"Phi Phi ơi!"
Uyển Tinh vừa bước vào phòng đã cất giọng gọi. Phi Phi ngồi trên giường, mỉm cười nhìn Uyển Tinh
"Tớ đây"
Uyển Tinh lại ngồi bên cạnh Phi Phi
"Cậu rảnh không?"
"Không rảnh mà ngồi đây à!"
Phi Phi tinh nghịch véo chiếc mũi cao dọc dừa của Uyển Tinh
"Hì, thế đi siêu thị với tớ ha!"
"Ừ!"
Phi Phi cười nhẹ, nháy mắt với Uyển Tinh. Uyển Tinh phì cười trước điệu bộ của Phi Phi
Lúc bước vào siêu thị, Uyển Tinh và Phi Phi dường như trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, hai cô nàng như hai ánh hào quang sáng chói, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, có người ghen ghét đố kị, có người say mê ngưỡng mộ, có người nhìn chằm chằm rồi lại dụi mắt để nhìn thật kĩ để rồi tự thốt lên "Tuyệt sắc giai nhân!"
Phi Phi như không quan tâm đến, kéo tay Uyển Tinh đi thật nhanh
"Khó chịu thật"
Uyển Tinh thở dài
"Tớ hận là không thể móc mắt họ ra"
Phi Phi tức giận nắm chặt tay lại
"À...mà cậu định mua gì thế?"
Phi Phi đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Uyển Tinh hỏi
"Mua len"
"Len?"
"Uhm"
Uyển Tinh nắm lấy tay Phi Phi đi đến khu bán len
"Đừng nói là cậu định đan len nha"
Phi Phi vẫn chưa hết bất ngờ
"Ờ, hì"
"Cho ai thế?"
"Bí mật"
Uyển Tinh nháy mắt tinh nghịch
"Xời, thế có đan cho tớ không đấy?"
"Tất nhiên là có rồi"
"Thích quá!"
Phi Phi cười tươi ôm chầm lấy Uyển Tinh, khuôn mặt hiện lên sự sung sướng thấy rõ
Uyển Tinh phì cười trước điệu bộ trẻ con của Phi Phi nhưng hơn ai hết Uyển Tinh thấu hiểu được tận sâu trong trái tim Phi Phi là nỗi cô đơn, cay đắng đến tột cùng.