Khả Như lặng lẽ trở về nhà, cô vừa đi vừa ăn bánh mì. Đang đi thì đột nhiên cô bị một đám lưu manh chặn đường lại. Khả Như hơi hoảng nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh cho bản thân.
- Hehe, cô em một mình đi đâu thế kia?
Một tên trong số đó tiến lại gần Khả Như, cô bất giác lùi bước. Nhưng cô càng lùi, bọn chúng càng tiến lên:
- Các anh...tôi không quen các anh...
- Hehe, cô em đừng sợ. Bọn anh sẽ chăm sóc cô em cẩn thận.
Mấy tên lưu manh cười gian xảo, tự nhiên có mồi ngon dâng tới miệng thế này nên ai ai cũng hào hứng. Khả Như hoảng loạn, toan hét lên thì bị một tên bịt miệng lại. Bọn chúng lôi cô đến một ngõ hẻm.
Khả Như vùng vẫy nhưng không được, có ai ở đây không? Có ai cứu cô không?
- Lão đại, nhìn trắng trẻo thơm ngon quá .
Kể từ ngày Khả Như mang thai, cơ thể cô cũng đẫy đã hơn. Mặc dù không được ăn uống dinh dưỡng đầy đủ, nhưng so với lúc không mang thai thì bây giờ cô vẫn có chút thịt hơn.
Một tên vuốt ve cơ thể của cô, cười thích thú. Khả Như cố vùng vẫy nhưng cô đã bị bịt miệng lại rồi. Cô bây giờ không có chút sức lực nào cả, cố gắng phản kháng vô ích.
- Ừm, ngon đó.
Một tên khác liếm liếm môi rồi vỗ mông cô một cái. Cả người Khả Như run rẩy, nước mắt giàn giụa. Cô cứ liên tục lắc đầu, cầu xin bọn họ đừng làm vậy.
- Mồi ngon như này chúng ta nên cùng nhau ăn, chắc chắn sẽ rất thú vị đó.
- Tôi cũng thấy vậy.
Rồi bọn chúng lấy dây buộc tay cô lại, bàn tay dơ bẩn mon men từng cúc áo trên người cô. Khả Như vẫn còn muốn vùng vẫy, nhưng cô chẳng thể nào thay đổi được số phận. Chẳng nhẽ đêm nay cô phải hầu hạ đám lưu manh này sao?
Cô không cam tâm!
Đột nhiên có ánh đèn chiếu vào ngõ hẻm đó. Một đám người áo đen chạy vào ngõ hẻm như đang tìm người. Đi đầu là Lục Tề Nam, đằng sau hắn là Quách Dương Thần và đám vệ sĩ. Tất cả đám lưu manh dừng lại nhìn người trước mặt. Khả Như cô cũng vậy.
- Lục tổng, chúng ta mất dấu tên đó rồi.
Quách Dương Thần cúi đầu, người mà bọn họ đang tìm là tên cầm trên tay tài liệu rất quan trọng về sản phẩm mới của Lục thị. Tên đó đã ăn cắp tài liệu và bỏ trốn. Lúc Lục Tề Nam cùng với vệ sĩ đuổi tới ngõ hẻm này thì tên đó đã biến mất rồi.
Ngày mai lại là cuộc họp thông báo sản phẩm mới rồi.
Hàn khí tỏa ra từ Lục Tề Nam, hắn liếc nhìn đám lưu manh đang ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối, ánh mắt dừng lại tại cô.
Cô cũng nhìn hắn, hai mắt chạm nhau một hồi lâu. Cô khóc, cô giẫy giụa muốn hắn cứu cô. Nhưng chỉ thấy hắn rời mắt khỏi người cô rồi quay sang nói với Quách Dương Thần.
- Không cần tìm nữa. Tôi sẽ đích thân làm lại bản báo cáo. Thế nên từ giờ tới sáng mai đừng ai làm phiền tôi.
Nói rồi Lục Tề Nam quay lưng và bước đi. Quách Dương Thần kính cẩn cúi đầu:
- Tuân lệnh Lục tổng.
Ánh sáng xa dần, Lục Tề Nam cùng mấy vệ sĩ đã rời khỏi ngõ hẻm rồi. Khả Như nhìn theo bóng lưng hắn, cô tuyệt vọng.
Phải, cô và hắn có quen biết nhau đâu mà, tại sao hắn ta phải giúp cô chứ? Chuyện viên kim cương lần trước cũng chỉ là hắn tiện tay mua cho vui thôi mà...
- Ể, cô em không phản kháng nữa à?
Một tên mừng rỡ khi Khả Như không cựa quậy nữa, cô nhắm mắt vào. Khuôn mặt của cô lúc này mồ hôi hòa lẫn với nước mắt, nên cũng chẳng ai nhận ra là cô đã khóc.
Hết hi vọng thật rồi!
- Chà chà, chúng ta đừng có chậm trễ nữa. Cùng nhau chén đi chứ?
Ngày hôm sau...
Khả Như tỉnh lại, ánh đèn trong căn phòng mờ mờ ảo ảo khiến cô giật mình bừng tỉnh. Cô bật dậy, mắt đảo quanh nhìn căn phòng sang trọng này. Đây là đâu? Cô chết rồi ư?
- Dậy rồi sao?
Một giọng nam trầm thấp nhưng đầy quen thuộc vang lên khiến Khả Như giật mình, trái tim nhỏ bé của cô như thể sắp bay khỏi lồng ngực luôn rồi. Chuyện này là sao...? Cô chẳng nhớ gì hết cả.
Lục Tề Nam liếc nhìn cô, từng bước chân tiến lại gần chiếc giường lớn mà cô đang nằm. Hắn ngồi xuống bên cạnh.
- Anh...sao tôi lại ở đây...?
Khả Như không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tề Nam, chỉ ngập ngừng hỏi thôi. Cô còn không biết, rốt cuộc hôm qua cô đã bị nhóm lưu manh kia làm nhục hay chưa?
Lục Tề Nam khẽ nhếch môi lên, hắn đưa tay lên nâng cằm cô, ép cô phải đối diện với mình. Đầu ngón tay ấm nóng của hắn, vuốt me môi khô của cô.
- Không định cảm ơn ư?
Là hôm qua Lục Tề Nam đã phái người quay lại cứu Khả Như, dạy cho đám lưu manh kia một bài học. Lần gặp cô có thể là vô tình, nhưng hết lần này tới lần khác gặp cô như vậy, hắn dám chắc đây là ý trời rồi.
Cô gái tên Khả Như này...hắn muốn trở thành người chở che cho cô.
Khả Như đối mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu không đáy kia của Lục Tề Nam, bị bàn tay ấm nóng kia chạm lên mặt nên cả người cô nóng bừng lên. Trái tim cô cũng đập loạn xạ, chính cô cũng không hiểu đây là thứ cảm giác này là gì nữa?