Anh cởi áo khoác ra khoác cho cô, anh bế cô lên, đi ra phía cửa
Uyển Tinh như không còn tin vào mắt mình nữa, tim cô đập từng hồi khó nhọc, cô dường như là đang cảm thấy nghẹt thở vô cùng. Không gian dường như bao trùm bởi sự lạnh lẽo toát ra từ con người anh
Đúng, người lạnh lùng đến mức như thế chỉ có anh - Đàm Âu Phong
Âu Phong bế Uyển Tinh ra chiếc siêu xe Lamborghini Veneno Roadster đang đậu trước cổng trường, anh không nói gì chỉ lạnh lùng bế cô ra, Uyển Tinh nằm trong vòng tay anh, mớ cảm xúc hỗn độn cứ vây lấy cô
Anh chăm chú lái xe, khí chất vẫn lạnh lùng như thế
"Cậu định đưa tôi đi đâu thế?"
"Ngồi yên! Không được hỏi!"
Anh lạnh lùng ra lệnh
Cô thôi không hỏi nữa, ngã người ra sau, cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, thân thể đau buốt, nhức nhối không thể tả
Anh bế cô vào nhà trước sự ngạc nhiên của đám gia nhân, họ nhìn chằm chằm rồi lại dụi mắt để nhìn thật kĩ, họ như không thể tin vào mắt mình nữa. Đàm thiếu gia bế con gái, đây quả là một tin động trời
"Gọi bác sĩ cho tôi!"
Đến khi Âu Phong lạnh lùng ra lệnh, đám gia nhân mới hoàn hồn trở lại. Đây đúng là giọng nói lạnh lùng vốn có của thiếu gia, vậy đây không phải là mơ ư?
"Vâng...thưa thiếu gia!"
Âu Phong bế Uyển Tinh đi lên phòng, lúc này đám gia nhân cùng xúm lại bàn tán xôn xao. Đây có phải là thiếu gia lạnh lùng băng giá của Đàm gia không vậy
Âu Phong đặt Uyển Tinh xuống giường, đi lại bên cạnh cửa sổ hướng ánh nhìn về nơi nào đó rất xa xăm, khí chất của anh vẫn cao lãnh, vẫn lạnh lùng như thế
Uyển Tinh nhiều lần muốn mở lời nhưng lại không biết phải nói gì nên lại thôi
Không gian dường như trở nên yên tĩnh đến lạ thường
"Thiếu gia! Tôi có thể vào được không?"
Một giọng nói vang lên xé tan không khí ngột ngạt ấy
"Ai?"
"Tôi bác sĩ Mạc đây"
"Vào đi!"
Âu Phong lạnh lùng nói
Bác sĩ Mạc bước vào, đằng sau là một vài y tá khác
"Chào thiếu gia!, chào tiểu thư!"
Bác sĩ Mạc và đám y tá cúi đầu chào rồi lại khám cho Uyển Tinh
"Tạm thời là không sao rồi, việc cô ấy cần làm bây giờ là cần phải nghỉ ngơi, bồi dưỡng cho lại sức"
Sau khi băng bó cho Uyển Tinh xong, bác sĩ Mạc nhìn Âu Phong nói
"Vậy tôi có thể ra ngoài được không?"
"Được rồi"
Âu Phong đứng bên cửa sổ, khí chất vẫn lạnh lùng như thế
Bác sĩ Mạc cùng đám y tá lui ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh ngột ngạt lúc ban đầu
Uyển Tinh khẽ liếc nhìn Âu Phong, anh vẫn đang đứng bên cửa sổ, trầm tư không nói gì
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Pīn chū nǐ wǒ de yuánfèn, wǒ de ài yīn nǐ ér shēng
Nǐ de shǒu mō chū wǒ de xīnténg
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Zài tiānkōng jìng jìng bīnfēn
Yǎnkàn chūntiān jiù yào láile
Ér wǒ yě jiāng, yě jiāng bù zài shēngcún
Xuě, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn, yīpiàn
Pīn chū nǐ wǒ de yuánfèn
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Uyển Tinh cố với tay lại chiếc bàn nhưng không thể
"Đây! Nghe xong rồi nghỉ ngơi đi!"
Âu Phong đi lại, lấy điện thoại đưa cho cô rồi lạnh lùng bước ra ngoài
Uyển Tinh nhìn theo bóng dáng anh với mớ cảm xúc hỗn độn khó tả
"Alo!"
"Này, bộ không nhớ tớ hay sao mà không chịu gọi điện cho tớ vậy?"
Bên kia đầu dây, Phi Phi nói với giọng trách móc hờn dỗi
"Hì tớ xin lỗi, tại tớ bận quá"
"Bận đến nỗi quên đứa bạn này luôn"
"Phi Phi...tớ xin lỗi mà"
"Ờ, tạm bỏ qua đấy, mà này sao giọng cậu nghe ỉu xìu vậy, cậu bị đau ở đâu à?"
"Không...không có đâu, hì"
"À, thế đã ăn trưa chưa?"
"Chưa, tí nữa tớ ăn mà cậu thi thế nào rồi?"
"Rất tốt! Cậu quên tớ là cao thủ karate rồi à!"
"Ukm, tớ tin tưởng vào cậu lắm đấy!"
"Hì, mấy trường khác cao thủ cũng không ít nhưng mà tớ đều hạ gục được hết"
"Ừ, cậu giỏi thật đấy"
"Hì, mà khi tớ đi có xảy ra chuyện gì không, có ai ăn hiếp cậu không?"
"Không...không đâu"
Uyển Tinh khẽ rơi nước mắt nhưng nhanh chóng lau đi, cô không muốn Phi Phi lo lắng cho mình
"Ừ, mai tớ về đấy, Uyển Tinh tớ nhớ cậu"
"Tớ cũng nhớ cậu, Phi Phi"
"Hì, tớ chuẩn bị thi tiếp đây, bye cậu nhé!"
"Uhm thi tốt nhé! Bye bye"
"Ừ bye"
Uyển Tinh lặng lẽ ngước nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu xua tan đi mớ suy nghĩ hỗn độn ắy. Cô khẽ nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.