Kỳ thi giữa kỳ lần này, nhà trường sắp xếp cả năm lớp xáo trộn rồi mới chia phòng.
Chỗ thi của Bạch Tân Hàn và Đàm Thanh Ninh một người nam một người bắc, cách nhau rất xa.
Sau khi làm xong bài thi môn toán, đã là năm giờ chiều.
Đàm Thanh Ninh đã nói với dì Tưởng mấy ngày hôm nay sẽ ăn cơm ở canteen, liền trực tiếp đi cùng Qúy Lam đến nhà ăn.
Bên khoa xã hội thi xong sớm hơn khoa bọn họ nửa tiếng, nên giờ này ở canteen không nhiều người lắm.
Hai người gọi cơm xong ngồi đối diện nhau, sau khi phàn nàn về độ khó của đề thi Qúy Lam bỗng nhiên thần bí hỏi: “Ây, cậu còn nhớ cái người trong bài tỏ tình trên trang trường không?”
Đàm Thanh Ninh dừng ăn, nhíu mày hỏi: “Ai? ‘bbbbb’?”
Qúy Lam gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía nói thầm: “Mình nghi ngờ người đó là Tiêu Thấm Thấm.”
Đàm Thanh Ninh giật mình, ngờ vực hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Qúy Lam buông đôi đữa, nghiêm túc bắt đầu phân tích: “Thứ nhất, cô ta là người gốc thành phố A. Thứ hai, cô ta từng đến tìm Bạch Tân Hàn. Thứ ba, mình chắc chắn cô ta cũng nhìn thấy bài đăng đó.”
Đàm Thanh Ninh: “…….Cái này cũng không thể xác định được đúng không? Trường chúng ta đâu phải có mỗi cô ta là người thành phố A.”
Qúy Lam nhướn mày: “Chờ thi xong mình đi điều tra.”
Trong đầu Qúy Lam hiện ra cảnh chuyện tình yêu thầm trong lòng, yêu mà không thể yêu, hận cũng không thể hận, hơn nữa cô và Tiêu Thấm Thấm có hận thù với nhau từ trước, càng thêm chắc chắn lời bình luận không tốt đó là do Tiêu Thấm Thấm nhả ra.
Đàm Thanh Ninh lắc đầu, không để lời Qúy Lam nói ở trong lòng.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo trong trường một lúc mới quay trở lại phòng học.
Trong phòng học rất ầm ĩ, có rất nhiều bạn đang tụ họp một chỗ nói về đề thi.
Đàm Thanh Ninh không thích việc tự mình đi tìm không thoải mái, cho nên loại việc này từ trước đến giờ chưa từng tham gia.
Cô vừa mới ngồi xuống, lớp trưởng Chu Nguyên đã đến đây tìm.
“Đàm Thanh Ninh, cậu có biết Bạch Tân Hàn đi đâu không?”
Đàm Thanh Ninh không để ý, suy đoán nói: “Chắc là về nhà ăn cơm.”
“Không phải.” Vẻ mặt Chu Nguyên khá nghiêm túc, “Buổi chiều cậu ấy không đến thi.”
“Hả?” Đàm Thanh Ninh sửng sốt: “Không đến thi?”
Chu Nguyên gật gật đầu: “Bình thường trong lớp mình thấy cậu có vẻ khá thân với cậu ấy nên đến hỏi. Nếu cậu cũng không biết, mình đi hỏi thầy giáo vậy.”
Chu Nguyên đi rồi, Đàm Thanh Ninh quay đầu tìm Qúy Lam, hơi lo lắng: “Mình có nên về nhà xem có chuyện gì không?”
Qúy Lam nhìn thời gian: “Không kịp nữa đâu? Hay là cậu chờ Chu Nguyên về rồi hỏi.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, không yên lòng đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Chu Nguyên quay lại!!!
Cô bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của Bạch Tân Hàn.
Chiều hôm qua cậu ta còn thấy đau đầu, có phải giữa trưa lại thấy không thoải mái không?
“Không được, mình phải về nhà nhìn xem.” Đàm Thanh Ninh bỏ sách vở sang một bên chạy đi.
“Xe cậu cho mình mượn trước, mình sẽ quay lại nhanh thôi.” Cô đưa tay ra phía sau, tính toán thời gian sẽ quay lại.
Qúy Lam đành chịu, lấy chìa khóa từ cái túi nhỏ của mình ra đưa cho Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh đứng dậy nói cảm ơn. Khóe mắt liếc thấy một bóng dáng cao gầy lướt qua cửa sổ, bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Kinh ngạc nhìn Bạch Tân Hàn từ cửa đi vào, giống như không có việc gì ngồi xuống, để cặp sách xuống, đầu óc Đàm Thanh Ninh như bị đông cứng.
“Chuyện gì?” Bạch Tân Hàn quay đầu, nhíu mày nhìn về phía Đàm Thanh Ninh đang mờ mịt.
Đàm Thanh Ninh như người trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng đem chìa khóa trả lại cho Qúy Lam.
Cô còn chưa kịp hỏi, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Đàm Thanh Ninh thật sự rất tò mò, viết câu hỏi trên giấy nháp đưa sang cho Bạch Tân Hàn.
[Buổi chiều cậu không đến thi?]
Bạch Tân Hàn đưa mắt nhìn qua, để bút ở dưới câu cô vừa viết, trả lời lại Đàm Thanh Ninh.
[Ừ, bố tôi đến đây.]
Đàm Thanh Ninh nhìn năm chữ này, cả người thả lỏng hơn.
Không phải do vấn đề về sức khỏe là tốt rồi.
Nhưng rất nhanh cô lại thấy thắc mắc.
[Vậy cậu còn đến tiết tự học tối làm gì?]
Đợi một lúc, Bạch Tân Hàn gấp quyển sách trả lại cho cô.
Đàm Thanh Ninh mở trang kia ra, chỉ thấy hai dòng chữ viết tay sắc nét bên dưới câu hỏi của mình——-
[Đón cậu]
Thanh Ninh: …………
Thật sự cám ơn cậu.
Buổi chiều ngày hôm sau thi môn Tiếng Anh, sau khi thi xong tất cả mọi người đều thở nhẹ ra.
Đàm Thanh Ninh thi xong có cảm giác không được tốt, có khả năng điểm thi giữa kỳ lần này sẽ không tốt.
Vốn dĩ tổng điểm ít, đến giai đoạn giữa thì thường chênh lệch một điểm, hai điểm thứ hạng sẽ kém đi.
Lúc cùng Qúy Lam ăn cơm tối, Đàm Thanh Ninh khó tránh khỏi tâm trạng không tốt.
Tuy rằng cô không quá để ý thành tích, nhưng mà kiểu gì cũng phải nói với bố mẹ, Mà mẹ cô còn đi cùng bố Hứa Chước đến, chắc chắn sẽ bị mang ra so sánh.
Từ nhỏ đã biết điều ấy là không tốt, bất kể là nam hay nữ, cái gì cũng có thể bị mang để so.
Mà Qúy Lam ngồi cùng cũng không biết đang suy nghĩ gì, mang dáng vẻ đi vào cõi thần tiên nào đấy.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, im lặng ăn cơm cho xong.
Trên đường trở về lớp học, có bóng người đứng chắn trước mặt hai người.
“Qúy Lam!” Tiêu Thấm Thấm vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu sắc bén: “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Qúy Lam sửng sốt, mang Đàm Thanh Ninh kéo sang một bên trả lời lại: “Tôi làm cái gì? Không phải chỉ là xác nhận lại xem có đúng là cô làm hay không thôi sao?”
“Không phải tôi!” Tiêu Thấm Thấm ngoảnh mặt về hướng khác: “Tôi không có nhàm chán như vậy.”
Tiêu Thấm Thấm nhấp môi dưới, nói nhỏ lại: “Dù sao cũng không phải tôi.”
Ánh mắt Đàm Thanh Ninh đảo qua đảo lại giữa hai người, trong lòng khẽ chùng xuống.
“Cậu biết ‘bbbbb’ là ai đúng không?”
Dựa vào phản ứng của Tiêu Thấm Thấm, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải là hoàn toàn không biết.
Qủa thực cô không biết cái tài khoản kia là của ai, nhưng việc Bạch Tân Hàn không để ý đến mình và bạn bè đã làm cô tức giận, vạ miệng nói ra một vài chuyện trước kia. Cho nên cô có chút chột dạ.
Qúy Lam ‘ha’ một tiếng, “Chiêu này dùng thật tốt. Hôm nào tôi cũng thấy có người tỏ tình với cậu, sau có tin nhắn được tung ra cho là cậu cướp bạn trai của người khác phải không? Ai mà biết được, chuyện gì đang xảy ra?”
“Qúy Lam!!” Tiêu Thấm Thấm tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ngực phập phồng: “Tôi biết cậu ghi hận chuyện ngày trước, nhưng tôi đã chia tay với cậu ta từ lâu rồi, có cần thiết phải vậy không?”
Ở trước mặt mọi người Tiêu Thấm Thấm luôn là hình tượng cô công chúa nhỏ yêu ớt, nhất thời tức giận không nói ra lời.
“Không phải chứ, chuyện của Bạch Tân Hàn cậu để ý như vậy làm gì? Cậu thích cậu ta?”
Ánh mắt Tiêu Thấm Thấm dừng lại mấy giây trên mặt Đàm Thanh Ninh, quay đầu nhìn Qúy Lam, vẻ mặt châm chọc: “Tôi thấy cậu không có cơ hội đâu, cậu ta thích bạn của cậu thì phải?”
Cô và Bạch Tân Hàn là bạn học hồi cấp hai. Trước khi gặp chuyện không may, Bạch Tân Hàn là một nhân vật rất nổi tiếng trong trường và được mọi người yêu thích, nhưng Tiêu Thấm Thấm chưa từng thấy cậu ta và cô gái khác có quan hệ gần gũi.
Khi biết được Bạch Tân Hàn cũng đang học ở Thanh Trung, trong lòng nổi lên chút vui mừng nhỏ. Đối với chuyện trước đây từng bàn tán chuyện của cậu ấy, Tiêu Thấm Thấm cảm thấy rất hối hận. Khi đó các cô còn ít tuổi không hiểu chuyện, qua một thời gian chắc là cậu ấy không còn để ý đâu?
Đến tìm gặp Bạch Tân Hàn, một là cô muốn xác định người đó có đúng là Bạch Tân Hàn kia không, hai là muốn xem cậu ấy có nhớ mình không. Ai ngờ ngay cả một ánh mắt dư thừa Bạch Tân Hàn cũng không cho cô, cứ thế nhìn bạn ngồi cùng bàn.
Về sau, Tiêu Thấm Thấm đã nhìn thấy hai người đi cạnh nhau nhiều lần trong lúc đi học, nhìn qua quan hệ giữa hai người rất tốt.
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Bạch Tân Hàn có tiếp xúc gần thường xuyên với bạn khác phái nào như thế.
Ngoại trừ thích, cô không thể tìm ra được lý do nào khác. Mặc kệ có phải hay không, dùng nó để kích thích Qúy Lam trước rồi nói sau.
Đột nhiên bị cue đến Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, hai mắt mở to.
Qúy Lam không hề sợ hãi cãi nhau: “Cậu sai rồi. Tôi không thích cậu ta, chính là nhìn thấy cậu thì khó chịu. Tôi thấy hẳn là cậu thích Bạch Tân Hàn mới phải? Ăn mặc thì như con công đến lớp tôi tìm cậu ta, kết quả người ta căn bản không để ý đến cậu. Bạch Tân Hàn thích bạn tôi đương nhiên tôi vui mừng, vui đến mức muốn mở party ăn mừng, phấn khích đến mức muốn dùng rượu sâm banh để tắm bồn, hạnh phúc đến mức muốn dùng nước thần tiên để xả bồn cầu! Sao nào, có phải tức chết rồi không?”
Tiêu Thấm Thấm khó thở: “Cậu—”
Qúy Lam hung hăng uy hiếp: “Cậu cái gì mà cậu? Tôi cảnh cáo cậu, mặc kệ cái tài khoản kia có phải là của cậu không, tin chắc chắn do cậu truyền. Còn để bọn tôi bắt gặp lần nữa, chúng ta trực tiếp gặp nhau trên trang trường!”
“Tôi chưa từng nói gì, có một số việc tôi ——” Tiêu Thấm Thấm nhìn nhìn Đàm Thanh Ninh, đột nhiên dừng lại: “Đừng tưởng rằng mình bắt được bảo bối tuyệt vời nào đó, tự mình nhìn lại mình đi.”
Đàm Thanh Ninh nhíu mày: “Cái này không phiền cậu quan tâm, giữa chúng tôi vỗn dĩ không có gì.”
Vừa dứt lời, Thanh Ninh đã bị Qúy Lam kéo đi, để lại Tiêu Thấm Thấm vẫn còn đang tức giận.
“Như thế nào? Có phải vừa rồi mình rất ngầu không?” Quý Lam một bên vừa đi vừa thấy rất đắc ý.
Thanh Ninh giơ ngón cái lên trước mặt cô bạn thân quơ quơ: “Giỏi lắm. Nhưng mà nước thần tiên nếu cậu không cần có thể cho mình không, để xả bồn cầu rất lãng phí.”
Qúy Lam: “……..”
“Đúng rồi, cô ta vừa nói Bạch Tân Hàn thích cậu?” Qúy Lam tự nhiên hỏi.
Thanh Ninh không biết: “Chắc là để chọc tức cậu.”
Qúy Lam mím môi, bước đi nhìn Đàm Thanh Ninh từ trên xuống dưới, hơi đăm chiêu.
Vì sao cô cảm thấy điều Tiêu Thấm Thấm nói có phần hợp lý.
Hai ngày sau, học sinh Thanh Trung bắt đầu đi học lại bình thường. Cuộc họp phụ huynh học sinh được sự kiến vào chiều thứ sáu.
Bởi vì mẹ sắp đến, kể từ sáng Đàm Thanh Ninh có vẻ hào hứng hơn bình thường.
Sau khi buổi học sáng kết thúc, Qúy Lam dùng bút chọc chọc sau lưng cô: “Cậu vui như thế làm gì? Không phải là bảo là thi không tốt à?”
Đàm Thanh Ninh quay đầu lại, vẻ mặt không để tâm: “Mẹ mình cũng sẽ không mắng mình, cùng lắm sẽ chỉ lấy Hứa Chước ra so sánh tý thôi. Không có việc gì đâu, da mặt mình dày không sao cả.”
Qúy Lam cười, khóe mắt liếc nhìn Bạch Tân Hàn đang ngồi nghiêm chỉnh, trêu ghẹo nói: “Chả nhẽ dì chưa từng nghĩ đến việc cho hai người hẹn ước từ bé à?”
Vừa dứt lời, lưng người con trai trước mặt lập tức cứng đờ.
Đàm Thanh Ninh cẩn thận nhìn xung quanh, thấy chỉ có Qúy Lam và Bạch Tân Hàn liền không ngại nói: “Lúc còn nhỏ đã từng bị nói đùa như thế, nhưng mà đều bị bọn mình từ chối. Thật ra mình thấy suy nghĩ của người lớn thật là hài hước, hình như tất cả những người biết nhau cùng nhau lớn lên từ nhỏ đều bị nói vậy, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người trong cuộc…… ”
Thanh Ninh còn chưa nói xong, cánh tay bị người bên cạnh dùng bút máy chọc nhẹ.
Trên làn da trắng mịn xuất hiện một vết nhỏ hơi lõm xuống do bị bút chọc vào.
Thanh Ninh quay đầu nhìn về phía Bạch Tân Hàn: “Chuyện gì thế?”
Mặt bàn rất sạch sẽ.
Vì thế lời nói đến miệng “Dọn dẹp lại mặt bàn” sửa thành “Tôi thấy hơi đau đầu.”
Khuôn mặt nghiêm túc hơi nhăn lại thành bằng chứng cho sự ‘không thoải mái’.
Qủa nhiên, lực chú ý của Đàm Thanh Ninh bị kéo lại ngay, còn rất sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Sắp chuẩn bị vào học rồi, giờ ở trong lớp học cũng không tiện. Cậu có đau lắm không? Có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”
Bạch Tân Hàn: “Không cần.”
“Cậu muốn uống nước không? Tôi đi lấy giúp cậu.” Đàm Thanh Ninh chỉ chỉ cái cốc trên bàn của cậu ta.
Cô ngồi ở bên ngoài, thường xuyên đi lấy nước thuận tiện có thể lấy cho Bạch Tân Hàn một ly.
Bạch Tân Hàn nhẹ giọng “ừ” một tiếng, cầm cốc nước đẩy qua.
Không tới hai phút, Đàm Thanh Ninh lấy nước xong quay trở lại.
Bạch Tân Hàn nói cảm ơn, còn nhỏ giọng nói: “Buổi chiều cậu ngồi xe tôi đi.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi còn phải chỉ đường cho chú Uông nữa.”
Mặc dù bây giờ có bản đồ hướng dẫn, nhưng khi đến khu dân cư ở, có người hướng dẫn đáng tin hơn nhiều.
Bạch Tân Hàn nói một tiếng “Ừm”, tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, che đi chút ý cười trong giọng nói của người thiếu niên.
Buổi chiều sau khi kết thúc tiết học thứ ba, ngoài hành lang các lớp học phụ huynh đến ngày càng nhiều.
Thanh Ninh liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng của mẹ, vui sướng chạy đến ôm: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến.”
Nhan Oái sờ sờ đầu con gái, cười nói: “Mẹ và chú Hứa đến cùng nhau.”
Đầu tiên Thanh Ninh tiêm trước cho mẹ một mũi dự phòng: “Con cảm giác lần này thi không được tốt, chút nữa mẹ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy! Lỡ như con bị xếp hạng xuống dưới mấy bậc cũng không cần quá kinh ngạc.”
Nhan Oái cười vang: “Được rồi được rồi. Thành tích lên xuống là chuyện bình thường, con không cần phải nói quá lên, nửa kỳ sau cố gắng học tập tốt là được.”
Nhan Oái không muốn tạo áp lực quá lớn cho con gái, chỉ cần Đàm Thanh Ninh có thể thi qua tiêu chuẩn, điểm thi có kém hơn cũng không quan trọng. Điều kiện kinh tế gia đình không tệ, trong nhà chỉ có mỗi đứa con gái này nên không phải lo lắng về cuộc sống sau. Ở thời điểm này, bà chỉ mong con gái sẽ có một thời học sinh vui vẻ.
Đàm Thanh Ninh hi hi ha ha nói đã biết.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Nhan Oái mới nhìn thấy Bạch Tân Hàn đi ra từ lớp học.
Bạch Tân Hàn lễ phép chào hỏi với Nhan Oái xong mới rời đi.
Cậu ta là người đặc biệt, là người duy nhất trong lớp không cần họp phụ huynh học sinh.
“Mẹ, sau khi họp xong mẹ cùng con ngồi xe của Bạch Tân Hàn quay lại trấn Hòe nhé.” Đàm Thanh Ninh không quên nhắc mẹ chuyện này.
Nhan Oái gật đầu: “Ừ, mẹ và chú Hứa đã nói chuyện ổn rồi.”
“Được, vậy con đi về trước. Lúc nào xong mẹ gọi điện thoại cho con, bọn con chờ mẹ ở cổng trường.” Đàm Thanh Ninh cười tủm tỉm nói xong, đeo cặp sách đi trước.
Đầu tháng mười một, gió thu hiu quạnh, cành cây bên đường đang dần trụi lá, thỉnh thoảng có mấy lá cây màu vàng ố rơi xuống con đường nhỏ.
Ở tầng dưới, học sinh và phụ huynh tụ tập thành từng nhóm, một số tỏ ra nghiêm khắc và lo lắng, trong khi những người khác thì thoải mái và vui vẻ.
Đàm Thanh Ninh không nhìn kỹ xem có nhận ra ai không, đi thẳng một mạch đến cổng trường.
Hôm nay họp phụ huynh, ở hai bên cổng trường đỗ đầy xe hơi của phụ huynh.
Đàm Thanh Ninh đứng tại chỗ không tìm được xe của Uông Sâm, đành phải đi dọc theo ven đường về phía trước.
Khi đi qua một chiếc xe màu đen, cánh tay cô bị một cánh tay khác vươn ra từ cửa sổ xe nắm lấy.
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ, theo bản năng hô lên.
Giây tiếp theo, cô còn chưa định thần lại, quay đầu đối mặt với người trong xe.
Bạch Tân Hàn nhíu mày buông lỏng tay, ánh mắt hơi ghét bỏ: “Đàm Thanh Ninh, cậu đi đường mà không nhìn xe?”
Nếu không phải cậu luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, có lẽ cô phải đi vài vòng mới có thể nhìn thấy.
Đàm Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra: “Không chú ý thôi mà!”
Trước đây, cô hay đi bộ với Bạch Tân Hàn, chú Uông thích đợi họ ở bên ngoài xe, từ lâu cô đã không đọc biển số xe.
Cô bước vào xe từ cửa bên kia, lên xe mới thấy chỉ có hai người họ.
“Ơ, chú Uông đâu?”
“Đến cổng trường chờ cậu.”
Đàm Thanh Ninh “a” một tiếng, lấy điện thoại từ cặp sách ra: “Để tôi nhanh chóng gọi điện lại cho chú ấy.”
Vừa mới mở máy, tiếng chuông thông báo WeChat kêu liên tục.
Đàm Thanh Ninh tiện tay trượt vào mở WeChat, thấy tất cả đều là tin nhắn của Quý Lam.
Quý Lam: [Má ơi cuối cùng cũng được nghỉ!!!]
Quý Lam: [Mình phát hiện một việc rất thú vị phải nói cho cậu biết]
Quý Lam: [Nghẹn chết mình]
Quý Lam: [Mình cảm thấy]
Quý Lam: [Bạch Tân Hàn]
Quý Lam: [thích cậu!!!!!]