Hóa ra là đến siêu thị! Trong lúc Âu Phong còn đang nghi ngờ Uyển Tinh muốn mua áo cho mình hay không thì hành động tiếp theo của cô đã thay cho câu trả lời: Cô lôi anh vào khu thay đồ, bảo anh cởi áo ra cho cô đem đi giặt.
"Em bảo anh cởi áo ra sao? Không ngượng à?"
Anh nhìn cô châm chọc
"Ơ...chứ bây giờ anh muốn em mua áo mới cho anh chắc"
Uyển Tinh ấm ức
Âu Phong bất giác nắm lấy tay cô kéo ra khỏi siêu thị, rồi thẳng tiến ra biển. Bây giờ đã hơn giờ đêm, bãi biển đã vắng người, vì có lẽ mọi người đang tụ tập trong các nhà hàng nhấp nháy ánh đèn đằng xa.
Bãi biển hoàn toàn yên lặng chứ không còn ồn ào như ban ngày, cũng không ai mời mọc mua hàng, không ai qua lại, không tiếng cãi cọ, hát hò, nhậu nhẹt… Biển bây giờ mới mang đúng giá trị của mình: bình yên và hoang sơ.
Hai người đơn giản chỉ cầm giày, dép trên tay, để chân trần đi dọc bãi biển thế thôi! Nhưng thật lạ, tuy đối mặt với đại dương mênh mông nhưng anh hay cô không hề cảm thấy cô đơn, có lẽ vì họ biết được bên cạnh mình còn có một nửa còn lại, luôn đồng hành và dõi theo.
Gió biển mát lạnh mơn man da thịt, cát luồn vào kẽ chân nhột nhạt, thậm chí cả hai còn có thể ngửi được trong gió vị mặn của muối, cảm giác rít rít của muối trên da. Cô thích tất cả những gì tưởng chừng đơn giản đó.
Không hẹn mà gặp, hai người đều cảm giác ngắm sao, hóng gió và nghe sóng vỗ rì rào sao mà thanh bình đến vậy. Tất cả như chìm trong không gian tĩnh lặng và êm ả, chẳng biết rồi cuộc đời rồi sẽ phẳng lặng đến đâu, nhưng chính giây phút này đối với họ thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao…
Âu Phong và Uyển Tinh lẳng lặng sánh bước bên nhau, đôi chân trần hòa cùng cát và sóng không biết đã đi được bao xa nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại, anh vẫn phóng tầm mắt ra biển xa, bàn tay to lớn đã dịu dàng nắm lấy tay của cô tự bao giờ.
Không ai nói với ai lời nào nhưng cô lén ngước mặt lên nhìn người con trai bên cạnh mình. Gương mặt anh hiện ra mờ ảo dưới ánh trăng bàng bạc, các đường nét trên gương mặt ấy rất gần nhưng cũng rất xa, khiến cô không kìm được đưa tay ra sờ gương mặt hoàn mỹ ấy.
Đang chăm chú nhìn biển xa thì anh bất ngờ cảm thấy những ngón tay ấm áp của cô đang sờ lên má mình, anh quay lại nhìn đôi mắt đẹp mê hồn của cô, đôi mắt ấy ẩn chứa gì đó hoang mang và lo lắng. Anh tự hỏi phải chăng cô vẫn còn cảm giác xa cách với mình, cô đang sợ hạnh phúc này không vững bền ư?
Những dòng suy nghĩ đó thôi thúc anh kéo cô nép vào lòng mình, vòng tay ôm chặt lấy bờ vai và thân hình mảnh mai của cô. Anh còn cảm nhận rõ từng hơi thở ngắt quãng đang phả vào ngực mình, hơi ấm ấy xuyên qua lớp áo, xuyên qua cả lòng ngực rồi chạm vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
Cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động này nhưng lại không thể phản kháng, cảm giác đứng trước biển nằm gọn trong vòng tay của người mình yêu thương nhất thật không thể nào cưỡng lại được. Không gian dường như lắng đọng, chỉ còn sóng biển cứ mãi rì rào, hai nhịp tim như hòa cùng làm một…
Cô chầm chậm ngước mặt lên liền lập tức bắt gặp anh cũng đang dịu dàng nhìn mình, anh khẽ cúi xuống thấp, những đường nét từ đôi mắt sâu thẳm, rèm mi dài và cả bờ môi gợi cảm của anh cứ hiện rõ ra trước mắt… cô còn đang ngây ngây ngắm nhìn những đường nét ấy thì đối phương đã dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Một nụ hôn dài, nhẹ nhàng và đầy lãng mạn rất hợp với khung cảnh nên thơ thế này, nhưng càng lúc cơ thể cả hai càng áp chặt vào nhau, nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn, đê mê hơn… Nếu cứ tiếp tục thì cô không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra nên vội vàng kết thúc nụ hôn tưởng như bất tận này. Dù gì thì cô vẫn tự nhận mình là một người cổ hủ, cô không muốn có những hành động quá thân mật hay vượt quá phạm vi cho phép ở nơi công cộng như thế này. Dù bây giờ bãi biển rất vắng người nhưng cô vẫn quyết định chấm dứt nụ hôn này trước khi nó đi quá xa.
Sau khi rời khỏi bãi biển vắng người, Uyển Tinh lập tức bị mê hoặc bởi sự huyên náo của phố đêm ban nãy. Nên cô nhất quyết nắm tay Âu Phong đi vào chợ một lần nữa cho bằng được. Nhưng phải công nhận đêm nay là một đêm đầy xui xẻo của Âu Phong, vừa đi vào chợ chưa được năm phút đã bị một đám nhóc tay cầm những que kem đủ màu rượt đuổi nhau tông phải, chiếc áo lúc nãy còn chưa được giặt bây giờ lâm vào tình trạng còn tồi tệ hơn lúc nãy.
Đương nhiên là thằng con trai to xác không thể bắt đền một lũ nhóc như vậy được, nên sau khi lũ trẻ rối rít xin lỗi thì Âu Phong ráng nặn ra một nụ cười méo xệch cho chúng đi. Nhưng còn cái áo thì sao? Đương nhiên là Uyển Tinh phải dẫn anh vào một siêu thị khác, nhưng sao kiếm mãi vẫn không thấy cái siêu thị lúc nãy nhỉ? Cô nhìn vết kem trên áo anh càng ngày càng lan rộng kèm theo sắc mặt càng ngày càng méo của anh nên bèn chọn đại một siêu thị khác nhỏ hơn
Cả hai lại tiếp tục vào khu thay đồ. Uyển Tinh nhanh chóng bảo anh cởi áo ra cho mình đem đi giặt
Nhưng sau đó Âu Phong gần như té xuống đất khi Uyển Tinh đem chiếc áo ra nhìn anh ngây thơ nói
“Tổng giám đốc, máy sấy hư rồi làm sao bây giờ!?”
Hỏi anh làm sao thì làm sao mà anh biết được, nhưng sau đó anh kịp lấy lại khả năng phân tích tình huống của CEO để sai cô ra ngoài kiếm mua cho anh một cái áo. Cô bối rối nãy giờ nghe xong liền tươi tỉnh cầm tiền chạy đi.
Nhưng cái siêu thị này nhỏ quá nên không có bán quần áo, cô đành phải chạy ra ngoài để kiếm thêm. Sao kiếm hoài mà không thấy nhỉ? Có lẽ do buổi tối những shop quần áo lớn đã đóng cửa. Vậy thì kiếm mấy cửa hàng bán quần áo lưu niệm cũng được. Nhưng cô gần như mếu khi không thấy cửa hàng nào còn mở, may là trong giây phút gần như tuyệt vọng cô đã thấy một cửa hàng còn hoạt động.
Uyển Tinh chạy như bay đến cửa tiệm đó, trao đổi một chút với ông chủ thì ông mang ra hai cái áo! Nhưng quan trọng đây là áo cặp, họa tiết nhìn rất dễ thương nhưng cô chắc mẩm là nếu vào mắt anh sẽ trở thành “nhăng nhít” nên cô xuống nước hỏi
" Ông chủ ơi, còn mẫu nào khác không ông chủ?'
"Trời, hết rồi cô bé xinh đẹp! Mẫu này dễ thương lắm rồi, mấy đứa trạc như cháu ai cũng chuộng cả mà!"
Nghe ông chủ nói vậy cô thầm oán trách “Đấy, thì dễ thương quá nên anh ấy chắc chắn sẽ không thích!”, nhưng vì hoàn cảnh không còn lựa chọn nào khác nên cô đành phải mua trước đi rồi tính gì tính
“Vậy bán cho cháu một cái đi!”
"Gì mà một cái? Cháu không thấy đây là áo cặp à?"
Ông chủ hơi lên giọng
" Hả? Vậy không lẽ người độc thân không được mua sao?'
"Nhưng nó vốn dĩ được sản xuất ra một đôi, nếu bán một cái cho cháu thì cái còn lại ai sẽ mua?"
Uyển Tinh muốn cãi lại nhưng đuối lý, dù sao bác ấy nói cũng đúng, haizzz, thôi đành “nhắm mắt đưa chân” mua luôn một cặp vậy.
Mua xong cô lập tức đi về hướng ban nãy, trên tay cầm hai cái áo mà lòng cô thầm mắng “Bán buôn như vậy khác nào kì thị những người độc thân chứ?" Nhưng dù sao cũng đã mua, cô có muốn hay không cũng phải mang về cho anh cái đã, còn bị mắng hay không thì đợi chút nữa tính sau.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, anh cầm cái áo trên tay, hết lật mặt trước rồi lật mặt sau nhíu mày nhìn. Cô không đợi anh lên tiếng đã vội giải thích hết đầu đuôi câu chuyện. Âu Phong vừa nghe đến chữ áo cặp thì lông mày khẽ dãn ra, anh thấp giọng nói
“Vậy anh mặc thì em cũng phải mặc nhé!”
"Ơ..."
Uyển Tinh lúng túng
"Còn không mau đi thay?"
Âu Phong nhìn cô như đe dọa
"Được rồi! Em thay...em thay mà!"
Uyển Tinh cười trừ rồi nhanh chóng đi vào toliet thay áo
Âu Phong nhìn theo, khóe môi khẽ mỉm cười, một nụ cười tuyệt đẹp
Sau đó cả hai cùng nhau bước ra khỏi siêu thị trong sự dòm ngó của rất nhiều người. Đương nhiên rồi, hai con người đẹp khuynh nước khuynh thành như thế, lại còn mặc áo cặp, họ không nhìn mới lạ. Nhưng Uyển Tinh không cam tâm là tại sao trên đời lại có người như Âu Phong chứ, cô cứ tưởng người quen chững chạc, trang phục chỉnh tề như anh mà mặc áo này sẽ rất ngố, thậm chí cô còn bỉ ổi dự tính sẽ lén lấy máy ảnh ra chụp mấy pose. Nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra ngược lại, anh dường như đẹp từ khí chất, mà người như vậy mặc vải rách vẫn thấy đẹp chứ huống chi là mặc áo đàng hoàng thế này. Thậm chí khi anh khoác áo này lên nhìn vừa trẻ trung lại vừa tinh nghịch, cái áo như được khí chất của anh làm cho đẹp thêm mấy phần, đúng là không phải “người đẹp vì lụa” mà “lụa đẹp vì người” đây mà!
Rời khỏi siêu thị, cả hai chầm chậm tản bộ trên đường, chẳng mấy chốc cả hai đã đi ngang qua chỗ mua áo lúc nãy. Thật bất ngờ khi ông chủ còn nhận ra Uyển Tinh và hai cái áo của cửa hàng mình. Ông ta vui vẻ ngoắc tay với bọn họ.
Uyển Tinh xoay qua nói với Âu Phong rằng đó là chỗ lúc nãy mua áo nên anh cũng chấp nhận đi vào chung với cô.
Vừa vào trong thì ông chủ đã liến thoắng
"Hai cháu rất đẹp đôi! Ta chưa từng thấy cặp tình nhân nào đẹp đến thế này cả!"
Uyển Tinh ngại ngùng cúi gằm mặt, khẽ liếc liếc sắc mặt Âu Phong nhưng không dám nói gì.
"Thật sao?"
Âu Phong hỏi lại bằng giọng điệu lạnh lùng
"Đúng vậy! Gặp nhau như vậy chứng tỏ chúng ta rất có duyên, ta sẽ tặng hai cháu một món quà làm kỉ niệm!
Nói rồi ông ta đi vào trong, lúc trở ra trên tay cầm một lọ thủy tinh, bên trong là những lớp cát nhiều màu cùng vài vỏ sò trắng.
"Đây là lọ điều ước. Có thể các cháu không tin nhưng cứ xem là giải trí cũng được. Chúc hai người hạnh phúc!"
"Vâng, cám ơn chú ạ! "
Uyển Tinh vui vẻ đón lấy, trong đầu đang nghĩ không biết nên ước điều gì thì ông chủ đã đến thì thầm vào tai cô
"Cô bé à! Hạnh phúc mong manh khó kiếm, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định gì nhé!"
Ông chủ vừa dứt lời liền chậm rãi đi đến bên cạnh Âu Phong, tiếp tục thì thầm vào tai anh
“Hãy lựa chọn sáng suốt, một ngôi sao đổi ngôi sẽ thay đổi cả bầu trời, sự lựa chọn của cậu cũng vậy, đừng làm những gì sau này phải hối hận!”
Nói xong rồi ông ta không đợi anh và cô cáo từ đã lên tiếng “đuổi khách” trước: “Thôi, hai người về đi, đã đến giờ ta đóng cửa tiệm”
Rời khỏi cửa hàng lưu niệm và ông chủ kì lạ đó, Uyển Tinh liền tung tăng chạy đến sát bờ biển, nơi đó có một đống than to và một người đàn ông trung niên ngồi nướng nướng cái gì đó. Không cần thắc mắc thì cô cũng nhanh chóng trả lời
“Khoai lang nướng đó, hồi nãy đi mua áo em chạy ngang đây có thấy, lâu rồi em cũng không được ăn món này!”
Cô vừa nói vừa kéo anh ngồi xuống gần đống than đỏ rực, ông chủ vui vẻ nhìn cô như đã quen biết lâu lắm rồi. Cô cũng lễ phép gật đầu, tươi cười đáp lại
“Cho cháu hai củ to thật to nhé!”
Ông chủ vui vẻ gật đầu đáp trả, ông lựa hai củ thật to như yêu cầu của cô rồi bắt đầu nướng. Cô ngồi bên cạnh huých huých khuỷu tay anh
“Trời lạnh lắm đó! Tranh thủ sưởi ấm đi!”
Anh nghe cô nói từng lời từng chữ mà trong lòng cảm thấy rất xúc động. Anh vui vẻ gật đầu, bắt chước cô giơ hai bàn tay ra áp lại gần đống than, sau đó chà chà vào má mình, anh vừa làm theo vừa nhìn cô, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, anh tự hỏi đó là hơi ấm từ đống than kia hay sự ấm áp của cô đang truyền đến?
Trong khi câu hỏi trong đầu chưa được giải đáp thì ông chủ đã đưa hai củ khoai được nướng chín đến trước mặt anh và cô.
Uyển Tinh vui vẻ đón lấy, còn Âu Phong hơi e ngại, dù sao trước giờ anh rất kĩ tính, đồ ăn nướng bằng lò vi sóng, bếp điện chứ chưa bao giờ ăn khoai lang nướng kiểu này, đặc biệt nhìn lớp vỏ ngoài cháy đen anh hơi hoảng.
Cô thấy hành động kì lạ này của anh bèn hỏi
“Sao anh không ăn đi? Sợ nóng à?”
Anh vừa mở miệng ra chưa kịp trả lời thì cô đã bẻ một miếng khoai ra thổi phù phù mấy cái rồi đưa vào miệng anh. Anh ú ớ không dám phun ra nên thử nhai mấy cái, đây là lần thứ hai trong buổi tối này anh phát hiện thêm một món ngon mà mình chưa từng thưởng thức. Vị ngọt ngọt của khoai cùng sức nóng từ đó tỏa ra thật hấp dẫn, tuy nhìn bề ngoài cháy đen nhưng bên trong lại vàng ươm, vừa thơm lại vừa ngon.
Cô nhìn anh ăn món khoai nướng mà như đang thưởng thức sơn hào hải vị liền phì cười, cô nghịch ngợm lấy ngón tay dính lọ nghẹ vẽ lên mặt anh rồi cười nắc nẻ. Anh cũng nghịch không kém, lấy tay nãy giờ cầm củ khoai của mình quẹt lên mặt cô một đường dài. Cứ thế cả hai vừa đùa giỡn vừa thưởng thức món ăn dân dã này một cách rất hạnh phúc.
Ăn xong khoai nướng, cô vẫn chưa chịu về, cô nắm tay anh đi khắp nơi, gặp món nào lạ cũng đòi ăn một chút, gặp thức uống gì cũng uống một chút, nào là đồ nướng đồ chiên, đồ luộc, kem, bánh, kẹo,… nói chung chỉ trong một đêm mà cô đã nếm gần như đủ hết các đặc sản ở đây. Đến lúc cô chịu về thì đã quá nửa đêm, bụng cô cũng đã no căng không thể chứa thêm cái gì nữa.
Nhìn cô chậm chạp đi trên đường anh liên tưởng đến dáng đi chậm chạp của mấy chú rùa, ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã khiến anh cười lớn. Cô đang đi bên cạnh biết mình bị anh cười nhạo lên phụng phịu hỏi
“Anh cười cái gì đó?”
“Nhìn em giống mấy con rùa đang đi quá một hai, một hai… ha ha ha”
Anh thành thật trả lời.
Cô bị chọc nên thẹn quá hóa giận, quay qua đánh thùm thụp vào ngực anh mấy cái. Nhưng anh vẫn không thèm ngưng cười, thậm chí còn cười lớn hơn, đợi đến lúc cô giả vờ giận không thèm để ý tới mới chạy tới ngồi xuống trước mặt cô, quay lại nháy mắt với cô
“Nào, lên đây anh cõng về!”
Cô vẫn giả vờ giận dỗi, nhưng sực nhớ đến cái lọ ước trên tay nên lôi trong cái túi nhỏ ra cây viết và một miếng giấy, cô để mảnh giấy nhỏ lên lưng anh rồi nắn nót
“Hãy yêu em nhé anh!”
Rồi hí hoáy xếp lại bỏ vào trong.
Anh đến lúc này mới năn nỉ
“Em bắt anh ngồi như vậy hoài à? Lên đây anh cõng về, không thôi anh sẽ cõng người khác đó nhé!”
Vừa nghe đến việc anh sẽ cõng người khác thì không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra hăm he lại
“Anh dám?”
Rồi cũng ngoan ngoãn leo lên tấm lưng vững chắc của ai đó.
Đường về khách sạn lúc đi thì rất xa nhưng không hiểu sao lúc về lại quá ngắn. Không lẽ hai người bên nhau thì thời gian, không gian đều ngắn lại? Và chẳng mấy chốc thì cô đã ngủ gục trên lưng anh, hơi thở đều đều cho anh một cảm giác thật bình yên mà trước giờ anh rất ít khi có được.
Lúc bước vào khách sạn anh cũng thấy một vài người đang đứng chờ, lúc mọi người đứng dậy định chào anh thì anh đã đưa tay lên miệng
“Suỵt!”
Ra hiệu mọi người giữ im lặng kẻo đánh thức cô dậy.
Rồi sau đó anh cõng cô về phòng, đặt cô lên giường
"Tổng giấm đốc! Em xin phép"
Châu Mai khẽ lên tiếng rồi bước ra ngoài
Âu Phong ngồi bên cạnh Uyển Tinh, khẽ đắp chăn cho cô rồi mới thấy lọ ước lúc nãy. Không kìm được tò mò anh lấy tờ giấy ra, ngắm nghía những dòng chữ trong đó rồi lập tức lấy một tờ giây khác viết lại mấy từ. Đâu đó xong xuôi thì anh mới nhét tờ giấy mới vào, còn tờ giấy của cô anh dịu dàng cất vào hộc tủ
Anh lặng lẽ bước ra ngoài, trên môi khẽ nở nụ cười
“Hãy yêu em nhé anh!”
“Ngốc à, anh yêu em!”