Edit: Súp Lơ
Beta: Xiaoxi Gua
Trong chốc lát Đàm Thanh Ninh cho rằng tai mình có vấn đề. Nếu không phải cô hiểu sai, người này lại có thể điên cuồng đến nỗi muốn giết cô?
“Không thể! Đây là một đội trong game! Sao cậu có thể giết tôi! Chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau!”
Vì mải mói chuyện nên không để ý, Đàm Thanh Ninh bị kẻ khác và đồng đội của họ nhảy từ trong bụi cỏ ra vây giết. Thời gian sử dụng kỹ năng của Bạch Tân Hàn còn chưa hồi phục, nhanh chóng tránh đi đến một sợi lông cũng không bị thương.
Đàm Thanh Ninh: “………”
Cô không thể tin được, nâng cao giọng: “Đây là cậu nói giết đồng đội?”
Bạch Tân Hàn nhíu mày không muốn để ý đến cô.
Thanh Ninh: “Bạch Tân Hàn cậu không thể như vậy được. Một đồng đội vừa đẹp vừa giỏi như tôi, vậy mà cậu thản nhiên nhìn tôi chết.”
Bạch Tân Hàn giật giật khóe miệng: “Ngoài ý muốn.”
Tính tình Đàm Thanh Ninh tốt nên tin tưởng: “Thôi được, lần sau cậu không được như vậy nữa. Chúng ta là một đội, phải có tinh thần đồng đội. Lúc cần thiết, cậu phải đứng đằng trước dùng kỹ năng để tránh bị thương. Cậu có biết đánh không?”
Cô rất hào phóng không so đo với người đồng đội mới, vừa nói chuyện vừa tiếp tục chơi.
Mười phút sau.
“Cậu học rất nhanh! Sau này chúng ta cùng chơi với nhau đi, thế nào?” Đàm Thanh Ninh nhìn năm người chết trên màn hình, vui mừng không thôi.
“Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn nhấn nút quay lại thành.
“Làm sao?” Đàm Thanh Ninh ngồi xổm trong bụi cỏ đổi trang bị, thuận miệng trả lời.
“Câm miệng.” Cậu nghiêng đầu nhìn về phía cô gái líu ríu ở bên cạnh.
Trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi uy hiếp: “Nói nữa tôi sẽ giết cậu.”
Đàm Thanh Ninh: “………..”
Đã nói chỉ là ngoài ý muốn mà?
Thế giới tốt đẹp như vậy, sao cậu cáu kỉnh như thế TAT
Trận đấu hữu nghị lần này cứ thế kêt thúc trong không vui.
Trước khi đi ngủ, Đàm Thanh Ninh tự mình lấy dầu bôi vết muỗi đốt trên đùi, tròng lòng âm thầm thề sẽ không bao giờ cùng Bạch Tân Hàn đi ra ban công làm thức ăn cho muỗi.
Cậu ta muốn đi thì tự đi, cô bị đốt thành tổ ong cũng không thèm quan tâm.
Hừ.
Đàm Thanh Ninh đang vẽ lung tung thì di động kêu.
Hứa Chước: [Mẹ mình mời cậu trưa mai đến nhà mình ăn cơm ]
Hai nhà làm hàng xóm đã gần mười năm, từ nhỏ đến lớn cô đến nhà họ Hứa ăn cơm không ít lần.
Trong thời gian nghỉ hè, bố mẹ không muốn để cô ăn đồ bên ngoài quá nhiều. Mỗi sáng mẹ cô sẽ nấu thức ăn, còn chuẩn bị mấy loại rau dưa để đến trưa cô có thể tự mình nấu mấy thứ đơn giản.
Tự nhiên có bữa cơm miễn phí gần ngay trước mắt, hơn nữa kỹ năng nấu nướng của mẹ Hứa tốt hơn mẹ mình nhiều.
Đàm Thanh Ninh không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Tin nhắn của Hứa Chước lại đến.
[Tiện thể cầm theo bài thi cậu đã làm xong đến. ]
Đàm Thanh Ninh: [Bài thi toán học lần này rất khó, còn rất nhiều bài mình không làm được.]
Hứa Chước: [Gọi một tiếng ba, lão tử sẽ làm cho cậu.]
???
Cậu ta muốn bay lên trời à.
Đàm Thanh Ninh tức giận gửi tin nhắn thoại qua, vứt điện thoại sang một bên.
Bên kia Hứa Chước nhìn tin nhắn thoại đến, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhìn đi, đối mặt với môn toán, Đàm Thanh Ninh không phải cũng quỳ gối trước mặt mình kêu một tiếng ba sao?
Cậu mở âm lượng điện thoại lên to nhất sau đó bấm vào tin nhắn thoại, chuẩn bị hưởng thụ tiếng gọi cao quý này.
Sau một giây, giọng nữ gào thét rất lớn vang dội ở trong phòng.
“Cút!!!!!”
Hứa Chước bị âm thanh này làm run lên.
Còn chưa kịp phản ứng lại, mẹ đang ở ngoài cửa lên giọng cảnh cáo: “Hứa Chước, con không được bắt nạt Thanh Ninh.”
Hứa Chước: ……..
Khó quá rồi.
Ngày hôm sau, lúc Đàm Thanh Ninh ngủ dậy đã là giữa trưa.
Bố mẹ đi làm không có nhà, trong phòng bếp có món sườn xào chua ngọt mẹ để lại, còn có một ít rau đã rửa sạch.
Trước khi đến nhà họ Hứa, Đàm Thanh Ninh nhìn cửa phòng đóng chặt của Bạch Tân Hàn ở trên tầng.
Khả năng nấu nướng của mẹ cô thuộc dạng bình thường, nhưng sườn xào chua ngọt là món ngon nhất, có thể so sánh với đầu bếp ở khách sạn năm sao. Đồ ngon không thể không chia sẻ với khách, Đàm Thanh Ninh có chút băn khoăn.
Nghĩ xong, cô chia một phần sườn xào chua ngọt ra đĩa, mang theo đôi đũa đi lên tầng.
Sau hai tiếng ‘cốc cốc’, cửa được mở ra.
Bạch Tân Hàn quần áo chỉnh tề, từ phía trên thản nhiên nhìn cô.
“Cái kia ——-”
Đàm Thanh Ninh vừa nói được một nửa đã bị cắt ngang.
“Cầm đi.” Bạch Tân Hàn nhíu mày, liếc mắt nhìn đĩa sườn xào chua ngọt rồi rời đi.
“Cái này ngon lắm, cậu không muốn nếm thử chút à?”
Hương vị chua ngọt của sườn theo hơi nóng bốc lên chóp mũi của Đàm Thanh Ninh, cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Bạch Tân Hàn càng nhăn mặt.
“Không ăn.”
Vừa dứt lời đã đứng ở cửa nôn khan.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự chán ghét, vẻ mặt ghét bỏ.
“Mau đem đi.”
!!!!!
Bạch Tân Hàn, thái độ gì đây?!
Không ăn thì đổ bỏ.
Dạ dày của cậu làm bằng vàng chắc?
Đàm Thanh Ninh tức giận cầm chén đĩa xuống dưới.
Nếu Bạch Tân Hàn không cần thì cô cầm theo sườn xào sang nhà họ Hứa.
Trên bàn, Đàm Thanh Ninh vừa ăn một miếng vừa thổi phồng lên: “Ngon quá”, “Dì thật lợi hại!”, trên mặt dì Hứa cười như hoa nở.
“Thanh Ninh thật sự càng ngày càng biết nói chuyện. À đúng rồi, hôm khai giảng con có thể đi cùng Hứa Chước. Ba mẹ con chắc chắn lại bận trực ban, đúng lúc để chú Hứa lái xe đưa con đi.”
Đàm Thanh Ninh cong cong môi, không có cự tuyệt: “Con cảm ơn dì.”
Cô buông đũa, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, kể lại: “Lần trước chú Hứa đưa bọn con đến trường, bạn học đều tưởng là anh của Hứa Chước, sau này mới biết là bố cậu ấy, tất cả mọi người đều nói mẹ Hứa Chước nhất định xinh đẹp dịu dàng, cho nên chú Hứa mới còn trẻ như vậy.”
Nói một hồi đã khen hai người, mẹ Hứa Chước cười rạng rỡ, cười run cả người.
Hứa Chước phun miếng xương ở trong miệng ra, ánh mắt khinh bỉ nhìn Đàm Thanh Ninh: “Vua nịnh nọt.”
Đàm Thanh Ninh nhíu mày, quay sang làm mặt quỷ với cậu ta, xong lại quay lại nhìn mẹ Hứa: “Dì ơi, lời con nói đều là thật.”
Mẹ Hứa trừng mắt nhìn con nhà mình: “Con còn nói người ta, con mà hiểu chuyện bằng một nửa Thanh Ninh thì tốt.”
Hứa Chước thở dài, không nói nữa.
Sau khi ăn xong, Đàm Thanh Ninh tùy ý đi vào phòng Hứa Chước, hỏi cậu ta mấy chỗ trống cô chưa điền trong bài thi toán.
Lần này Hứa Chước không nói lung tung, thành thật ngồi làm đề, nói qua một lần về cách giải.
“Ừ, được. Công thức chỗ này mình tính sai rồi.” Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, suy nghĩ về nhà sẽ tính lại.
“Những câu khác mình không hỏi cậu nữa, mình muốn về nhà ghi chép lại.”
“À đúng rồi.” Hứa Chước gọi Đàm Thanh Ninh chuẩn bị đi ra lại: “Mình phát hiện cậu lại lên đến hạng bạch kim. Gần đây thành tích chiến đấu không tệ.”
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, nhớ đến tối hôm qua chơi cùng với Bạch Tân Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Hứa Chước, cậu lại nói bậy bạ, cẩn thận lần sau ở trong game mình giết chết cậu.” Cô học cách nói chuyện của Bạch Tân Hàn, làm động tác cứa cổ.
Hứa Chước cười một tiếng: “Đàm Thanh Ninh cậu không sao chứ? Bị cảm nắng à.”
Nói xong vươn tay sờ trên trán cô.
Đàm Thanh Ninh đánh ‘bốp’ một tiếng, hất cái tay kia ra: “Đừng làm hỏng kiểu tóc của mình.”
“Mình mới là ba cậu, OK?” Cô bày ra động tác khinh bỉ, chạy nhanh ra ngoài.
Thanh Ninh chạy bộ về nhà.
Mở cửa ra đã thấy dì Tưởng đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách.
Mấy ngày hôm nay, sau khi dì Tưởng đưa cơm đều sẽ dọn dẹp vệ sinh cho nhà họ Đàm, chờ Bạch Tân Hàn ăn cơm xong mới trở về.
Có thể được người bắt bẻ như Bạch Tân Hàn chọn nấu cơm thì dì ấy nấu ăn ngon đến mức nào nhỉ?
Đàm Thanh Ninh liếm liếm môi, có chút suy nghĩ muốn thử.
“Dì ơi, dì tới rồi ạ.” Đàm Thanh Ninh đóng cửa lại, nhiệt tình chào hỏi.
“Ừ.” Dì Tưởng cười cười.
Mới ở chung mấy ngày, bà rất thích cô bé đáng yêu hoạt bát này.
“Mỗi ngày đi qua đi lại như vậy rất phiền phức. Hay là dì ở luôn nhà con nấu cơm đi, đợi nấu xong Bạch Tân Hàn có thể xuống ăn. ” Đàm Thanh Ninh đề nghị nói.
Dì Tưởng do dự chốc lát: “Dì ở đây nấu cơm, con làm thế nào?”
Đàm Thanh Ninh mím môi cười cười, mắt cong cả lên: “Con gửi tiền cơm cho dì, dì thuận tiện nấu nhiều một chút, để lại cho con một phần là được rồi.”
Như vậy thì buổi sáng mẹ cũng không phải dậy sớm nấu cơm cho cô, cô cũng không cần phải nấu cơm.
Cô đi lên phía trước, cầm cánh tay dì Tưởng lắc lắc: “Được không dì, dì nha?”
Dì Tưởng vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà ——-”
“Nếu Bạch Tân Hàn không thích ăn cơm cùng người khác, con có thể về phòng ăn một mình, dưới này để lại cho hai người.” Đàm Thanh Ninh dơ tay đảm bảo: “Con cam đoan sẽ không quấy rấy đến đại thiếu gia của mọi người.”
Dì Tưởng cầm tay cô, giọng nói trầm thấp: “Không phải dì không đồng ý. Dì sợ là cậu chủ không đồng ý……”
“Để con đi nói với cậu ta!” Đàm Thanh Ninh nghe xong hưng phấn chạy lên tầng.
Tuy là lúc trước Bạch Tân Hàn đối với mình rất không lễ phép, nhưng mà vì đồ ăn ngon, cô có thể nhịn cậu ta thêm một chút.
Đàm Thanh Ninh chạy hai ba bước đã đến trước cửa phòng Bạch Tân Hàn, giơ tay phải lên định gõ cửa.
“Con nói rồi con không đi bệnh viện.”
Trong phòng, tiếng nói to của Bạch Tân Hàn làm cho tay của Đàm Thanh Ninh dừng lại.
“Đủ rồi.”
Ngay sau đó có tiếng âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Trái tim Đàm Thanh Ninh nhảy dựng lên.
Trong ấn tượng của cô, Bạch Tân Hàn vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh, yên lặng, lạnh lùng, ngay cả trong game lúc uy hiếp muốn giết đồng đội, cũng là giọng điệu bình thường như ‘thời tiết hôm nay không tệ’.
Đàm Thanh Ninh chưa bao giờ thấy lúc tính tình cậu ta bộc phát, nhất thời bị giọng nói thô bạo dọa sợ.
Bây giờ không phải thời gian tốt để đi tìm cậu ta.
Đàm Thanh Ninh buông tay, chuẩn bị lúc khác sẽ đến tìm.
Giây tiếp theo, cửa trước mặt mở ra.
Khuôn mặt chưa hết tức giận của Bạch Tân Hàn xuất hiện trước mặt Đàm Thanh Ninh.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cậu ta rất nhanh đã trở về dáng vẻ người lạ đừng đến gần.
“Chuyện gì?” Cậu ta mím môi, giọng nói lãnh đạm.
Đàm Thanh Ninh để hai tay ở sau lưng, tận lực thể hiện nét mặt thoải mái ‘cái gì cũng chưa nghe thấy’.
“Ừ…..” Cô dừng một chút, “Tôi muốn cùng cậu thương lượng, sau này có thể để dì Tưởng ở đây nấu cơm không.”
Cô nâng mí mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu ta, thấp giọng bổ sung thêm:
“Sau đó để cho tôi một ít.”
“Tôi không ăn đồ mặn.” Bạch Tân Hàn mở miệng.
Đàm Thanh Ninh có chút khó hiểu, nhíu nhíu mày.
“Cái gì?”
Bạch Tân Hàn không muốn nói thêm gì nữa, đi qua cô vào nhà vệ sinh.
Đàm Thanh Ninh lóe lên suy nghĩ, nghĩ đến đĩa sườn xào chua ngọt kia.
Thì ra là người này ăn đồ chay ………
Chờ Bạch Tân Hàn từ nhà vệ sinh đi ra, cô rất am hiểu ý người mà mở miệng: “Cậu không ăn mặn, không sao. Lúc nãy là do tôi hiểu lầm, tôi cũng sẽ không mất hứng —–”
“Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn thở dài “Nếu cậu ăn cơm cùng tôi, sẽ không được ăn thịt. Hiểu không.”
“……..”
“Chuyện đó.” Đàm Thanh Ninh uyển chuyển hỏi: “Cá, tôm hải sản cũng không có à.”
“Không có.” Bạch Tân Hàn sải chân dài bước nhanh rời đi, đi qua bên người cô bỏ lại một câu: “Cậu nghĩ cho kỹ.”
“Phanh” một tiếng, thiếu niên đóng cửa phòng.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta, chắc là đã đồng ý lời đề nghị của mình rồi nhỉ.
Đàm Thanh Ninh do dự giữa ăn thịt và nấu cơm một lúc lâu, cuối cùng vẫn khuất phục tính lười biếng của mình.
Cô thăm dò đi xuống dưới tầng, cười tủm tỉm nhìn dì Tưởng ra dấu ‘OK’
Giải quyết xong chuyện lớn, tâm tình Đàm Thanh Ninh rất tốt, trở về phòng.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Bạch Tân Hàn tuy rằng lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nhưng con người không tệ.
Nhớ lại cậu ta là người thành phố A, Đàm Thanh Ninh thấy lo lắng vấn đề học tập của cậu ta.
Thành phố A thi đại học chắc còn khó khăn hơn cả ở đây.
Là học sinh của trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, cô đương nhiên cho rằng Bạch Tân Hàn không theo kịp chương trình học cấp ba.
Cái gọi là kẻ ăn ké chột dạ, Đàm Thanh Ninh cảm thấy chính mình nên quan tâm một chút đến vấn đề học tập của Bạch Tân Hàn.
Tiến độ học tập ở trường cấp ba Thanh Trung rất nhanh, đã sớm bắt đầu chuẩn bị ôn thi.
Tuy là không biết Bạch Tân Hàn có dự tính học trường nào, nhưng tài liệu ôn tập vẫn luôn giống nhau.
Vì vậy, Đàm Thanh Ninh sửa sang lại sách vở, ôm một chồng đồ sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra.
Đàm Thanh Ninh vội vàng nói chuyện cùng Bạch Tân Hàn, đưa đống sách vở đến trước mặt cậu ta: “Tôi đến đưa cho cậu sách vở ghi chép, không cần cảm ơn!”
Bạch Tân Hàn nhíu mi hỏi lại: “Sách vở gì?”
“Sách vở để ôn tập.” Đàm Thanh Ninh ôm một chồng đi vào phòng, để toàn bộ sách giáo khoa và vở ghi chép lên trên bàn của Bạch Tân Hàn.
Cô xoay người, dựa lưng lên bàn học, thoải mái thân thiết nói: “Hai ngày hôm nay tôi có làm bài tập vật lý, cậu có thể xem trước một ít có gì không hiểu có thể đến hỏi tôi.”
Bạch Tân Hàn sửng sốt hai giây, chân dài bước một bước đi đến trước bàn học.
Tiện tay cầm quyển sách toán trên bàn mở ra lật vài cái, một bức ảnh rơi xuống đất.
“Ai nha, tôi quên mất, ảnh chụp nam thần còn ở bên trong.” Đàm Thanh Ninh ảo não ngồi xổm xuống, nhặt bức ảnh lên.
Bạch Tân Hàn cúi đầu nhìn: “Nam thần?”
Trên bức ảnh, một người đàn ông đeo kính mặc áo vét màu xám.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, đưa ảnh chụp lên trước mặt Bạch Tân Hàn, chỉ chỉ người ở trước mặt: “Cậu không biết người này sao?”
Bạch Tân hàn lắc đầu.
Đàm Thanh Ninh hít một hơi: “Tôi long trọng giới thiệu cho cậu biết đây là nam thần của tôi. Tang tang tang………”
“Đây chính là người danh tiếng lẫy lừng Cát Quân, thầy Cát!”
Bạch Tân Hàn: “……….”
Đàm Thanh Ninh hưng phấn muốn chia sẻ với cậu ta: “Thế nào? Nam thần của tôi có phải rất lợi hại hay không?”
“Mỗi lần thi toán tôi đều phải cúi đầu vái lạy nam thần, khấn cầu bài thi đừng quá khó.
Đương nhiên, chủ yếu là hy vọng lúc thi đại học không gặp đề anh ta ra…..”
Đàm Thanh Ninh nhìn ánh mắt của Bạch Tân Hàn phía đối diện, âm thanh càng ngày càng thấp.
Không phải, cái biểu cảm nhìn tôi như một người ngu ngốc, một lời khó nói hết của cậu vậy là ý gì?!
—————–