Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

chương 34: sóng gió

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bọn chúng tiến lại gần Phi Phi, cởi từng cúc áo của cô ra

Chợt

Một bóng dáng cao lớn bước vào, nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh

"Đại ca!"

Bọn chúng lên tiếng, mặt tái mét vì sợ hãi

"Tránh xa cô ta ra!"

Thành Dương lạnh lùng ra lệnh, tay nắm chặt lại, mặt nổi đầy gân xanh vì tức giận

"Nhưng thưa thiếu gia...tiểu thư..."

Đám tay sai dường như đang rất hoảng loạn trước điệu bộ của anh, khuôn mặt tái mét, người run cầm cập nhưng chút lí trí còn xót lại mách bảo chúng rằng Vương Khả Nhu căm thù Phi Phi đến mức nào

Thành Dương dường như không mấy quan tâm đến chúng, anh đi lại gần Phi Phi, bế cô lên rồi đi ra phía cửa

"Thiếu gia! Tiểu thư....sẽ giết chúng tôi mất"

Đám tay sai chạy lại, quỳ xuống níu lấy chân Thành Dương

"Có gì tao sẽ chịu trách nhiệm!"

Thành Dương bế Phi Phi đi ra, để lại đám tay sai với vẻ mặt thất thần cùng điệu bộ trông rất khổ sỡ

Từ đâu một bàn tay dơ ra, cố nắm lấy tay Uyển Tinh kéo lên

Đúng, chính là anh - Triệu Vỹ, anh kéo cô lên khỏi bờ cõi của cái chết

"Tiểu Tinh! Cố lên em, không được buông xuôi, biết chưa!"

"Vỹ! Em mệt mỏi lắm rồi, cho em đi theo anh...được không? Vỹ, em không thể sống thiếu nh được, anh biết không, Vỹ?"

"Ngốc! Anh vẫn luôn ở bên cạnh em đấy thôi, chỉ là em không thể thấy được, em phải sống thật hạnh phúc, như thế anh mới có thể yên tâm mà ra đi được"

Anh nhìn cô mỉm cười ấm áp, cô đưa tay ra, anh nắm lấy tay cô kéo lên, anh ôm cô vào lòng, thở phào nhẹ nhõm, anh hôn nhẹ lên trán cô, vuốt lấy mái tóc mềm mại thơm mùi hoa anh đào của cô, anh nhìn cô yêu thương, ấm áp

"Bảo bối! Anh-Yêu-Em!"

Nói đến đó, anh bỗng dưng biến mất, cô cố hét thật to, cố níu giữ anh lại nhưng không thể

"Vỹ...đừng bỏ em...Vỹ...xin anh đấy...hãy quay về đi...Vỹ!"

Đứng ngoài hành lang của bệnh viện, ánh mắt buồn hiện diện trên gương mặt không cảm xúc của Âu Phong. Chính anh cũng không hiểu nó từ đâu đến. Một nỗi buồn vu vơ? Có phải trong ngày hôm nay anh đã giết và đả thương nhiều người? Không đúng! Âu Phong xưa nay hoàn toàn máu lạnh, sự sống chết của người khác chưa bao giờ để lại được một vết gợn mong manh trong lòng Âu Phong. Do Uyển Tinh đang phải cấp cứu trong kia? Không phải! Uyển Tinh cũng đâu là gì với anh. Có hay chăng là anh cảm thấy có lỗi vì đã để Uyển Tinh liên lụy. Anh nghĩ vậy nhưng càng suy nghĩ anh càng khó hiểu hơn. Đơn giản vì anh không chịu thừa nhận khi Uyển Tinh đã đỡ phát súng đó thay mình thì cô đã cắm một cộc mốc trong lòng anh chứ không phải là phù du như trước

Đèn phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ đã có tuổi bước ra

Âu Phong đi đến gần bác sĩ, anh hoàn toàn im lặng, khuôn mặt không chứa chút cảm xúc nào, nét buồn trên ánh mắt vừa rồi cũng đã được anh cho biến mất

Dù đã từng nghe thiếu gia nhà họ Đàm là một con người lạnh lùng băng giá nhưng chính ông cũng không ngờ anh lại lạnh lùng đến mức đáng sợ như vậy. Ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, khuôn mặt thì lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa

Sau phút lạnh gáy ban đầu, ông biết nếu như mình không cứu được người con gái được bế vô cùng nhẹ nhàng trên tay Đàm thiếu gia thì chắc chắn rằng cả cái bệnh viện và bản thân ông cũng sẽ không yên ổn

"Cô ấy thế nào rồi?"

Âu Phong lạnh lùng hỏi

Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh, đối diện với những ca cấp cứu nguy hiểm có lẽ còn dể chịu và bớt căng thẳng hơn đối diện với con người lạnh đến ghê rợn

ấy

"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, sáng mai sẽ tỉnh lại thôi"

Âu Phong cũng không hỏi gì thêm nữa, lạnh lùng nói

"Được rồi!"

Vị bác sĩ cúi đầu chào Âu Phong rồi quay đi. Ông không thể hiểu nổi tại sao người ta lại có thể có thần sắc lạnh lùng hơn băng tuyết như vậy. Có lẽ Đàm thiếu gia là người đầu tiên và cũng là duy nhất trên đời có thể tạo cho ông cái cảm giác nhiệt độ xung quanh ông đột ngột giảm xuống

Âu Phong bước vào phòng bệnh của Uyển Tinh. Lúc này cô vẫn còn hôn mê. Anh ngồi bên cô, không nói gì, ánh mắt khuôn mặt cũng không bộc lộ cảm xúc nào. Trái tim đã đóng băng bao lâu nay của anh dường như đã quên cách rung động và gọi tên tình cảm.

Đâu đây trong bệnh viện vang lên tiếng khóc của những người mất người thân, tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh cùng tiếng cười của cha mẹ, tiếng cười của những gia đình khi thân nhân của họ qua cơn nguy hiểm

Đối với hầu hết con người trên đời này, bệnh viện luôn truyền đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo với sắc trắng rùng rợn cùng mùi thuốc khó chịu, hay cảm giác ấm áp khi người ta thoát khỏi căn bệnh đeo đẳng mình. Nhưng với anh, tất cả chỉ là hư vô. Cõi lòng anh dường như đã lạnh giá như băng sâu ngàn năm.

"Đây là đâu?"

Phi Phi từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh. Cảnh tượng của căn phòng làm cô ngạc nhiên tột độ, cô cố dụi mắt để nhìn thật kỹ, nhưng càng cố nhìn chỉ khiến cô càng hoảng loạn thêm thôi. Nơi này dường như đã in sâu vào trong tâm trí cô rồi

Cách đây năm, cũng vì cô mà Thành Dương không ở ngôi biệt thự này, anh dọn đến ở ký túc xá, đơn giản cũng chỉ vì anh muốn được gần cô hơn thôi. Có lúc anh đưa cô về đây chơi, thưởng thức những món ăn do chính tay cô nấu, cùng cô cười đùa vui vẻ. Nơi này dường như đã quá quen thuộc với cô rồi, nó đã chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của hai người để rồi giờ đây, bao nhiêu kí ức ngày xưa lại ùa về, chúng như mũi dao nhọn hoắc cứa từng nhát, từng nhát vào sâu trong trái tim cô

Chợt

Thành Dương bước vào, từ từ tiến lại phía cô

"Tỉnh rồi sao?"

Anh nhìn cô lạnh lùng vô cảm

"Sao em lại ở đây?"

Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh

"Cô còn hỏi tôi nữa à? Đêm khuya vắng vẻ sao lại đi ra ngoài một mình? Cô tưởng rằng cô là cao thủ karate thì không ai dám đụng đến cô sao? Sao lại không biết tự bảo vệ bản thân mình vậy hả?"

Thành Dương như không kiềm chế được nữa, anh giận dữ quát lên, nhãn thần đỏ lên vì tức giận

"Em..."

Phi Phi đơ tại chỗ, nhìn anh vừa ngạc nhiên vừa lo sợ. Rốt cuộc anh là đang lo lắng cho cô sao?

"Thái độ của cô như thế là sao? Cô tưởng tôi quan tâm cô sao?"

Thành Dương khẽ nhếch môi, cái nhếch môi đầy khinh miệt

"Tiêu Phi Phi! Cô nên nhớ rằng tôi không còn là Lục Thành Dương ngu ngốc của ngày xưa, tôi đã hoàn toàn thay đổi rồi, tất cả cũng là nhờ hồng phước của cô đấy!"

Thành Dương lạnh lùng quay bước đi

Như không kịp suy nghĩ gì thêm, Phi Phi ngồi dậy, nhanh chóng ôm lấy anh từ phía sau, ôm anh thật chặt, cô sợ rằng nếu buông anh ra, anh sẽ lại bỏ cô mà đi, và cô sẽ lại mất anh thêm lần nữa

"Thành Dương, xin anh hãy nghe em nói, mọi việc không như anh nghĩ đâu. Đó chỉ là hiểu nhầm thôi, tất cả đều là do tên Triệu Vĩnh Kiến sắp đặt, hắn muốn chia rẻ chúng ta, hắn đã bắt cóc anh, hắn bắt em phải lựa chọn hoặc là mất anh vĩnh viễn hoặc là đi chơi với hắn. Thành Dương, em thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Thành Dương anh hãy tin em, em không hề phản bội anh, em thật sự không có"

Thành Dương đứng bất động, đôi mắt đau đớn nhìn về nơi nào đó rất xa xăm

Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ, giờ đây chỉ còn là tiếng nấc từng hồi của người con gái sau lưng đang ôm chặt lấy anh.

Bỗng nhiên anh hất cô ra, chạy thật nhanh ra khỏi đó, vừa chạy vừa la hét thật to

"TÔI KHÔNG TIN!!!"

"TÔI KHÔNG TIN!!!"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Phi Phi thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, gục đầu khóc nức nở. Đây là lần thứ hai, anh ruồng bỏ cô như thế, nhưng lần này cô không thể đuổi theo anh được nữa, cô thật sự bất lực rồi

Thành Dương đi vào quán bar, chọn chỗ ngồi thích hợp cho mình rồi ngồi xuống

Dường như sự xuất hiện của anh đã trở thành tâm điểm của lũ con gái ở chốn này, đơn giản chỉ vì vẻ đẹp hoàn mỹ của anh đã hút hồn chúng mất rồi

"Đem rượu ra đây!"

Thành Dương quát lên

"Quý khách dùng loại nào ạ?"

"XO"

"Vâng!"

Nhân viên lễ phép lui xuống

"Đẹp trai như thế này mà chỉ đi một mình thôi sao?"

Từ đâu có , ả đi tới ngồi bên cạnh anh

"CÚT!"

Anh nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh

"Ai da! Đẹp trai mà lạnh lùng thấy phát ớn hà!"

"Hay để em phục vụ anh nha. Đảm bảo anh sẽ mê em luôn cho mà xem"

"CÚT NGAY!!!"

Thành Dương đập bàn, giận dữ quát lên

Ngay lập tức chúng bỏ đi khỏi đó. Vì nếu chúng còn đứng ráng thêm thêm nữa, hậu quả sẽ khó lường

Chợt Thành Dương nhìn ra phía cửa, bắt gặp tên Triệu Vĩnh Kiến đang đi vào. Anh đứng dậy, tiến về phía hắn

Vĩnh kiến khá bất ngờ về sự xuất hiện của Thành Dương nhưng ngay sau đó hắn liền xem như không thấy, lướt qua Thành Dương, môi khẽ nhếch lên khinh khỉnh

"Đứng lại!"

Thành Dương gằn giọng

"Mày đang nói tao sao?"

Vĩnh Kiến quay lại, nhìn Thành Dương như đang thách thức

"Đồ khốn!"

Thành Dương cho hắn cú đấm ngay vào mặt

"Mày!"

Vĩnh Kiến tức giận nhìn Thành Dương

"Mày chính là kẻ đã bắt cóc tao đúng không? Chính mày đã cố tình chia rẻ tao và Phi Phi đúng không?"

Thành Dương nắm lấy cổ áo hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh xen lẫn tức giận

"Đúng! Là tao đấy, thì sao?"

Vĩnh Kiến đẩy Thành Dương ra, đưa tay chỉnh lại cổ áo

"Khốn kiếp!"

Thành Dương như không tự chủ được nữa, bồi cho Vĩnh Kiến mấy cú đấm vào mặt, Vĩnh Kiến cũng không phải dạng vừa, hắn liền trả lại cho anh mấy cú đấm khá đau, hắn còn bồi thêm cho anh mấy cú vào bụng

Cuộc ẩu đả dường như đã khuấy động cả quán bar, đám người đó chỉ biết đứng nhìn rồi la hét ầm ĩ, một số thì tản ra vì sợ bị liên lụy

Mặc dù đã là đàn anh của đám xã hội đen khét tiếng nhưng so với Vĩnh Kiến, Thành Dương vẫn là kẻ yếu thế hơn

Cuộc ẩu đả sẽ cứ tiếp diễn như thế nếu bảo vệ không xông vào cản. Cuộc ẩu đả kết thúc, đám người lại tán ra, trở về với cuộc vui bên tiếng nhạc sập sình

Trời về khuya thật yên tĩnh, giờ đây chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió nhẹ thổi qua, tiếng cây cối sào sạt. Tất cả như tạo nên một thứ âm thanh riêng biệt của màn đêm

Giữa đại lộ rộng lớn, một người con gái thanh tú đang thẫn thờ bước đi, trông cô bây giờ chẳng khác gì một kẻ điên. Bộ dạng thất thần, ánh mắt vô hồn cùng những bước đi khập khiễng. Nhìn trông thật đáng thương

Phi Phi thẫn thờ đi xuống lòng đường, từ xa có một chiếc xe tải đi tới. Người lái xe liền bóp còi inh ỏi, tiếng còi nghe thật chói tai, nhưng sao Phi Phi vẫn không thể nghe thấy, dường như cô không hề hay biết tính mạng mình đang gặp nguy hiểm. Cô chỉ biết đi, đi một cách vô thức, đi như một kẻ mất hồn

"RẦM!!!"

Phi Phi nằm dưới lòng đường, máu tuôn ra từ khóe môi cô, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo thun trắng. Máu cứ chảy mãi giống như sông, mặt đường nhuộm cả một màu đỏ máu

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, người tài xế đâm ra hoảng loạn, không biết làm gì hơn đành leo lên xe cho nổ máy chạy đi, để lại Phi Phi nằm trên mặt đường lạnh lẽo, khóe môi cô khẽ lặp đi lặp lại điều gì đó rất nhẹ "Thành Dương....Uyển Tinh...."

Thành Dương lang thang trên đại lộ rộng lớn trong bộ dạng của một kẻ say rượu, bước đi chập choạng, miệng thì luôn lẩm bẩm điều gì đó, quàn áo xộc xệch, tóc tai rối tung cả lên

Không biết trong một buổi tối anh đã đi biết bao nhiêu quán bar, uống biết bao nhiêu rượu, cho đến khi không còn nơi nào để đi nữa, anh mới lang thang ngoài đường thế này

Gió về đêm thổi qua lạnh lẽo...

Chợt

Anh nhìn thấy bóng dáng ai đó nằm giữa lòng đường, máu thấm đẫm cả người con gái đó, thấm đẫm luôn cả mặt đường lạnh lẽo

Dưới ánh đèn, khuôn mặt người con gái ấy càng hiện ra rõ hơn

Anh đã hoảng loạn thật sự, mặc dù đang trong tình trạng say khướt như thế này nhưng khuôn mặt ấy cho dù có chết anh cũng không thể nào quên được

"Phi Phi! Em sao vầy nè? Tỉnh dậy đi em! Đựng làm anh sợ! Phi Phi!"

Anh ôm cô vào lòng, la hét thảm khốc. Trên khuôn mặt nam tính ấy, sự lo lắng tột độ, sợ hãi, đau thương hiện lên thấy rỗ.

Truyện Chữ Hay