Yêu Em Rồi Đấy

chương 18: giấc mơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió tinh nghịch lật tung những trang sách rồi lại nhẹ hôn lên mái tóc mềm. Trúc Chi duỗi thẳng chân tựa đầu vào tường mơ màng ngủ thiếp đi.

Một ai đó bước đến ngồi cạnh, một ai đó vuốt nhẹ làn tóc thơm và khẽ đặt lên đấy một nụ hôn.

"Cua, anh xin lỗi".

Loáng thoáng bên tai giọng nói trầm ấm thân quen Trúc Chi vội mở mắt ra, gương mặt quen thuộc ấy đang mỉm cười với cô. Tim cô gái nhỏ khẽ run lên.

- Đông...Đông...Q...

Trúc Chi lắp bắp môi không nói thành lời, trong lòng cô đang dấy lên bao cảm xúc đang xen phức tạp. Cô hi vọng đây là mơ để con người này là anh nhưng nếu đã là anh thì cô lại hi vọng đây không phải mơ, anh thực sự một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải bằng ảo ảnh của hoài niệm nhớ thương.

- Em quên anh rồi sao Cua? - giọng nói trầm ấm thốt lên pha chút buồn phiền hờn dỗi.

Tim Trúc Chi như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực khi anh dịu dàng gọi cô bằng Cua. Là anh, đúng là anh thật rồi.

- Phong!

Tiếng gọi vỡ òa theo cảm xúc, bao nhớ nhung thương yêu tràn về choáng ngộp cả con tim.

Anh cười hiền với Trúc Chi, kéo cô tựa vào bờ vai của mình. Hương thơm quen thuộc len vào cánh mũi càng làm tuôn trào bao xúc cảm của yêu thương. Là anh thật sao? Cô không mơ. Đúng thật là anh, cô nghe được nhịp đập tim anh và cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Trúc chi yếu mềm bậc khóc trong vòng tay anh.

- Cua ngoan. Đừng khóc, có anh đây.

Không gian vắng lặng hẳn đi chỉ còn tiếng xạc xào của cơn gió cô độc u uất và cơn giận đang nhen nhóm trong lòng ai đó. Chiếc mặt nạ thiền thần được tháo bỏ và thay thế bởi mặt nạ ác quỷ.

Hàng mi cong khẽ cử động khi gió đột ngột thổi mạnh, bầu trời trong xanh cao vút dần dần hiện ra trong đôi mắt đẹp. Trúc Chi giật mình đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài nỗi hụt hẫng. Lại là mơ sao? Những giấc mơ về anh luôn rất thật, thật đến độ đau lòng. Lại thêm một lần cô ước mình cứ ngủ mãi đừng bao giờ tỉnh dậy.

- Ngốc!

-....

Không cần quay đầu lại Trúc Chi cũng biết đó là ai, cô không buồn lên tiếng chỉ lẳng lặng nhặt quyển sách và chai cam ép lên rồi bỏ đi.

- Đang nói chuyện với em đó! - Thiên Vương nhíu mày gọi giật Trúc Chi lại.

Sau khi chứng kiến toàn bộ câu chuyện lúc nãy khó khăn lắm Thiên Vương mới giữ được bình tĩnh mà nói chuyện với cô vậy mà lúc nào cô cũng cố tình chống đối anh.

- Muốn gì nữa đây? Lại định ném tôi xuống hồ nữa à?

Thiên Vương nhếch môi cười buông một câu nói nhẹ tênh.

- Tôi nhớ mùi tóc em.

Vừa dứt câu anh bất chợt hôn lên tóc Trúc Chi. Sau thoáng ngỡ ngàng Trúc Chi tái mặt đi, cô bặm môi ánh mắt hằn lên tia nhìn giận dữ, cô vung tay tát mạnh.

- Không có lần thứ hai đâu nhé!

Thiên Vương siết chặt cổ tay Trúc Chi, cười nhạt với cô rồi bỏ đi. Thiên Vương không thể ở lại thêm chút nào nữa một phần là vì anh không thích ánh mắt thù hằn này của cô và một phần vì anh không chắc là mình sẽ để yên cho cô.

Trúc Chi ngang bướng chẳng chịu bỏ cuộc, cô ghét con người này, ghét cái cách anh chen chân vào cuộc sống của cô, ghét cái cách anh xem cô như là một món đồ chơi, một trò tiêu khiểu. Cô ghét anh ghét vô cùng.

"Điều cấm kị thứ ba"

Trúc Chi vơ vội chai cam ép rổi hét lớn "Này!".

Thiên Vương vừa quay đầu lại thì một màn nước màu cam bay lên không trung và đáp thẳng vào áo anh.Thiên Vương là người theo chủ nghĩa cực sạch anh ghét cay ghét đắng việc mình bị vây bẩn nên khi nhìn chiếc áo khoác bị vấy bẩn Thiên Vương gần như điên ánh mắt anh tối sầm lại phóng ra những tia nhìn giận dữ mang theo sự nguy hiểm đến lạnh người. Thiên Vương túm lấy cổ áo Trúc Chi, giọng nói lạnh rít qua từng kẽ răng.

- Muốn chết à?

- Được đấy...

Câu nói bị bỏ dở khi Thiên Vương bóp chặt cổ Trúc Chi, anh nhìn cô bằng ánh mắt hằn học. Phạm phải điều cấm kị đồng nghĩa với việc chọc giận ác quỷ. Dù rất đau nhưng Trúc Chi không hề nao núng sợ hãi thậm chí cô còn cảm thấy vui khi nghĩ đến việc mình sắp gặp lại Phong.

Nhếch môi cười Thiên Vương lại buông tay thả rơi Trúc Chi xuống đất bởi cô muốn chết nên anh bắt cô phải sống, đưa cô đến tận cửa tử như cô mong ước rồi đột ngột lôi cô trở về. Đó là cách anh trừng phạt.

Thiên Vương cởi chiếc áo khoác bẩn ra ném lên người Trúc Chi, anh gằn giọng.

- Giặt thật sạch ngày mai đem cả hai đến trả cho tôi. Nếu em dám chống đối thì cô bạn An An của em sẽ phải gánh chịu tất cả đấy!

Truyện Chữ Hay