Trans: Anna + Beta: Máy bay
—(O)—
Tuy Phó Tây Phán đã dặn Bạch Chỉ cứ đến theo giờ làm việc như mọi ngày nhưng cô vẫn ra khỏi nhà sớm hơn một chút.
Cô cầm túi xách, vừa bước chân ra khỏi tiểu khu không quá hai bước liền nghe thấy giọng nói của một bà lão gọi mình ở phía sau: “Cháu ơi.”
“Bà, bà có sao không ạ?”
“Ôi trời cô bé, sao cháu lại đi nhanh như vậy, bà nội già cả rồi theo không kịp cháu.” Bà lão không chỉ xưng hô thân mật với Bạch Chỉ mà còn chủ động kéo tay cô: “Đi thôi, đưa bà về nhà nào.”
Bạch Chỉ có chút ngây người: “Dạ?”
Cô nhìn bà cụ từ đầu đến chân một lượt mới phát hiện trên cổ cụ đeo một tấm thẻ.
Bạch Chỉ đặt tay lên lưng bà lão, khẽ trấn an: “Bà không cần lo lắng, bây giờ cháu đưa bà về nhà.”
Nhân lúc bà lão không chú ý, cô lấy được tấm thẻ từ trên áo bà.
Tấm thẻ viết lời nhắn của con bà lão và phương thức liên lạc của họ.
Hóa ra bà lão mắc bệnh hay quên. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên bà lão đi lạc, nên con bà liền viết một tấm thẻ như vậy để trên người bà.
Bạch Chỉ rút điện thoại ra, dựa theo số điện thoại ghi trên tấm thẻ gọi cho con gái bà lão, báo cho cô ấy vị trí hiện tại của bà. Sau đó cô lại mua cho bà lão một chai nước nhỏ rồi dắt bà đến phòng bảo an của tiểu khu.
Hóa ra sáng nay, bà lão cùng con gái ra ngoài mua thức ăn liền bị lạc.
Rồi bà nhìn thấy một cô gái trẻ có dáng dấp giống với cháu gái mình lên xe bus liền đi theo, nên cứ mơ mơ màng màng như vậy mà ngồi trên xe đến tận cửa tiểu khu của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ sắp xếp cho bà lão xong xuôi liền gọi một cuộc cho con gái bà.
Cô con gái nói mình đang trên đường tới, lại nhờ Bạch Chỉ chăm sóc mẹ mình một lát.
Bạch Chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay thì có hơi do dự vì chỉ còn năm phút nữa là đến chuyến xe bus của cô.
Nếu là ngày thường Bạch Chỉ đương nhiên không để ý chút thời gian này, nhưng hôm nay cô lại có hẹn trước với Phó Tây Phán.
Vì thế cô giao bà lão cho bảo an của tiểu khu, lại đưa thêm phương thức liên lạc của con gái bà cho họ rồi mới yên tâm chạy về phía trạm xe bus.
Phó Tây Phán ngồi trong văn phòng đang vươn tay lên cao, thân mình hơi nhướng lên trên khẽ vận động xương khớp.
Bởi vì trực ban suốt đêm nên hiện tại anh có chút mệt mỏi.
Anh nhanh chóng rửa mặt, sau đó thay một chiếc áo blouse trắng khác rồi bắt đầu chỉnh sửa mấy văn kiện trên bàn.
Lúc được nghỉ phép ở nhà thì chỉ muốn nhanh chóng đi làm, hiện giờ đi làm rồi lại muốn nghỉ phép.
Con người chính là như vậy đi, cái gì không có được mới mãi mãi là cái tốt nhất.
Phó Tây Phán than thở một tiếng, rồi liếc nhìn về phía chiếc điện thoại di động đặt trên bàn.
Anh đang đợi điện thoại của Bạch Chỉ.
Cũng không biết từ bao giờ, việc chờ điện thoại đối với anh lại là một loại cảm giác vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn.
Phó Tây Phán chờ tới giờ làm việc cũng không nhận được cuộc gọi nào của Bạch Chỉ, lại càng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Bất chợt trưởng khoa Nghiêm từ đâu chạy vào phòng làm việc của anh. Ông ấy vội vã đến mức áo blouse trắng cũng chưa mặc xong hoàn chỉnh.
Nhìn thấy Phó Tây Phán vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, liền gọi anh lại: “Phó Tây Phán, đừng tan ca vội. Bên kia còn nhiều ca bệnh chưa kịp khám, cậu mau chuẩn bị một chút rồi qua đó hỗ trợ.”
Phó Tây Phán lập tức mặc thường phục rời khỏi văn phòng. Thời điểm anh ra ngoài chỉ thấy hành lang trước mặt thật hỗn loạn.
Y tá đang đỡ mấy người bệnh ngồi xuống hành lang.
Mà mấy người bệnh đó không phải ai khác chính là mấy bác sĩ ở bệnh viện Nam Quang.
Phó Tây Phán giữ chặt tay của một y tá: “Sao lại thành ra thế này?”
Tâm tình cô y tá khẩn trương mà trả lời: “Tuyến xe trên đường chạy đến bệnh viện bị lật.”
Phó Tây Phán kinh ngạc, con ngươi có chút chấn động: “Cái gì?!”
Đầu anh lúc này giống như bị gõ một tiếng liền nổ tung thành đống bột nhão.
Mỗi ngày Bạch Chỉ đều ngồi tuyến xe này để đến bệnh viện.
Hành lang của bệnh viện bây giờ, toàn bộ đều là đồng nghiệp của anh. Bọn họ có người băng bó cánh tay, có người bị thương ở trán, máu tươi chảy ròng ròng, miệng vết thương nhìn thấy mà ghê người.
Anh cau mày, sốt ruột quét mắt nhìn một lượt cũng không thấy bóng dáng Bạch Chỉ đâu.
Trưởng khoa Nghiêm từ xa lại chạy đến thúc giục: “Phó Tây Phán, mau mau đến khoa cấp cứu đi! Bên kia có mấy bác sĩ bị chấn thương bên ngoài cần khâu lại gấp, cậu nhanh tới hỗ trợ chút.”
“Cháu đi ngay lập tức!”
Phó Tây Phán không kịp nghĩ gì nữa, thang máy vừa dừng liền chạy thẳng đến khoa cấp cứu.
Vì lần này xảy ra sự cố nên khoa cấp cứu đã bận rộn lại càng hoảng loạn hơn.
Trưởng khoa cấp cứu xua tay: “Tiểu Phó, vết thương của mấy bác sĩ bên kia nhẹ hơn, cậu qua đó giúp bọn họ băng bó là được.”
Phó Tây Phán cũng vội thở dốc đã ngay lập tức vội vã chạy về phía phòng khám.
Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, anh bắt đầu cũng có chút hoảng loạn, thỉnh thoảng động tác cũng bị chậm lại.
Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm băng bó và chút kí ức về xương khớp cơ bản trong đầu thuần thục xử lý vết thương.
“Tốt rồi, bác sĩ Phó, cảm ơn cậu.”
Phó Tây Phán băng bó xong xuôi cho hai vị bác sĩ, lúc này mới nhớ tới chuyện cần hỏi: “Mấy cậu có thấy Bạch Chỉ đâu không?”
“Bác sĩ Bạch sao?”
Hai người nhìn nhau một lát liền lắc đầu.
Một bác sĩ trong số họ giải thích: “Hình như bác sĩ Bạch ngồi phía sau, bọn tôi ngồi đằng trước nên cũng không để ý.”
Nghe bọn họ nói vậy, Phó Tây Phán càng lo lắng.
Chiếc xe bị lật khiến phần lớn bác sĩ ngồi ở gần cửa xe đều bị thương, nhưng cũng có người kịp thời thoát ra.
Anh còn chưa kịp hỏi tiếp, trưởng khoa cấp cứu lại gọi anh tới: “Bác sĩ Phó, chỗ tôi hiện tại thiếu một người hỗ trợ trong phòng phẫu thuật. Cậu vào được không?”
“Được.”
“Vậy cậu nhanh tới đây nhìn qua mấy bức hình này, rồi mau chóng đi thay quần áo.”
Số bệnh nhân cũng không bởi tình huống ngoài ý muốn của bệnh viện mà giảm bớt. Hiện tại phòng khám khẩn cấp lớn như vậy mà còn phải chia ra thành mấy khu.
Những bác sĩ có vết thương nhẹ được y tá xử lý xong cũng nhanh chóng lao vào cùng mọi người xử lý tình huống hỗn loạn này.
Phó Tây Phán hít một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại.
Anh còn rất nhiều việc cần phải làm lúc này, tuyệt đối không thể mất bình tĩnh được.
Phó Tây Phán nhanh chóng đi về phía y tá nhận lấy ảnh X-quang và đồ dùng y tế.
Thời điểm y tá đưa cuộn phim cho anh thì bỗng có người vỗ vai anh: “Phó Tây Phán! Em mang văn kiện đến cho anh đây!”
Phó Tây Phán đầy kinh ngạc cùng vui mừng xoay người lại, chỉ thấy trước mặt anh là một Bạch Chỉ lành lặn, bình yên vô sự.
Có vẻ như cô đối với tình huống hỗn loạn của bệnh viện lúc này có chút khó hiểu: “Sao anh lại ở khoa cấp cứu? Mấy người đó làm sao lại thành như vậy?”
Chưa đợi Bạch Chỉ nói xong, Phó Tây Phán đã ôm chầm lấy cô, bàn tay khẽ đặt lên gáy Bạch Chỉ rồi kéo cô vào lồng ngực mình. Anh cúi đầu, kề sát bên tai Bạch Chỉ nói nhỏ: “Em không bị làm sao là tốt rồi. Đến giờ nghỉ trưa lại nói sau. Hiện tại, chờ anh.”
Nói xong anh liền buông Bạch Chỉ ra, cầm lấy ảnh chụp và văn kiện rồi nhanh chóng bước về phía phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Một loạt sự cố xảy ra khiến cho tới tận sau giờ tan tầm, Phó Tây Phán vẫn phải đứng phẫu thuật liên tục thêm năm tiếng đồng hồ nữa.
Anh tháo khẩu trang xuống, toàn thân lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
Trưởng khoa cấp cứu vỗ vai anh: “Hôm nay cậu vất vả rồi, bác sĩ Phó.”
Phó Tây Phán gật đầu: “Vâng, đó cũng là chuyện đương nhiên.”
Anh nhìn thoáng qua thời gian lại nhớ tới chính mình còn có hẹn với Bạch Chỉ, ngay cả đồ bảo hộ phẫu thuật cũng chưa thay liền chạy một mạch đến khu nội trú.
Trưởng khoa cấp cứu đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhìn bóng dáng chẳng mấy chốc biến mất ở cuối hành lang, không nhịn được mà than nhẹ: “Tên Tiểu Phó này, hôm nay không biết vì sao cậu ta lại vội vàng như vậy.”
Bạch Chỉ đang ngồi ở khu nội trú hóng gió, có chút lo lắng chờ Phó Tây Phán.
Cô đợi một lúc lâu, mãi đến lúc giờ nghỉ trưa sắp kết thúc mới thấy bóng dáng Phó Tây Phán vẫn đang mặc y phục phẫu thuật từ đầu hành lang bên kia chạy đến.
Bạch Chỉ đứng trong sân, ánh nắng mặt trời chiếu rọi giống như vô tình mà phủ lên người cô một tấm màng kim sa mỏng.
Cô vẫy tay với anh: “Phó Tây Phán!”
Phó Tây Phán thở phào một hơi, cuối cùng cũng thả chậm tốc độ, bình tĩnh đi về phía cô.
Anh dang rộng hai tay, một tay kéo cô vào lồng ngực. Sau đó lại ôm chặt lại.
Bạch Chỉ bị anh làm vậy có chút hoảng sợ, nhẹ nhàng vỗ về an ủi anh: “Em không có việc gì.”
“Chỉ là anh vẫn sợ hãi.” Phó Tây Phán ôm cô, đầu anh khẽ chôn trong cổ Bạch Chỉ, âm thanh có chút đứt quãng: “Anh đã rất sợ hãi. Cảm giác mất đi người thân thiết đau đớn như vậy anh không muốn phải trải qua lần thứ hai.”
Bạch Chỉ khẽ cười, tỏ vẻ thoải mái mà dỗ dành anh: “Ôi trời ạ. Không phải em không có chuyện gì hay sao? Hôm nay em ra khỏi nhà tình cờ gặp một bà lão đi lạc đường. Cũng bởi vì cùng bà ấy đợi người nhà tới đón nên em bỏ lỡ chuyến xe bus đó.”
“Ha ha. Phó Tây Phán, anh xem em đây có phải là trong cái rủi có cái may hay không?”
Phó Tây Phán không trả lời cô, mà chỉ dùng đầu nhỏ khẽ cọ lên vai Bạch Chỉ, giống như một chút mèo con cần người an ủi.
“Này, Phó Tây Phán…”
Bạch Chỉ vươn tay xoa xoa mái tóc anh.
Qua một lúc lâu, anh mới mang theo giọng mũi có chút nặng nề nói: “Ừ, anh nghe.”
Anh chôn thấp đầu xuống cổ Bạch Chỉ, âm thanh hơi trầm xuống: “Tiểu Chỉ. Em từng hỏi vì sao anh lại thích em phải không? Anh luôn nghĩ, trên người em lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng.”
Bạch Chỉ khó hiểu: “Ánh sáng?”
“Ừ. Là trách nhiệm của một người bác sĩ, là sự hòa hợp ăn ý trong thói quen sinh hoạt, còn có thứ ánh sáng chỉ thuộc về riêng em nữa. Ngay từ lần đầu tiên em đứng trên bục tuyên truyền giảng bài, ánh sáng ấy từ trên người em đã thu hút anh.”
Vòng tay của Phó Tây Phán khẽ buông lỏng, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, vừa than thiết chân thành, lại đầy ắp thâm tình nói: “Đối với một người luôn sống trong bóng tối từ lâu như anh, hiện tại cảm thấy đã quá mệt mỏi rồi. Nếu được, em có thể cho em một chút ánh sáng của em được không?”
Hai tay anh đặt tại eo cô khẽ hướng lên phía trên, cuối cùng dừng lại rồi khẽ nâng khuôn mặt Bạch Chỉ.
“Thử thích anh một chút thôi, anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Bạch Chỉ ngây người nhìn anh, trong đôi mắt thâm tình sáng lấp lánh kia ấy vậy mà lại có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình.
Cô khẽ gật đầu.
Đôi mắt Phó Tây Phán lập tức cong thành hình trăng non, bàn tay vốn dĩ đang vuốt ve khuôn mặt Bạch Chỉ giờ lại đổi thành nắm lấy cằm cô.
Anh cúi người, sườn mặt nghiêng nghiêng, đặt lên cánh môi mềm mại của Bạch Chỉ một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng sau đó Phó Tây Phán cũng không buông tay cô ra, ngược lại một tay anh cầm lấy tay Bạch Chỉ, đặt xuống eo chính mình.
Lực đạo mạnh lên chút để cho nụ hôn thêm sâu sắc hơn, vừa trúc trắc, vừa vụng về lại có thêm chút hoảng loạn.
Triền miên một lúc anh mới lưu luyến buông cô ra.
Bạch Chỉ vội vã che lại khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, khẩn trương đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Phó, Phó Tây Phán,….Anh, anh, anh…”
Anh bình tĩnh như không mà trả lời: “Em đã chấp nhận anh rồi.”
“Chỉ là, chỉ là….”
Phó Tây Phán cắt ngang lời Bạch Chỉ định nói: “Đã qua giờ nghỉ trưa rồi nên đi làm thôi.”
Anh khẽ xoa đầu cô, vuốt ve vài sợi tóc trong tay: “Hay là em muốn thêm một lần nữa?”
“Hừ.”
Bạch Chỉ mím môi, thở dốc rồi chạy đi.
Cô chạy đến khu nội trú, đi qua đi lại mấy vòng mới từ từ biến mất khỏi tầm mắt Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ ngồi xổm xuống góc tường, bưng lấy lồng ngực đang đập liên hồi của mình…
Ư, đau hết cả tym. Cuối cùng cũng đợi được hai người này iu nhau rồi!!!