Mạc Thiếu Quân đưa cô đến một nhà hàng rất sang trọng, đây cũng là thói quen của Mạc Thiếu hắn, lúc nào cũng phải ăn ở nơi tốt nhất
- Tại sao nơi này lại không có ai vậy? Hay là chúng ta trở về đi...
Hắn cười nhưng không vội, thư kí đi bên cạnh giải thích
- Thưa Hà tiểu thư là do ngài Mạc đã bao hết cả nhà hàng rồi ạ!
Cô quay sang nhìn hắn với anh mắt quái dị
- Không cần khâm phục tôi như vậy, có nhiều người khiến tôi không thể tập trung được!
Hắn kéo ghế cho Hà Cẩm Vân sau đó tự mình ngồi đối diện cô, con người này rất thích tự quyết, hắn hỏi thư kí bên cạnh những món ăn tốt cho phụ nữ có thai rồi gọi lên
Cậu thư kí dù chưa lấy vợ nhưng đi theo bệ cạnh Mạc Thiếu Quân cũng có không ít kinh nghiệm
Trêи bàn không biết bao nhiêu là món ngon trông rất đẹp mắt nhưng Hà Cẩm Vân lại không có chút khẩu vị gì, thấy cô không động đũa Mạc Thiếu Quân nhíu mày hỏi
- Sao không ăn?
- Mạc Thiếu, hay là chúng ta đi chỗ khác, tôi biết có một quán bán đồ ăn rất ngon!
Mạc Thiếu Quân nhìn cô với vẻ không mấy nhiệt tình, hắn ghét bỏ nói
- Em mà biết thì cũng chỉ có mấy nơi vỉa hè! Nói đi, muốn ăn gì!?
Hà Cẩm Vân hơi bực bội, ai cũng biết Mạc Thiếu hắn có tiền nhưng cũng đâu cần phải tỏ thái độ như gặp dịch bệnh đó chứ. Nhưng bây giờ cô đang rất thèm món đó nên đành chịu
- Tôi...tôi muốn ăn...Lẩu Trùng Khánh!
Khuôn mắt đẹp trai, lắm tiền của hắn đang thả lỏng bỗng chốc nhăn nhó lại
- Vớ vẩn! Không ăn linh tinh...ăn mấy món này cho bổ!
Cô lắc đầu, kiên quyết không chịu đầu hàng
- Nhưng mà tôi rất thèm... không đúng...là con thèm chứ! Nó đang đạp bụng tôi đòi ăn này!!!
Mạc Thiếu Quân bị lời nói dối của cô chọc cười
Gì chứ, cái thai mới được hơn một tháng thì lấy gì mà đạp. Nhưng Mạc Thiếu Quân vẫn đồng ý thoả hiệp, hắn kêu nhà bếp tới dặn dò vài câu, thái độ của đầu bếp kia ban đầu là sửng sốt nhưng ngay sau đó là ngoan ngoãn làm theo nhưng với thái độ không mấy tự nguyện
- Anh nói gì với anh ta vậy?
- Kêu làm món mà em thích ăn!
- Nhưng mà mặt anh ta sao lại nhăn nhó thế?
- Hắn nói đâu là nhà hàng kiểu Tây, tôi nói tôi sẽ khiến hắn từ nay về sau chỉ nấu một món Lẩu Trùng Khánh để hành nghề thôi!
Hà Cẩm Vân che miệng cười, nhìn hắn nói
- Anh thật bá đạo
- Có tiền lại sợ không làm được sao?
Hắn nhướn mày hỏi ngược lại cô
- Tôi biết anh nhiều tiền, thích chơi trò đốt tiền nhưng mà cũng đâu cần khoa trương
Sắc mặt Mạc Thiếu Quân trở nên khó coi
- Em nghĩ tôi là người chết sao mà chơi trò đốt tiền?
- Tôi đâu có!
Hà Cẩm Vân lém lỉnh cãi lại. Mạc Thiếu Quân khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm sâu nhìn cô
- Cẩm Vân, tôi cảm thấy dạo này tôi hơi chiều em rồi!
Cô đang uống nước suýt chút bị sặc
- Mạc Thiếu...ngài nói hơi quá rồi, tôi đâu có là gì đâu để ngài hao tâm tổn sức...
- Là người sinh ra con tôi!
Lúc nói ra câu này Mạc Thiếu Quân hoàn toàn không nghĩ ngợi gì sâu xa nhưng ngược lại Hà Cẩm Vân lại rất để ý. Cũng đúng thôi, khi đứa nhỏ được sinh ra thì cô sẽ biến mất, cũng chỉ được coi là người đã sinh ra, nó sẽ không gọi cô là mẹ...
- Sao vậy?
Giọng Mạc Thiếu Quân gọi cô về hiện tại
- À! Suy nghĩ lung tung thôi!
- Lẩu có rồi, em ăn đi nhưng mà ăn lẩu xong phải tìm thứ gì nữa để ăn cho đỡ nóng bụng!
Hà Cẩm Vân gạt những điều suy tư ra sau, cô cầm đũa lên gắp thức ăn đã chín bỏ vào bát ăn rất ngon lành. Cô ít khi được ăn yên ổn đến vậy, từ khi mang thai cô hay bị nôn nghén rất khó chịu. Đứa tre này luôn khiến khẩu vị cô thay đổi thất thường
Hai người ăn xong trở lại Ưng Uyển, trêи đường trở về Hà Cẩm Vân thấy có một sạp bán vằn thắn, cô kêu Mạc Thiếu Quân dừng xe, muốn tự mình đi mua
- Mất vệ sinh! Lát kêu thư kí Lâm đi mua sau!
Hà Cẩm Vân thèm nó lâu lâm rồi nhưng người giúp việc không chịu mua cho cô, cả Mạc Thiếu Quân cũng không cho cô ăn nên giờ nhìn thấy cái sạp nhỏ này như nhìn thấy bảo bối vậy
- Nhưng mà con muốn ăn, nó lại...
- Em muốn nói là con đạp em hả?
Hà Cẩm Vân biết bị lộ tẩy lên xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhưng hai tay lại xoa xoa bụng tỏ vẻ đáng thương, hành động này của cô khiến hắn cảm thấy rất bức bối như ép hắn phải làk theo
- Được rồi, ăn một bát thôi!
- Tôi đi cùng anh!
Tâm trạng liền vui vẻ trở lại, cô hớn hở mở chuẩn bị tiền lẻ để mua. Mạc Thiếu Quân tìm chỗ đỗ xe sau đó tao nhã dẫn cô lại gần sạp
- Cho tôi một bát, ông chủ!
- Có ngay! Có ngay!
Dáng vẻ xề xoà, cùng thao tác nấu ăn của ông chủ khiến Mạc Thiếu Quân cảm thấy không hợp vệ sinh chút nào nhưng vẫn cố ngồi lại. Hắn ưa sạch sẽ nên những chỗ như này không quen là phải, vừa rồi khi ngồi ghế hắn đã quan sát thật kĩ sau đó lau thật sạch mới chịu ngồi
- Ngon quá! Anh ăn không!?
- Ăn nhanh còn trở về!
Mạc Thiếu Quân ghét bỏ nói, thậm chí còn không thèm liếc xem trong bát của cô có cái gì
Đang yên đang lành bỗng thư kí Lâm chạy lại với vẻ hốt hoảng, thở hồng hộc nói
- Mạc Thiếu, có người ầm ĩ! Nói ngài đỗ xe làm xước xe hắn. Muốn ngài bồi thường!
Thư kí Lâm không có đi chung xe với bọn cô mà đi xe riêng đằng sau, vừa nghe thấy ồn ào liền lại xem xét thì ra là ăn vạ
- Muốn bao nhiêu?
- vạn tệ!
Hà Cẩm Vân ngồi bên cạnh súyt chút phun hết đồ ăn trong miệng ra
- Cái gì? Cướp à!
Trái lại Mạc Thiếu Quân vẫn bình tĩnh như không
- Tốt! Cậu dùng vạn tệ đó đập nát chiếc xe đó ra cho tôi, không chừa một chi tiết gì!
Hà Cẩm Vân cùng thư kí Lâm mắt chữ a mồm chữ ô nhìn hắn
- Nghe không rõ sao? Dùng tiền đập cho tôi!!!!