng cô cũng cảm thấy vui thay nhưng miệng lại nói: “Này này, mặc dù hai người chuẩn bị kết hôn nhưng cũng không cần lúc nào cũng ngọt ngào thế kia đâu, để bọn tớ cô gia quả phụ thế này phải làm thế nào chứ?”
Lâm Vũ Triết đi sau nghe thấy vậy liền kéo cô vào lòng dịu dàng nói: “Chỉ cần em đồng ý chúng ta sẽ ngay lập tức kết hôn.”
Liễu Tư Thần đẩy anh ra, coi như chưa nghe thấy.
Lâm Vũ Triết tưởng rằng mình lại thất bại nữa, sau đó mới biết không phải vậy.
Trên đường về nhà, Liễu Tư Thần cúi đầu xem các mẫu áo cưới mới do chủ tiệm áo cưới đưa cho cô trước khi về, nói: “Việc kết hôn này, vẫn phải mặc áo cưới mới được.”
Là một người làm kinh doanh, Lâm Vũ Triết nhạy bén hiểu ý ngay, anh nói tiếp lời cô: “Đương nhiên rồi, bộ váy cưới chị dâu anh mặc cũng là do anh hai anh tìm người thiết kế.”
Liễu Tư Thần ngẩng lên nhìn anh đầy thâm ý, không nói gì cả mà ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, tay nắm chặt cuốn catalogue, dường như có tâm sự. Cô đang đợi Lâm Vũ Triết làm điều gì đó để thay đổi mối quan hệ của hai người, nhưng cô ra ám hiệu rõ ràng như thế mà anh chẳng có hành động gì cả, nên làm gì vẫn cứ làm nấy.
Cho đến hôm đám cưới Nhan Nặc.
Lúc bữa tiệc cưới kết thúc, anh kéo cô rời khỏi hội trường náo nhiệt, cũng không nói đi đâu.
“Rốt cuộc anh dẫn em đi đâu thế?” Cô hỏi.
Anh cố ý làm ra vẻ thần bí: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Vẫn là ra tiệm áo cưới đó, nhưng chỉ có hai người bọn họ. Chủ tiệm áo cưới kéo tấm rèm màu quả hạnh nhân ra, một bộ áo cưới tuyệt đẹp hiện lên trước mắt hai người. Nơ bướm, trân châu, bồng bềnh, chân váy lớn, có nhiều chi tiết thế nhưng không hề phức tạp mà ngược lại nó thể hiện sự xa hoa ý nhị.
“Bộ váy cưới này là anh làm cho em, trên đời này có một không hai, chỉ thuộc về em”, Lâm Vũ Triết nói.
Liễu Tư Thần nhìn bộ váy cưới hồi lâu, mấy lần định đưa tay chạm vào nó nhưng lại kiềm chế, thực ra trong lòng vô cùng cảm động nhưng vẫn ngẩng lên hỏi anh: “Vậy anh thì sao?”
Áo cưới dù có quan trọng đến mấy thì vẫn là vật chất bên ngoài.
Lâm Vũ Triết mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Anh cũng chỉ thuộc về em, em là độc nhất vô nhị của anh.”