Edit: Fancinel
Beta: Hoa Tuyết
Đàm Tư Niên biết ngay cô sẽ hỏi, vừa nãy ở trong thang máy đã lén nhìn anh mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, dưới ót chỉ còn thiếu mấy chữ ‘nói cho em đi’ nữa thôi. Anh thản nhiên nhìn cô, hờ hững nói: “Không có chuyện gì to tát cả, không phải nhảy từ tầng thượng mà là tầng mười chín, cũng không phải là nhảy thật, chỉ là bất hòa trong chuyện tình cảm nên không làm lớn chuyện, khuyên một lúc thì xuống rồi.”
Anh nói hờ hững thế thôi nhưng Hứa Du đã đánh hơi được mùi sấm sét cuồn cuộn ở trong đó, cô muốn biết thêm, nhưng lại nghĩ người bên cạnh không phải là đối tượng hay cung cấp tin bát quái nên nhịn xuống, quyết định mai tìm cơ hội hỏi Trương Thiên.
Có rất nhiều chuyện người làm sếp như Đàm Tư Niên không tiện nói, nhưng ngược lại cấp dưới không phải đắn đo gì nhiều.
Hứa Du cúi đầu nghịch điện thoại, trong xe yên tĩnh trở lại. Đàm Tư Niên nhìn cô, không chủ động bắt chuyện nữa.
Trên đường đi, mẹ nhắn tin hỏi cô đến đâu rồi, Hứa Du nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bảng chỉ đường, bèn gửi tin nhắn là gần tới nơi rồi. Cô hơi mù đường, bình thường lái xe không thể thiếu công cụ chỉ đường, cho dù sống ở thành phố từ nhỏ nhưng thấy gì cũng xa lạ.
Lúc đến nhà hàng đã gần bảy giờ rưỡi, chú Đàm và mẹ đang đứng gần cửa sổ trong phòng bao trò chuyện với nhau, không biết hai người đang nói gì mà cười ha ha, trông rất vui vẻ.
“Sao đến muộn thế?” Đàm Quảng Tư kéo ghế cho Triệu Thục Hoa ngồi trước, rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
Hứa Du chưa trả lời, Đàm Tư Niên đã đáp qua loa: “Công ty có chút chuyện nên đến muộn ạ.”
Đàm Quảng Tư bèn nói: “Con thì cứ làm việc cả đời đi.” Hứa Du cho rằng ông lại bắt đầu càm ràm chuyện Đàm Tư Niên lớn tuổi bằng gần này rồi mà vẫn còn độc thân, không ngờ ông lại chuyển đề tài chóng mặt, nhìn cô nói: “Du Du, hôm nay đi làm thế nào? Có thích nghi được không, anh con có chỗ nào làm con không hài lòng không?”
Hứa Du: “…” Làm sao con có thể phàn nàn gì ở ngay trước mặt người bị hại được chứ? Hơn nữa! Chú là cha anh ấy, làm sao con dám nói xấu con trai chú?
Hứa Du cảm thấy chú Đàm thật xảo quyệt.
Cô vờ vịt xấu hổ cười một tiếng: “Tốt lắm ạ, không có chỗ nào không thích nghi được cả, con cảm thấy công việc này đầy tính thách thức, cảm ơn chú đã cho con cơ hội.”
Đàm Quảng Tư cũng cười: “Con hài lòng là được rồi, mặc dù chú lớn tuổi, chuyện công ty đều giao anh con quản lý, bình thường không hay đến công ty, nhưng sau này có cần gì thì cứ mạnh dạn nói cho chú biết, chú nhất định sẽ thu xếp cho con.”
Hứa Du nghe vậy thì hơi lúng túng, không biết nói sao cho phải, cuối cùng chỉ có thể cảm ơn lần nữa. Lúc này, Triệu Thục Hoa mới mở miệng quở trách: “Con bé nhà em còn phải cố gắng nhiều, năm hết tết đến rồi, anh và Tư Niên đừng chiều nó quá, phải để cho nó cố gắng học hỏi thật nhiều, tránh ngu ngơ ngốc nghếch, không biết thế thái nhân tình gì cả.”
Được rồi, đây chính là mẹ ruột không trật vào đâu được.
Bầu không khí trên bàn ăn coi như ổn, Đàm Tư Niên vẫn im thin thít, nói chung chỉ có chú Đàm và mẹ trò chuyện, chỉ khi nào hỏi anh thì anh mới đáp một hai câu, không hỏi thì im lặng ăn cơm. Hứa Du cảm thấy có thể anh là người thuộc trường phái ‘thanh tĩnh’, chứ chẳng phải nhắm vào hai mẹ con cô, không thấy chú Đàm cũng bị đối xử như vậy sao?
Thật ra như vậy cũng rất tốt, không quá nhiệt tình mà cứ bình bình như vậy thì có khi lại lâu dài.
Sau bữa cơm tối, giống như trước, hai cha con nhà họ Đàm lái xe đưa mẹ con cô về. Hứa Du thay dép ngoài cửa, tiếp tục kể mẹ nghe chuyện công ty hôm nay: “…Người của công ty cho rằng con là một tiểu thư lá ngọc cành vàng đến công ty chơi, nên đối xử với con rất khách sáo, nhưng cũng không quá thân thiết, cảm giác ở chỗ đó không kết bạn được.”
Triệu Thục Hoa nhận áo khoác của cô treo lên móc áo, gật đầu nói: “Được cái này thì mất cái kia, cũng không còn cách nào khác, Tiểu Đàm có thể giới thiệu con là em gái nó đã không tệ rồi, sau này ít nhất ở công ty sẽ không bị chịu thiệt.” Dừng một lát, bà lại nói thêm: “Hơn nữa với điều kiện của con, bảo là vào công ty do tuyển dụng theo đúng quy tắc cũng không thể tin được, nếu như Tiểu Đàm không dẫn con đến công ty thì người khác cũng biết lý lịch của con có vấn đề thôi, nếu không thì dựa vào đâu mà một người mới vào công ty như con đã được tuyển thẳng vào vị trí trợ lý của Tiểu Đàm chứ? Thay vì để người khác đoán này đoán kia, chi bằng nói thẳng với họ hai đứa là anh em, tóm lại cũng chẳng có hại gì đến con.”
Hứa Du cạn lời: “Mẹ, con phát hiện ra gần đây mẹ rất hay đả kích con đấy nhé.”
Triệu Thục Hoa dí vào chóp mũi cô, cười xòa: “Mẹ muốn con tự biết thân biết phận, đừng có cà lơ phất phơ nữa thôi.”
Hứa Du bĩu môi, vừa vào phòng bếp lấy hộp sữa chua đi ra, vừa kể chuyện có người nhảy lầu lúc chiều cho mẹ nghe. Triệu Thục Hoa ngạc nhiên: “Mới mùng tết thôi, ai mà đáng sợ vậy?” Rồi lại hỏi: “Con không chạy đi xem chứ?”
Hứa Du xé vỏ ống hút, nhanh chóng lắc đầu: “Con sợ thấy mấy cảnh máu me nên không dám đi.” Rồi cô bỗng dưng cười haha, tặc lưỡi: “Mẹ, mẹ biết gì không, Đàm Tư Niên nói là do bất hòa trong chuyện tình cảm nên người kia không phải là nhảy lầu thật, còn bảo đừng làm lớn chuyện, khuyên mấy câu người kia đã chịu xuống. Nhưng con lại cảm thấy chuyện này có ẩn tình gì đó.”
Nói chưa hết câu thì đầu cô đã bị Triệu Thục Hoa đẩy một cái: “Con lại còn hỏi Tiểu Niên à?”
Hứa Du: “Chứ con có quen người nào khác nữa đâu, mà có hỏi họ cũng chẳng nói cho con.”
Triệu Thục Hoa lườm cô: “Sao mà con có thể trực tiếp hỏi nó vậy? Đây vốn cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, con hỏi nó thì nó sẽ nghĩ thế nào? Mẹ khẳng định nó sẽ cảm thấy con vừa nông cạn lại vừa không hiểu chuyện.”
Hứa Du hơi ấm ức: “Chuyện có người nhảy lầu đó đoán chừng mọi người trong công ty đều biết, con chỉ hỏi thôi chứ đâu có ý gì khác, anh ấy là đàn ông, sao có thể nhỏ nhen như vậy!”
Triệu Thục Hoa tức giận: “Học được thói biện luận rồi phải không?”
Lúc này Hứa Du chỉ nghĩ tới câu: nói tốt thì khó, moi tội thì dễ.
Được rồi, ai bảo mẹ làm mẹ con, còn con làm con gái của mẹ chứ?
Tối hôm qua mới bị la rầy, sáng ra cơm nước xong xuôi, trước khi ra cửa, mẹ còn nhắc nhở mấy câu, bảo cô ở công ty nói ít làm nhiều, bla bla… Hứa Du bực muốn chết, có cần phải khoa trương như thế không, nếu Đàm Tư Niên hẹp hòi như vậy đâu, thì trước kia cô làm sao thích và quen anh cho được!
Mắt nhìn người của mình kém như vậy sao?!
Thôi đi, mẹ cũng chỉ quan tâm lo lắng, sợ mình đắc tội với người ta mà còn không biết thôi.
Nhờ thiết bị chỉ đường, Hứa Du lái xe thuận lợi đến công ty. Cô còn chưa được đỗ xe ở bãi đỗ của công ty vì chưa làm thẻ, nên chỉ có thể đỗ ở chỗ trống trước một cửa hàng bách hóa. Cũng may giờ còn sớm, còn nhiều chỗ đỗ, nếu không thì sẽ rất đau đầu.
Hôm nay Hứa Du mặc một bộ quần áo mới, vẫn rất xinh đẹp. Lúc chờ thang máy gặp Đổng Khôn, Hứa Du chủ động chào hỏi. Đổng Khôn cười với cô: “Đến sớm thế, ăn sáng chưa?”
Hứa Du nói ăn rồi, Đổng Khôn bèn chuyển đề tài sang chuyện thời tiết, dù sao thì cuộc trò chuyện cũng hơi lúng túng, thật ra hai người chẳng có gì để nói, vả lại cũng không quen, nếu gặp Trương Thiên thì còn có thể nói về vụ tài liệu anh ta giao cho cô hôm qua, còn Đổng Khôn thì đâu có phụ trách hướng dẫn cô.
Vào bộ phận, bảng chấm công đa số còn trống. Hứa Du theo sau Đổng Khôn quẹt thẻ, rồi vào chỗ ngồi mở máy tính, tiếp tục xem nốt chỗ tài liệu còn dở hôm qua. Cô phải mau chóng hiểu nhiều hơn mới được, nếu không Đàm Tư Niên sẽ cho rằng cô xao nhãng công việc, cô cũng không muốn để người khác nói mình là một bình hoa, chỉ đến đây để làm cảnh.
Rất mau đã đến chín giờ, Đàm Tư Niên tới, Trương Thiên đi bên cạnh anh, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì mà biểu cảm hơi nghiêm túc. Lúc Đàm Tư Niên đi qua khu làm việc của trợ lý thì nhìn qua bên này, đúng lúc Hứa Du cũng ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người ngẩn ra rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hứa Du: “…” Sao lại mất tự nhiên thế này!
Buổi sáng bộ phận có một cuộc họp, Hứa Du đi bên cạnh Đàm Tư Niên làm người tàng hình nhỏ bé, rất nhiều câu cô nghe chẳng hiểu gì, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, sợ bị người ta soi mói, bèn giả bộ viết lách thoăn thoắt, bất chấp có hiểu hay không, ghi chép toàn bộ thì chắc là không sai.
Họp xong, về phòng làm việc thì nhìn thấy một người mà cô không biết.
Hứa Du nghe thấy Trương Thiên và Đổng Khôn gọi là anh Trần, mới biết đây là Trần Nguyên, người bận việc nên không đi làm mà hôm qua Đàm Tư Niên nhắc đến.
Trần Nguyên không cao không thấp, trông khoảng tuổi, mặt mũi bình thường, khí chất ôn hòa, có vẻ không khó gần.
Trương Thiên giới thiệu Hứa Du cho anh ta, Hứa Du là ma mới nên dĩ nhiên không có lý mà chờ người ta đến chào hỏi mình trước, mà vội chủ động chìa tay: “Chào anh Trần, em là Hứa Du, sau này mong anh giúp đỡ ạ.”
Hôm qua Trần Nguyên không đến công ty nhưng đã biết cô gái tên Hứa Du này từ các nguồn tin, đây là một cô gái có quan hệ không bình thường với cấp trên, nên dĩ nhiên không thể làm khó người ta, mà hòa nhã nói: “Chào em chào em, sau này có việc gì khó cứ đến tìm anh.”
Hứa Du nói cảm ơn, cảm thấy mấy cấp dưới của Đàm Tư Niên đều rất tốt, chắc là sau này làm việc chung sẽ không vấn đề gì.
Cô định tìm cơ hội hỏi Trương Thiên chuyện hôm qua, nhưng đáng tiếc hôm nay Đàm Tư Niên rất bận rộn, sai người ta quay như chong chóng, Hứa Du đâu phải là loại người không biết xấu hổ mà làm phiền người ta. Lúc ăn cơm trưa, Đàm Tư Niên gọi cô lên tầng ba, Hứa Du thấy nhóm Trần Nguyên cũng đi theo, nghĩ rằng chắc Đàm Tư Niên muốn chính thức giới thiệu cho bọn họ biết nên ngoan ngoãn đi theo.
Lại là món Thái, còn ngồi phòng vip, Đàm Tư Niên tự gọi món. Trước khi động đũa, quả nhiên anh đã chính thức giới thiệu Hứa Du, rồi ra hiệu với cô: “Du Du, nhóm Trần Nguyên đây đều là đàn anh, sau này em phải biết tôn trọng đàn anh, không được tùy hứng giở tính trẻ con nghe chưa, phải cố gắng học hỏi ở các anh, đồng thời cũng phải tự nỗ lực, biết chưa?”
Hứa Du nghe thấy anh gọi mình là Du Du, cô hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ tỏ ra như mình đang suy nghĩ cẩn thận. Cô gật đầu, bưng ly trà trước mặt lên, chân thành nói: “Chuyên môn của em còn chưa vững, sau này phải làm phiền các anh rồi.”
Buổi chiều, Đàm Tư Niên ra ngoài làm việc, dẫn theo Trần Nguyên và Đổng Khôn, để Trương Thiên ở lại, không biết có phải là do mình không nữa, Hứa Du bối rối nghĩ. 囧囧
Trương Thiên đến phòng trà lấy nước xong, bèn đến hỏi Hứa Du: “Tài liệu xem thế nào rồi, có chỗ nào không hiểu không?” Lúc trước, anh ta đã giải đáp thắc mắc cho Hứa Du nhiều lần rồi, đúng là cực kì nhiệt tình luôn!
Hứa Du lắc đầu, ngượng ngùng nhìn anh ta: “Anh Trương, năng lực tiếp thu của em hơi kém, thật làm phiền anh quá, có đã làm lỡ công việc của anh không ạ?”
Đương nhiên là Trương Thiên nói không, còn bảo năng lực học hỏi của em rất tốt.
Hứa Du biết anh ta nói vậy là nể mặt Đàm Tư Niên, chứ trình độ của cô thế nào cô còn không biết sao? Thấy lúc này Trương Thiên hình như cũng không bận lắm, suy nghĩ một lát, cô chần chừ hỏi: “Anh Trương, chuyện hôm qua giải quyết thế nào rồi? Đàm… anh Đàm thì anh ấy nói rất mơ hồ, còn chê em ầm ĩ.”
Trương Thiên cảm thấy chuyện hôm qua không có gì là không thể nói cả, dù sao cũng lan truyền khắp công ty rồi, sớm muộn gì công chúa nhỏ này cũng biết thôi, vì vậy anh ta nói: “Là do tổng giám đốc Triệu, anh ta yêu đương với một cô nhân viên bộ phận thiết kế, làm người ta to bụng rồi chia tay, cô gái kia không đồng ý nên mới xảy ra chuyện hôm qua đó.”
Hứa Du chú ý anh ta nói là “yêu đương” chứ không phải là làm chuyện xấu, khác với suy đoán của mình, nên tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Triệu kết hôn chưa ạ?”
Trương Thiên cười nói: “Chưa, giám đốc Triệu mới ngoài ba mươi, cực kì đẹp trai, trong công ty có rất nhiều cô gái trẻ thích anh ta, còn được yêu thích hơn cả tổng giám đốc Đàm nữa, một đóa hoa vạn người mê như thế sao mà kết hôn sớm được.”
Hứa Du bèn hiểu ra, giám đốc Triệu kia chính là một tên cặn bã ăn chơi! Có điều còn được hâm mộ hơn Đàm Tư Niên, thì chắc ngoại hình cũng phải là một tên cặn bã đẹp trai. Trong mắt Hứa Du, Đàm Tư Niên đã đẹp trai lắm rồi, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, có thể đè Đàm Tư Niên xuống, đúng là khiến người ta hơi tò mò.
Trương Thiên nói tiếp: “Hôm qua may mà tổng giám đốc Đàm phản ứng nhanh nhạy, ngay sau khi có người lên khuyên giải thì lập tức chặn cảnh sát lại, cố gắng chữa cháy, bấy giờ mọi chuyện mới lắng xuống, nếu không khẳng định kiểu gì cũng lớn chuyện.”
Đến đây, cuối cùng Hứa Du cũng hiểu rõ ngọn ngành. Thử hỏi có người nhảy lầu mà tại sao không báo cảnh sát? Thì ra mọi chuyện hôm qua yên ắng như vậy không phải là do công ty dối trên gạt dưới, mà là nhờ năng lực của Đàm Tư Niên.