Editor: Cảo Béo + Beta: Máy bay
Sau khi đội y tế đến quận Thanh Tuyết, bởi vì động đất nên núi đá bị sạt lở, một số con đường vào quận đã bị phong tỏa.
Họ phải mang hành lý chuyển sang một chiếc xe buýt nhỏ hơn để vào quận.
Đi dọc con đường núi ngoằn ngoèo, Phó Tây Phán ngồi bên xe thấy đá rơi khắp nơi ở hai bên, vài chiếc xe nhỏ bị làm cho biến dạng không nhìn ra hình dáng lúc đầu đang vắt vẻo trên vành đai đường quốc lộ, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Những binh sĩ cứu hộ đang cầm xẻng đứng bên vệ đường, khiêng một người bị thương đang hấp hối ra khỏi xe.
Khi chiếc xe buýt nhỏ từ từ đi qua họ, một số binh sĩ quay lại và chào các nhân viên y tế trên xe.
Mấy cô y tá ngồi ở hàng ghế sau quay đầu nhìn lại, mím môi.
Cho đến khi chiếc xe buýt biến mất ở cuối con đường quanh co, những người lính vẫn đứng thẳng và duy trì tư thế chào.
Đội ngũ y tế của Bệnh viện Đa khoa Nam Quang vừa đến trạm y tế tạm thời, các bác sĩ dẫn đầu lập tức phân chia thành nhiều khoa theo chuyên môn.
Bọn họ không có thời gian để nghỉ ngơi, đến ngay cả hành lý cũng chỉ tùy ý chất thành đống bên đường. Họ nhanh chóng lao vào công việc cứu hộ.
Trạm y tế tạm thời này được sắp xếp ở một trường tiểu học địa phương, chỉ tiếp nhận một số bệnh nhân bị thương nhẹ và bệnh nhân cần phẫu thuật đơn giản.
Trường tiểu học này nằm ở tâm chấn, nhưng tòa nhà này vẫn vững chãi đứng thẳng, tạo thành một sự tương phản rõ nét với những tòa nhà dân cư bị sụp đổ xung quanh nó.
Nhờ vậy, không có học sinh nào trong trường tiểu học này bị thương vong trong trận động đất vừa rồi.
Phó Tây Phán và các bác sĩ địa phương được chỉ định vào một đội.
Anh hít thở sâu vài cái, điều chỉnh lại tâm lý, mặc áo giải phẫu vào, thu dọn cơ bản xong xuôi rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Từ lúc xuống xe đến khi vào phòng mổ chỉ mất hơn chục phút.
Chỉ trong một buổi chiều, Phó Tây Phán và một vài bác sĩ, y tá phải liên tục đứng trực trong phòng giải phẫu chờ bệnh nhân được đẩy vào.
Trong đợt cấp cứu này, điều khó khăn đối với các nhân viên y tế không chỉ là số lượng lớn bệnh nhân bị thương nặng mà họ còn có thể bị ảnh hưởng bởi dư chấn hoặc tai nạn bất cứ lúc nào ngay trong lúc phẫu thuật.
Vài ngày sau, Phó Tây Phán gặp phải dư chấn ngay trong quá trình đang giải phẫu.
Bắp chân bệnh nhân bị sắt đâm rách da, cần gây tê tại chỗ để khâu vết thương.
Trong lúc khâu vết thương, do bệnh nhân còn tỉnh nên nhìn cục bông máu chất đống trong tấm kim loại mà choáng váng, liên tục quay đầu.
Phó Tây Phán cau mày an ủi anh ta vài câu.
Lúc này, bàn phẫu thuật và bàn đặt dụng cụ rung nhẹ.
Y tá phủi tay ở bên nghiêm nghị nói: “Đừng nhúc nhích.”
Bệnh nhân cảm thấy rất oan ức. Trước khi anh ta có thể mở miệng nói, Phó Tây Phán đã nói thay anh ta: “Không phải do anh ta. Đó là dư chấn.”
Ngay khi vừa nói xong, y tá hít vào một hơi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cô vẫn đang là sinh viên năm cuối của trường điều dưỡng địa phương, còn ít kinh nghiệm và can đảm.
Phó Tây Phán tiếp tục vết khâu trên tay với vẻ mặt bình thản, không bị ảnh hưởng bởi nó.
Dưới sự bình tĩnh của anh, những người khác dần trở nên ổn định hơn.
Nhưng sau vài giây, một âm thanh lộn xộn phát ra từ phòng phẫu thuật.
Để đề phòng vạn nhất có chuyện, một số y tá và bác sĩ đi bộ ra sân trường với bệnh nhân để trú tạm.
Những bệnh nhân vừa trải qua cơn tai biến sinh tử đặc biệt nhạy cảm với dư chấn, họ la hét ầm ĩ, tiếng bước chân dồn dập trên hành lang xen lẫn đủ loại âm thanh ồn ào, trông họ rất lo lắng và hỗn loạn.
Vừa thực hiện ca phẫu thuật, Phó Tây Phán vừa dặn dò y tá bên cạnh: “Cất dụng cụ phẫu thuật, lưỡi dao và một số vật dụng, đồng thời cố định các dụng cụ y tế có thể di chuyển được lại.”
Y tá ở bên cạnh cũng không nghĩ gì mà lập tức làm theo, ổn định vài chiếc máy móc.
Phó Tây Phán nhìn miệng vết thương không chớp mắt, an ủi bệnh nhân nói: “Đừng khẩn trương, vật liệu kiến trúc của trường học vững chắc, chống chấn động động đất không khác gì bệnh viện, dù dư chấn cũng không có chuyện gì. Anh có thể an tâm được rồi.”
Cuộc giải phẫu thành công, bệnh nhân kích động cầm lấy tay anh. Lúc này mới phát hiện sau khi cởi bao tay, lòng bàn tay anh đã thấm đầy mồ hôi.
Anh ngượng ngùng cười cười, nói: “Vừa rồi tôi còn áp lực hơn so với anh đấy.”
Dù ở trong dư chấn, nhưng Phó Tây Phán vẫn có thể giữ được trạng thái bình tĩnh để làm giải phẫu, chuyện này nhanh chóng truyền khắp trạm y tế tạm thời này.
Buổi tối, các bác sĩ từ nhiều nơi tập hợp vào một cái bàn ăn cơm, bọn họ đều không hẹn mà nhắc tới chuyện này.
Một bác sĩ trung niên nói giọng địa phương mạnh mẽ khoe: “Đó là bác sĩ đến từ thành phố. Đừng thấy anh ấy còn trẻ mà khinh thường, tâm lý kỹ thuật tốt hơn chúng ta nhiều đấy.”
Phó Tây Phán mỉm cười, nhanh chóng ăn hai miếng cơm nguội.
Họ đang trò chuyện thì một bác sĩ đã kết thúc cuộc điện thoại với vợ anh ta đi tới và ngồi lại chỗ của mình.
Anh ta vừa thở dài vừa gắp rau.
Bác sĩ ở cùng phòng với anh ta, đêm nào anh cũng nghe được tiếng anh gọi điện thoại.
“Lo lắng chuyện gia đình à?”
Bác sĩ kia bất lực gật đầu, “Anh nghĩ xem có thể ngừng lo lắng được không? Bà xã thì không sao, nhưng con trai chưa bao giờ hiểu chuyện, khóc lóc làm loạn trên điện thoại, khuyên thằng bé cũng vô dụng. Chao ôi…”
Giống như vị bác sĩ này, Phó Tây Phán cũng gọi điện mỗi ngày để thông báo an toàn.
Anh sẽ gọi Bạch Chỉ vào lúc chín giờ mỗi tối để thông báo về sự an toàn, chưa hề thay đổi.
Bác sĩ trung niên nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ Phó Tây Phán, không khỏi kinh ngạc: “Bác sĩ Phó, anh kết hôn rồi à?”
Phó Tây Phán sững sờ một lúc, vươn tay lấy chiếc nhẫn từ trong áo ra, bóp lên đầu ngón tay xoa nhẹ, cô đơn nói: “Nếu không phải vì trận cứu trợ y tế lần này, có lẽ bọn tôi đã kết hôn.”
“Bạn gái không hiểu nỗi khổ tâm của anh sao?”
Phó Tây Phán lắc đầu, “Không phải. Cô ấy cũng là bác sĩ. Vốn dĩ cô ấy muốn đến Cục Nhân dân với tôi để lấy giấy xác nhận kết hôn trước khi lên đường, nhưng tôi không đồng ý. Haizz …”
Bác sĩ trung niên: “Cậu sợ đi rồi nhưng không về được, sợ cô ấy bị chậm trễ thanh xuân nên không đồng ý phải không?”
Phó Tây Phán mím môi không trả lời, chỉ nở một nụ cười chua xót.
Chủ đề này quá nặng nề đối với những người cùng bàn.
Bác sĩ trung niên vỗ bờ vai Phó Tây Phán, sau đó vỗ ngực nói: “Đừng sợ. Anh đây sẽ che chở cho cậu, hứa sẽ giúp cậu có thể về nhà an toàn.”
Sau một tiếng cảm ơn nhẹ, Phó Tây Phán đeo lại chiếc nhẫn vào cổ, đặt nó vào ngực mình.
Một vài người trong bàn tiếp tục nói về chuyện ngọn núi, nhưng Phó Tây Phán vẫn đang thẫn thờ, tất cả suy nghĩ của anh đều hướng về Bạch Chỉ.
Anh lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho cô, chưa kịp bấm số, cô y tá nhỏ đã chạy tới hét lên: “Bác sĩ Phó, không ổn rồi, vết thương của bệnh nhân mà anh phụ trách đột nhiên bị rách ra!”
Phó Tây Phán đặt di động lên bàn, vội vã đi về phía khu khám bệnh theo sau cô y tá trẻ.
Đến khi anh quay về, mọi việc vẫn tiếp tục chồng chất.
Sau khi xử lý xong mọi việc cũng đã hai giờ sáng, anh đang đi trên hành lang yên tĩnh, có vẻ rất mệt mỏi.
Trở lại chỗ nghỉ, điện thoại đã tự ngắt vì hết pin.
Anh cắm sạc điện thoại và muốn gọi cho Bạch Chỉ, nhưng nhìn thoáng qua thời gian, anh đành bỏ cuộc.
Phó Tây Phán ngồi ở bên giường, ngón tay lướt qua tấm ảnh trên màn hình điện thoại, khóe miệng mỉm cười.
“Anh nhớ em.”
Anh khẽ thì thầm.
Cả một ngày không nhận được cuộc gọi nào của Phó Tây Phán, Bạch Chỉ dựa vào đầu giường ngồi trắng đêm.
Cô muốn bấm vào nút gọi, định gọi cho anh, nhưng cô lại sợ làm phiền anh.
Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện với Lâm Kinh Mặc vào ngày hôm sau, tất cả những lo lắng của cô về Phó Tây Phán đã biến thành sự tức giận.
“Họ thực sự rất bận. Phó Tây Phán đã gọi cho anh vào sáng sớm ngày hôm qua, hỏi anh cách chữa cho một căn bệnh.”
“Anh ấy hôm qua có gọi cho anh?”
Lâm Kinh Mặc chớp mắt nhìn cô: “Ừ, có chuyện gì sao?”
Bạch Chỉ mím môi, tức giận lầm bầm: “Vậy thì tại sao anh ấy lại không gọi cho em, hừ!”
Lâm Kinh Mặc nghe vậy bèn ho nhẹ một tiếng, vội vàng đổi chủ đề, sợ mình lại nói bậy.
Tối hôm đó, Phó Tây Phán gọi điện cho Bạch Chỉ theo đúng thời gian thỏa thuận.
Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, đang muốn từ bỏ việc gọi lại, thì Bạch Chỉ lại từ tốn cầm lên, lười biếng kêu lên một tiếng.
Phó Tây Phán nghe thấy giọng nói của cô, anh có vẻ hơi kích động: “Bạch Chỉ, là anh.”
Bạch Chỉ kìm nén sự sung sướng, nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Phó Tây Phán cau mày, anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng sau đó nghĩ lại, trong bệnh viện có nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Bạch Chỉ không tốt cũng là chuyện bình thường.
Anh vẫn như trước, nói với cô những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Tuy nhiên, Bạch Chỉ chỉ trả lời anh bằng một vài từ, không hề có cảm xúc nào trong giọng điệu của cô.
Phó Tây Phán nuốt nước bọt, hỏi một cách thận trọng: “Em có chuyện gì vậy?”
Bạch Chỉ cong miệng, lạnh lùng hỏi: “Sao hôm qua không gọi cho em?”
“Anh……”
“Anh đã gọi cho Lâm Kinh Mặc! Nhưng lại không hề gọi cho em!” Bạch Chỉ càng tức giận, “Cả đêm em không dám ngủ vì sợ lỡ mất cuộc gọi của anh đấy! Phó Tây Phán!”
Sau khi trút giận xong, giọng điệu của Bạch Chỉ đột nhiên dịu lại, cô lẩm bẩm vào micro với giọng mũi có chút nức nở: “Em thực sự rất lo lắng cho anh …”
Lâm Kinh Mặc nói rằng Phó Tây Phán đã gọi cho anh ấy để hỏi về bệnh tình của bệnh nhân, nghĩa là hôm qua anh ấy bận nên về muộn.
Chỉ cần Bạch Chỉ rảnh rỗi, cô sẽ là người đầu tiên xem tin tức, cô rất quan tâm đến thời tiết ở quận Thanh Tuyết và sự an toàn của đội cứu hộ.
Cô biết là không thể trách Phó Tây Phán, nhưng cô không thể kiểm soát được sự hồi hộp và lo lắng của mình.
Phó Tây Phán thở dài: “Ừm. Anh biết lỗi rồi.”
Anh liếc nhìn các bác sĩ khác đang ăn cơm, xoay người cầm điện thoại di động đi vào hành lang, giơ tay che micro, cố ý giảm âm lượng, nói nhỏ: “Đừng khóc. Em mà khóc, anh thật sự…không biết phải làm sao. Anh rất nhớ em, rất nhớ em, nhưng anh không thể làm gì được…”
Bạch Chỉ cầm lấy hai tờ giấy trên bàn bên cạnh, đè lên mắt lau đi giọt nước mắt sắp trào ra, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh nói: “Em không khóc, em cũng nhớ anh nhiều lắm.”
Trước khi Phó Tây Phán kịp có thời gian để đáp lại lời nói của cô, một vài tiếng hét giật mình đột nhiên vang lên bên tai cô: “Lại một trận động đất nữa!!”
“Bên anh…Alo? Tiểu Chỉ?”
Bởi vì dư chấn, tín hiệu vốn đã không ổn định giờ lại bị gián đoạn, điện thoại im lặng.
Về phía Bạch Chỉ, thứ cuối cùng cô nghe được là tiếng hét của bệnh nhân qua điện thoại và những lời giục giã của y tá.
Cô gọi đi gọi lại số của Phó Tây Phán, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là một âm báo bận rộn …
Bạch Chỉ bật TV lên, nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào màn hình, muốn xem một chút tin tức của huyện Thanh Tuyết từ những trang mới được cập nhập.
Nhưng không có tin tức của anh ở bất cứ đâu.
Phó Tây Phán cùng các bác sĩ, y tá tại trạm y tế một lần nữa di chuyển bệnh nhân ra không gian thoáng đãng của sân trường.
Đây gần như là những gì họ đã lặp đi lặp lại mỗi ngày trong mấy hôm qua.
Dư chấn vẫn tiếp tục, thông qua các bài tập thực hành lặp đi lặp lại, họ không còn hoảng sợ như lúc đầu và tốc độ dịch chuyển nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Vị bác sĩ luôn giữ liên lạc báo cho vợ hàng ngày, giống như Phó Tây Phán giơ điện thoại di động lên quơ quơ khắp nơi, thay đổi nhiều tư thế để có sóng.
Lúc này, một bác sĩ trung niên địa phương ở huyện Thanh Tuyết đi đến và nói với bọn họ: “Nếu các cậu muốn gọi điện thoại, có thể đi ra ngoài mà thử. Khi đi ra khỏi trường, rẽ trái hai trăm mét, ở đó có tháp tín hiệu. Sóng sẽ mạnh hơn đấy.”
Phó Tây Phán liếc nhìn những bệnh nhân đang nằm trong nhà kho tạm bợ mà suy nghĩ.
Vị bác sĩ trung niên vỗ vai anh: “Đừng lo lắng. Tôi đoán đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ lều ở đây. Chỉ gọi một cú điện thoại sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Đi đi.” Ông ấy đi tới vỗ vai một bác sĩ khác, “Anh cũng đi cùng bác sĩ Phó đi.”
Hai người vừa đi vừa hướng tháp tín hiệu gọi điện thoại về nhà.
Bạch Chỉ cầm điện thoại cầu nguyện hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, màn hình điện thoại di động của cô cũng sáng lên, là Phó Tây Phán gọi đến.
Lần này cô không chần chờ gì nữa, lập tức nhấn nút trả lời, không đợi đằng kia nói gì mà hỏi như ống trúc đổ đậu, “Vừa rồi có phải là dư chấn không? Có nghiêm trọng không? Phó Tây Phán, anh có sao không?”
“Alo? Tại sao không nói?”
Phó Tây Phán cười khúc khích, “Em có cho anh cơ hội nói chuyện đâu?”
“…Hừ!”
“Đừng lo lắng. Anh không những không sao mà vẫn còn sống rất khỏe mạnh. Dư chấn ở đây quá thường xuyên. Tất cả mọi người đều đã quen với điều đó rồi. Đừng lo lắng.”
Bạch Chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không sao là tốt rồi.”
Trải qua thời gian chờ đợi, tuy Bạch Chỉ chỉ nghe qua điện thoại, nhưng cô thực sự cảm nhận được sự bận rộn và căng thẳng của trạm cứu hộ.
Cô nói: “Phó Tây Phán, mặc dù em rất lo lắng cho anh, nhưng anh vẫn phải làm việc chăm chỉ và nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có thời gian, anh không cần phải gọi điện mỗi ngày. Anh có thể gửi tin cho em, chỉ cần một tin nhắn báo bình an là được. “
“Anh đang gọi cho em, không phải chỉ để báo bình an, làm em an tâm…” Phó Tây Phán kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Điều quan trọng nhất là anh muốn nghe thấy giọng nói của em, anh nhớ em rất nhiều…”
“Sau cả một ngày bận rộn, chỉ có giọng nói của em là niềm an ủi duy nhất đối với anh.”
Ở quận Thanh Tuyết, ngoài công việc cường độ cao và môi trường khủng khiếp, điều khiến Phó Tây Phán đau đớn hơn hết chính là cảnh vật hoang tàn và những xác chết phủ đầy vải trắng.
Trong nhiều trường hợp, có những cuộc giải cứu đã phải dừng lại trước khi nó được bắt đầu. Khiến anh vô cùng thất vọng và bất lực.
Phó Tây Phán thở dài một hơi, tiếp tục giữ im lặng.
Bạch Chỉ không biết phải an ủi anh như thế nào, cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên hỏi: “Phó Tây Phán, anh có nhìn thấy những ngôi sao ở trên trời không?”
Theo lời nhắc nhở của cô, Phó Tây Phán cũng nhìn lên bầu trời đêm.
Quận Thanh Tuyết khác thành phố A ở chỗ không có nhà cao tầng, vầng trăng sáng trên cao, những vì sao lấp ló và những làn mây trôi lững lờ tạo thành cảnh đêm hiếm có trên bầu trời màu tím sẫm.
“Thấy rồi. Mặt trăng hôm nay khá tròn.”
Bạch Chỉ cũng thở dài: “Em trước nay không hề để ý thấy bầu trời đầy sao lại đẹp như vậy.”
“Sau khi anh trở về, chúng ta có thể cùng nhau ngắm mỗi ngày.”
“Được!”
Phó Tây Phán quay mặt lại, hôn ống nghe, nói: “Tiểu Chỉ, có một câu anh rất hối hận…”
“Là gì?”
“Em phải chờ anh, chờ anh trở về!”
“Vâng!”
Sau khi Phó Tây Phán và Bạch Chỉ kết thúc cuộc gọi, thấy vị bác sĩ kia đang chia tay con trai mình.
Anh ấy học theo giọng điệu của đứa trẻ, đồng ý với con trai mình: “Khi bố về, sẽ có ba ngày nghỉ phép, sau đó bố sẽ đưa con đi chơi và đi tàu lượn siêu tốc nhá. Vậy nên, những ngày này, con phải nghe lời mẹ đấy, có biết không?”
Qua điện thoại truyền đến những lời oán trách của đứa trẻ bỉm sữa: “Bố nói dối! Bố luôn nói như vậy!”
Cậu bác sĩ thở dài bất lực, sau đó an ủi con trai vài câu, cuối cùng lại hàn huyên với vợ thêm một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Phó Tây Phán chợt nhớ về bản thân hồi còn nhỏ.
Khi đó, người cha của anh không ngừng phàn nàn qua điện thoại về bản hợp đồng.
Bao nhiêu năm nay, anh luôn chỉ nhớ tới lần lỡ hẹn của cha mà bỏ qua những lần ông bỏ thời gian chơi điện thoại với anh.
Khi còn nhỏ, anh bị sốt phải nằm viện, cha đã phẫu thuật cả một ngày, nhưng ông vẫn vội vàng lên phòng để qua đêm với anh. Còn có chiếc xích đu ông tự làm trên sân thượng...
Cha đã nỗ lực hết mình để đồng hành cùng anh theo cách riêng của mình, nhưng thật đáng tiếc khi cái nghề này đã mang đến cho anh quá nhiều sự bất đắc dĩ.
Phó Tây Phán quay lại, vỗ nhẹ vào lưng vị bác sĩ kia rồi an ủi: “Lớn lên rồi thằng bé sẽ hiểu thôi.”
“Hy vọng là vậy.”
Hai người cúp máy rồi cùng nhau đi về trạm y tế tạm thời, họ còn có quá nhiều việc phải làm. Vì lúc này bệnh nhân mới là người cần họ nhất…