Edit: Tịnh Hảo
Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc về đến nơi ở, dọc theo đường đi Trương Linh Ngọc vẫn căng thẳng lo lắng sợ anh tức giận, nếu như không phải Nhạc Hiên Lam nắm lấy một tay của cô, có lẽ cô sẽ không ngừng cuộn ngón tay mình lại.
Cô cúi đầu, bắt đầu không hiểu rõ tâm tư của anh rồi, vốn vừa dịu dàng và cưng chiều ôm cô hôn, dùng giọng nói say chết người dụ dỗ cô, gọi cô là mèo ngốc nhỏ, còn nói với cô...
Trương Linh Ngọc nghĩ đến câu nói mà anh nói bên tai cô, cả khuôn mặt đã đỏ thành trái cà chua.
Không phải cô nằm mơ chứ? Anh nói anh yêu cô! Làm cả trái tim cô đập loạn không dứt, kết quả vừa đi khỏi căn phòng kia, sắc mặt của anh lại bắt đầu thay đổi thành âm trầm, cũng không nói chuyện, chỉ có bàn tay to nhẹ nhàng nhưng kiên định nắm lấy tay nhỏ bé của cô, không hề buông ra.
“Anh không giận em.” Chợt Nhạc Hiên Lam nói, vừa vào cửa liền ôm chặt cô vào trong ngực, “Sao em nghĩ rằng anh đang giận em?” Anh nhớ tới nước mắt rơi lã chã tố cáo của cô, không nhịn được cảm thấy tức giận.
“Anh cứ luôn không để ý đến em, lại không nói chuyện với em.” Ai cũng sẽ choa rằng đó là biểu hiện của tức giận mà.
“Đó là bởi vì......” Nhạc Hiên Lam biết biểu hiện của mình quá hẹp hòi, nhưng trên thực tế, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sự tồn tại của tình địch, lần đầu tiên buồn bực ghen tức!
Hơn nữa nói cho cùng, thật sự không nên trách Linh Ngọc ngốc, anh cũng không nỡ trách cô.
“Anh nghĩ rằng rõ ràng em có người trong lòng, nhưng anh lại theo ý muốn của mình làm chuyện vượt quá phép tắc, cho nên em mới không muốn gả cho anh, thật ra thì, anh tự tức giận mình.”
Cô có người trong lòng sao! Trương Linh Ngọc nghĩ đến Nhạc Hiên Lam nghe thấy toàn bộ màn tỏ tình của mình, liền mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Chúng ta làm lại từ đầu, được không?” Nhạc Hiên Lam cầm tay của cô, dịu dàng nói: “Lần này em đừng tự mình giới thiệu anh cho ai nữa, cũng không phép bản thân tự buồn bực không nói ra, anh yêu em, giống như em cũng yêu anh, chúng ta làm lại từ đầu.”
“Nhưng......” Trương Linh Ngọc ngập ngừng mở miệng, “Tại sao anh đột nhiên nói yêu em? Chính anh từng nói cho dù tất cả phụ nữ toàn thế giới đều chết sạch, cũng không muốn chạm đến em, hơn nữa, rõ ràng anh xem em là anh em, qua nhiều năm như vậy, người anh yêu chỉ có… chỉ có…”
Chỉ có Oánh San, lúc này tên đó giống như một bóng ma khổng lồ, che khuất ánh sáng ban mai mà cô không dễ dàng thấy được.
Cho dù tương lai ra sao, cô đều không thoát được sự áy náy bạn trai của em gái mình.
Tương lai có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc, nhưng nếu Oánh Sán chưa chết, những hạnh phúc này vốn thuộc về cô ấy.
Nhạc Hiên Lam nhìn chằm chằm cô thật lâu, mới kéo cô đi về phía sofa, để cô ngồi xuống bên người mình, trong tay vẫn nắm chặt tay của cô không buông.
“Chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng một chút.” Anh nói, sau đó trầm ngâm một lát, mới mở miệng tiếp tục nói: “Anh đã từng rất thích Oánh San, nhưng không đến nỗi phải sống chết có nhau.”
Khi đó tuổi còn rất trẻ, rất nhiều chuyện đều do người bên cạnh và bạn bè xung quanh đùa giỡn, không hiểu gì đã đưa ra quyết định.
Linh Ngọc mời anh tham gia tiệc sinh nhật của Oánh San, anh bị Linh Ngọc đẩy ra nhảy một điệu với Oánh San, anh và Oánh San là nhân vật nổi tiếng trong trường học, vì thế điệu nhảy kia bị thổi phồng lên là sự bắt đầu của hoàng tử và công chúa gặp gỡ…
Anh có cảm tình với Oánh San, có lẽ có một chút yêu thích, nhưng cũng không đủ để kéo dài nhiều năm khắc cốt ghi tâm, vẫn nhớ mãi không quên.
“Chỉ là tớ không thể tha thứ cho mình, vậy mà trở thành ngòi nổ khiến cô ấy tự sát.” Nhạc Hiên Lam cười khổ, “Mẹ em không muốn tha thứ cho anh, anh có thể hiểu, bởi vì thật sự anh gián tiếp hại chết Oánh San.”
Không nói đến trong quá khứ Trương Linh Ngọc tự suy đoán tâm tư của anh, vào lúc tình yêu còn mơ hồ, truy xét ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa nữa rồi, là anh không nên chần chừ và mềm lòng, mới tạo nên đau đớn không cách nào chữa khỏi cho rất nhiều người.
Trương Linh Ngọc mở miệng muốn nói, lại không biết nên nói cái gì.
“Khi đó bệnh của cô ấy khiến nửa đời sau cô ấy phải hoạt động dựa vào xe lăn, lòng tự ái của cô ấy không cho phép mình biến thành gánh nặng của người khác, Oánh San giống anh, hoặc nói là giống mẹ em, đều là người có tham vọng lớn đối với lý tưởng của mình, mẹ của em đã sớm biết cô ấy có bệnh, đời này không cách nào đi được nữa, cô ấy hỏi anh có nguyện ý cưới cô ấy không, lúc ấy anh cho rằng mình có trách nhiệm với Oánh San, cho nên đồng ý.”
Trương Linh Ngọc có chút ngạc nhiên cùng hoảng hốt, cô nghĩ đến năm đó, đêm trước khi Oánh San tự sát, và những lời cô ấy nói…
Tình cảm hoàn mỹ đến đâu, cũng sẽ bị trách nhiệm và gánh nặng bóp chết!
Trước kia, đã từ rất sớm, Ngũ Kha Phương cho rằng Oánh San sẽ tiếp nhận sự nghiệp của bà, trở thành model đứng đầu, cho nên đem hết tâm huyết với Oánh San về mặt này, mà tham vọng của Oánh San đối với sàn catwalk cũng giống như Ngũ Kha Phương lúc còn trẻ, mỉa mai chính là, cô ấy còn chưa kịp bước lên sàn catwalk phô bày vẻ đẹp của mình, vận mệnh đã vô tình đoạt đi khả năng đi lại của cô ấy, hai chân của cô ấy phải cắt đi mới có thể giữ được tính mạng.
Một model không có chân… Oánh San nản lòng, chỉ sợ không có ai có thể chịu được.
Anh nói đúng lắm, Oánh San vốn cho rằng anh là vì yêu cô ấy mới nguyện ý cưới cô ấy, cho đến một ngày kia, Linh Ngọc bởi vì ngoài ý muốn mà bị thương, anh là người đầu tiên xông tới ôm cô đưa đến bệnh viện, trên vẻ mặt của anh là căng thẳng và thương xót làm Oánh San nghi ngờ.
Ngay cả anh cũng không phát hiện ra! Chỉ vì anh tin Linh Ngọc sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.
Có phải bọn họ còn quá trẻ, không phân biệt rõ tình yêu và tình bạn không? Oánh San là người đầu tiên nhận ra được, giống như cô ấy nhìn thấy tương lai của mình.
Cô ấy đã từng là phượng hoàng, vậy mà cô ấy bị chặt đứt cánh, chồng của cô ấy vì tuổi trẻ điên cuồng mà dễ dàng bằng lòng hứa hẹn cả đời, cho đến khi có một ngày, giữa bọn họ vốn không có nhiều tình yêu, bị oán hận và trách nhiệm giày vò đến hoàn toàn thay đổi.
“Nếu như anh có thể thấy rõ tình cảm của mình, cô ấy sẽ không nghĩ rằng là anh bố thí cho cô ấy, căm phẫn đi đến bước đường cùng.”
Trương Linh Ngọc khổ sở nói: “Oánh San thật sự thích anh, em ấy không hy vọng anh vì chuyện của em ấy mà tự trách.”
Nhạc Hiên Lam nhìn về phía cô, cười rất dịu dàng, “Vậy còn em? Em chưa bao giờ nói cho anh biết, em yêu anh không?”
Làm gì thế, biết rõ còn hỏi! Mặt Trương Linh Ngọc đỏ lên, “Em thích…”
“Thích gì?” Nhạc Hiên Lam dựa người vào cô, “Tại sao rõ ràng thích anh, lại đưa anh cho người khác?”
Anh giống như con báo bắt nạt cô, đè cô ở dưới người.
“Từ lúc mới bắt đầu, em liền tự suy đoán tâm ý của anh, cũng không muốn tin anh yêu em, đúng không?”
“Là anh tự nói đó......” Nói gì con gái toàn thế giới đều chết sạch, cũng không muốn đụng vào cô.
Nhạc Hiên Lam đưa tay vuốt gương mặt của cô, có chút mất hồn nói: “Có lẽ, là bởi vì anh vẫn tin tưởng em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh! Người an nhàn không tự biết được hạnh phúc.”
Từ quá khứ đến bây giờ, trong lòng của anh thủy chung đều đặt Linh Ngọc ở nơi quan trọng nhất, bí mật nhất, giống như chuyện hít thở tự nhiên, anh tin cô là một phần của anh, anh muốn chống đỡ mưa gió cho cô, mà cô tình nguyện chờ đợi anh.
“Em biết không? Khi em mời anh đi tham gia tiệc của Oánh San thì suy nghĩ trong đầu anh đều là chiều hôm đó chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ đi du lịch, nhưng em lại không nghe lời nói của anh…” Giọng của Nhạc Hiên Lam có chút buồn bã.
“Thật xin lỗi.” Trương Linh Ngọc như đứa nhỏ làm sai chuyện cúi đầu, Nhạc Hiên Lam hôn lên tóc của cô.
năm qua dạo chơi nhân gian, làm anh tin trên đời không có tình yêu bền vững, câu nói của Oánh San trước khi nhảy lầu đó, cũng làm trong tiềm thức anh chống cự trở thành tù binh của tình yêu lần nữa, hai chữ này có thể trói chặt một người cả đời, cũng có thể làm một người con gái vốn xinh đẹp thiện lương bị méo mó về tính cách, thậm chí tuyệt vọng ra đi một mình, trước khi nếm được tình yêu ngọt ngào, phải chịu tất cả đen tối và hủy diệt mà nó mang đến.
Cho nên anh không hề muốn dùng hai chữ đáng sợ kia trói chặt Linh Ngọc và anh, anh rất sợ một ngày nào đó bọn họ cũng phải chịu đựng sự khổ sở mà tình yêu mang đến.
năm qua anh nhìn thấy rất nhiều người, cũng có rất nhiều cô gái muốn dùng hai chữ tình yêu trói chặt anh, mà những người yêu kia cứ chia tay rồi quen lại, sáng nay người mới say, hôm sau người cũ khóc, anh không nhìn thấy có gì ngọt ngào trong đó, trừ tình ái vui vẻ…
Anh cãi nhau với những cô gái kia, đối với anh mà nói không bằng một chút sống chung với Linh Ngọc, đã như thế, tại sao anh phải thay đổi tình hình?
Cho đến khi có một ngày, người cô nhắc nhở anh, Linh Ngọc có lựa chọn khác, có lẽ cô sẽ rời khỏi anh.
“Trước kia anh vẫn cảm thấy tình yêu nam nữ, chỉ có ở trên giường là vui sướng nhất.” Nhạc Hiên Lam lộ ra nụ cười gian xảo trên đỉnh đầu của cô, “Chẳng qua anh phát hiện anh sai rồi.”
Anh cúi đầu, khẽ hôn liếm trên má cô.
“Hô mưa gọi gió với cô gái mình thích, để cô ấy điên cuồng vì mình, mới là vui sướng nhất.” Một tay của anh bắt đầu đánh úp về phía bộ ngực của cô.
“Không được!” Tâm tình của cô còn chưa điều chỉnh tốt đấy! Một khắc trước bọn họ còn đang nói đến chuyện của Oánh San, bây giờ lại bắt đầu tiếp xúc thân mật với nhau.
Anh đang nói rõ ràng với cô, nhưng không cách nào thay đổi sự thật cô đoạt bạn trai của Oánh San, chuyện này vẫn là khúc mắc đối với cô.
“Làm sao anh có thể như vậy? Oánh San phải làm thế nào?” Vẻ mặt của Trương Linh Ngọc như đưa đám, vì cảm thấy xấu hổ khi mình dễ bị khơi mào dục vọng.
Nhạc Hiên Lam nhịn xúc động trợn trắng mắt. “Anh yêu em, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chỉ cần anh biết em yêu anh, anh muốn em, em không thể lấy cớ này mà muốn anh cấm dục.”
“Anh thừa nhận ban đầu anh nói cho dù con gái khắp thế giới này đều chết sạch, anh cũng sẽ không muốn đụng vào em, những lời này chứng tỏ anh thật ngu ngốc, bây giờ anh sửa lại, anh không chỉ muốn chạm vào em, còn muốn ăn hết em…”
Trương Linh Ngọc vì lời nói trắng trợn của anh, cả khuôn mặt đỏ hết.
“Nhưng mới vừa rồi chúng ta còn nói chuyện nghiêm túc và đau thương như thế.”
“Vậy chúng ta mặc niệm ba giây, bây giờ bắt đầu, một, hai, ba.” Nhạc Hiên Lam thật sự nhắm mắt lại, sau đó mở ra, “Tốt lắm, có thể hoạt động chưa? Em yêu.”
Có ai khi mặc niệm mà phần thân dưới lại chạm vào chỗ kín của người khác không? Trương Linh Ngọc tức giận nói: “Nhạc Hiên Lam, anh thật háo sắc.”
“Bây giờ em biết đã quá muộn, hàng hóa đã xuất ra rồi không thu về được.”
Nhạc Hiên Lam ôm Trương Linh Ngọc trở về phòng, ôm cô thật chặt ở trong ngực, vừa yêu vừa thương hôn lên, mũi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa trên mái tóc mềm mại của cô.
Tối hôm qua Trương Linh Ngọc một đêm không ngủ, cộng thêm Nhạc Hiên Lam vừa mới điên cuồng yêu cầu, cô mệt mỏi lười mở mắt ra, miễn cưỡng nằm trong ngực anh, để Nhạc Hiên Lam thay áo ngủ cho mình, bên tai nghe thấy tim đập của anh và giọng nói êm ái dỗ cô ngủ.
Trước đây anh chưa bao giờ qua đêm trong nhà của người phụ nữ khác, sau khi vui sướng đi qua, chỉ làm anh yếu ớt muốn về nhà, bây giờ anh mới hiểu, thật ra anh muốn trở về không chỉ là nhà, mà là người bên cạnh mình – Linh Ngọc.
Lúc này tình cảm mãnh liệt thiêu cháy, ôm cô trong ngực, thỏa mãn làm anh muốn thở dài.
Linh Ngọc luôn cho rằng, nếu như không phải đêm đó anh say rượu, căn bản anh sẽ không yêu cô, cô không biết thật ra thì đêm đó anh chỉ mượn rượu để bản thân mình thực hiện nguyện vọng mà mình chưa bao giờ dám làm, anh nói từ câu từng chữ, đều là đang nói với cô đấy!
Có lẽ những năm gần đây, hạnh phúc của bọn họ vẫn luôn là bảo vệ người ở bên cạnh mình, nhưng mà với anh mà nói, chuyện vượt quá của đêm đó cũng là bước đầu hóa giải khúc mắc của anh.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi và vui vẻ, rốt cuộc giúp anh lần đầu nếm được mùi vị ngọt ngào của tình yêu, sau này không cần đề phòng gì nữa, ngột ngạt nghẹn từ lâu trong lòng đã từ từ tan ra nhờ vào sự ngọt ngào của tình yêu.
Hai người họ buồn ngủ dựa vào nhau, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, cho đến sau giữa trưa, Nhạc Hiên Lam mới tỉnh lại.
Anh nhìn đồng hồ báo thức, kim giờ chỉ giữa số hai và ba, xem ra bọn họ đã bỏ lỡ cơm trưa rồi, anh cúi đầu nhìn Trương Linh Ngọc, cô vẫn còn trong mộng đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào cánh tay của anh ngủ ngon tựa như chú mèo nhỏ.
Nhạc Hiên Lam đưa tay xoa nhẹ gương mặt của cô, trong giấc mơ, cô cảm thấy hơi ấm quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ vào bàn tay của anh, ưm một tiếng, lật người tiếp tục ngủ.
Khóe miệng anh nâng lên, mang theo nụ cười cưng chiều, cúi người hôn lên miệng nhỏ khẽ nhếch của cô, lưu luyến ngẩng đầu lên, không nhịn được mất hồn nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.
Gò má của Trương Linh Ngọc ửng màu như của quả đào, làm lòng người khác ngứa ngáy muốn cắn lên đó một ngụm, lông mi dài và uốn cong giống như một cây quạt che đi đôi mắt ở phía dưới, khóe miệng mỉm cười ngây ngô làm người ta yêu thương, cô giống như một cô gái hạnh phúc đang ngủ say, chợt anh nghĩ đến gì đó, nhẹ nhàng bò xuống giường ra khỏi phòng.
Lại trở lại trong phòng, trên tay anh là máy chụp hình ống kính đơn, đặt ở trong nhà, chỉ có lúc rảnh rỗi mới lấy ra chụp phong cảnh.
Nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời vào giữa trưa này cũng không nóng, ánh sáng trong phòng vừa đủ, Nhạc Hiên Lam chuyên tâm điều chỉnh tiêu điểm, điều chỉnh ống kính, giống như trên đời này chỉ có cô gái mà anh yêu mến ở trước mắt.
Dáng vẻ cô ngủ say, có nét nhu mì của phái nữ và sự trong sáng của trẻ con, bình thản giống như đang hạnh phúc mãi mãi, cũng xinh đẹp khiến người khác nín thở say mê, anh muốn lưu lại khoảnh khắc này mãi mãi.
Anh đổi góc độ chụp mấy tấm, lúc này Trương Linh Ngọc ngái ngủ mở mắt ra, tay nhỏ bé nắm lại duỗi lưng ra, vẻ mặt làm người khác vô cùng yêu thương, cô có chút mơ màng nhìn anh nửa quỳ ở trên giường, truyền đến âm thanh chụp hình ở bên tai.
“Làm cái gì thế?” Giọng nói cô mềm mại mà lười biếng hỏi, vẫn dựa vào giường không muốn ngồi dậy.
Giường thật thoải mái, chăn mềm mại, nếu như có thêm gối ôm nữa thì càng hoàn mỹ! Trương Linh Ngọc nghĩ thầm, ngơ ngác nhìn “gối ôm lớn” trước khi đi vào giấc ngủ của cô và máy chụp hình trong tay anh.
Rốt cuộc ‘đầu dưa’ bắt đầu hoạt động, Trương Linh Ngọc bĩu môi.
“Sao anh chụp em?” Lỡ lúc cô đi ngủ nước miếng chảy ra thì làm sao? Cô vừa nghĩ tới, nhanh đưa tay lên sờ sờ khóe miệng của mình.
Nguy hiểm thật.
Nhạc Hiên Lam không nhịn được bật cười, từ trước đến giờ, anh vẫn cảm thấy dáng vẻ lúc cô vừa mới tỉnh ngủ thật đáng yêu làm người khác yêu thương, vậy mà hôm nay càng làm lòng anh ngứa ngáy lại muốn cưng chiều ôm cô ăn tiếp tục nữa.
“Em ngủ tiếp đi!” Anh nói, xuống giường, thay đổi vị trí và góc độ, chỉnh tiêu cự lần nữa, “Ngoan lắm, một tấm nữa.”
Trương Linh Ngọc nghe lời, quai hàm và cô quay sang chỗ trống bên cạnh.
Không cho chụp, Hừ!
“Mông của em lộ ra rồi, muốn anh chụp được sao?” Nhạc Hiên Lam buồn cười nói.
“Hả?” Cô cả kinh, ngồi dậy, vội vàng kéo áo ngủ, “Sắc lang.”
Quần lót của cô đâu? Cô hốt hoảng lật chăn lên tìm quần lót của cô, sau đó mới nhớ tất cả quần áo của cô đã bị lột sạch ở phòng khách rồi.
“Không còn kịp rồi, đã thấy hết.” Anh vẫn ung dung cười trêu nói.
“Ghét.” Trương Linh Ngọc chu miệng lên, ôm gối xuống giường truy đánh Nhạc Hiên Lam.
Hai người chơi đùa ở trong phòng, anh vẫn không quên vừa né tránh gối, vừa bấm nút chụp.
“Mèo ngốc nhỏ, em bị chụp rồi.” Dễ dàng né tránh một cái gối bay tới đầu, Nhạc Hiên Lam cười xấu xa nói.
Trương Linh Ngọc không quan tâm, cả người nhào vào người Nhạc Hiên Lam, hai chân một trái một phải giạng ở bụng dưới của anh, há mồm cắn một ngụm lên cánh tay anh.
“Cẩn thận......” Anh vươn tay ôm lấy cô, tránh cho cô té xuống giường.
“Đưa máy chụp hình cho em, đổi lại anh cởi hết để em chụp.” Cô y hệt cọp mẹ chống nạnh, vô cùng uy thế nói.
“Về sau chỉ cần anh muốn nhìn, anh liền cởi hết cho em xem.” Anh cười nhạo nói.
Trương Linh Ngọc cong môi lên, “Không công bằng!” Mông dời về phía sau một chút, thân thể khẽ cứng đờ, cô khẽ than thở, “Nhạc Hiên lam, anh là đại sắc quỷ!”
Nhạc Hiên Lam lộ ra nụ cười xảo trá.
“Không phải em muốn chụp sao? Cho em.” Để máy chụp hình trên tay cô, Nhạc Hiên Lam cởi áo ngủ trên người mình xuống, lộ ra cơ thể gầy gò và cơ thịt rắn chắc, lúc cô đỏ mặt giật mình, anh khẽ hôn lên cổ cô, hai bàn tay to cũng không an phận dao động trên người cô.
“Em… như thế, sao em chụp được?” Trương Linh Ngọc ngơ ngẩn, một tay cầm máy chụp hình, không biết nhúc nhích thế nào.
Chiều hôm đó, cô không chụp được tấm hình nào, lại để Nhạc Hiên Lam ăn sạch sành sanh.