Mấy ngày nay Hà Cẩm Vân đã trở lại cuộc sống bình thường nhưng trong tim cô vẫn âm ỉ đau không dứt. Hàng đêm nằm ngủ ngực bị chảy sữa đến nhức khiến cô mất ngủ, mỗi lúc như vậy là cô lại nằm khóc rồi thức đến tận sáng
Không đêm nào là cô không nghe thấy tiếng con khóc, nghe rất thương tâm. Cô biết đó chỉ là do mình suy nghĩ nhiều nhưng mà vẫn không tự chủ được dằn vặt mình
Sáng hôm nay Hà Cẩm Vân thức dậy sớm rồi chuẩn bị đưa Hà Sâm đến lớp, cô không đi về phòng trọ mà quyết định đến nhà họ Mạc
Đứng ngoài nhìn từ xa, ngôi nhà ấy sao mà trông xa lạ đến vậy. Cánh cổng màu đen đóng kín, cô chầm chậm tiến lại nhưng trong lòng lại hồi hộp lo sợ một điều gì đó
Thấy có vài người giúp việc chạy ra chạy vào nên cô phải nấp vào chỗ khuất tránh họ phát hiện. Rồi một lúc lâu sau Hà Cẩm Vân mới thấy bảo mẫu đẩy chiếc xe đây quen thuộc của Tiểu Ái, con bé nằm trong xe, người kia đưa nó ra sân phơi nắng
Cô thấy con rồi, mới vài ngày mà nó đã lớn lên không ít, hình như được chơi rất vui vẻ nên luôn cười tươi rói. Tiểu Ái nghịch ngợm hai chân quẫy đạp trêи không rất hăng say
Cạnh đó không có ai khác nên cô đánh bạo cất tiếng gọi bảo mẫu
- Chị Nguyệt!
Thấy người gọi là cô, chị ấy hốt hoảng rồi nhìn ngó xung quanh thấy không có ai mới đẩy xe đẩy đến gần phía hàng rào sắt
Vẻ mặt chị khó xử, nhỏ giọng nói
- Cô Hà, sao cô tới đây? Mau trở về đi, nếu phu nhân biết cô tới đây sẽ rất giận đấy!
Cô không quan tâm tới chị ấy nói gì, chỉ luôn chăm chú quan sát con
- Chị Nguyệt...chị, chị cho tôi bế con một lúc được không, tôi nhớ nó lắm...
Cô vừa mở lời là nước mắt liền rơi xuống
- Không được đâu, Bà Mạc đã dặn tôi...
Chưa để chị nói xong, cô liền quỳ thụp xuống trước mặt chị
- Xin chị...chị cũng làm mẹ chị biết mà...tôi nhớ Tiểu Ái lắm! Cho tôi ôm con một lúc thôi mà...
- Cô à...
- Cầu xin chị!
Cô vừa nói vừa dập đầu xuống nền bê tông lạnh ngắt. Hà Cẩm Vân không tiếc gì cho bản thân, chỉ mong được bế con một lần. Chị Nguyệt đương nhiên cũng không thể cứng rắn hơn nữa, chị thở dài rồi đi rón rén ra phía cổng rồi mở cho cô
Hà Cẩm Vân liền bám lấy từng song sắt lạnh băng đi đến cổng lớn. Nhận lấy con trong tay chị Nguyệt cô vui sướиɠ biết bao, bé con hình như nhận ra mẹ liền làm nũng hai tay khua khua trước ngực cô hình như muốn đòi bú
Thấy dáng vẻ này của con khiến. cô không chịu được mà khóc nấc lên, một tay bịt miệng để tiếng khóc không phát ra, Tiểu Ái vẫn không biết gì mà vô tư dụi dụi vào trong ngực cô như con sâu nhỏ tìm thức ăn
Cô chưa kịp ôm hôn lấy con thì Tiểu Ái đã bị cướp đi mất, bà Mạc từ bao giờ xuất hiện ở đây. Tâm trạng cô rối loạn không suy nghĩ được nhiều, chỉ muốn xin cho ôm con thêm chút nữa
- Bác, cầu xin bác mà....cho cháu ôm Tiểu Ái một lúc nữa...
- Cô đừng ra vẻ như chúng tôi cướp con của cô! Mau trở về đừng đứng đây gây náo loạn!
Cô vẫn không ngừng van xin, tay túm chặt lấy cánh tay bà ấy, bỗng có hai tên vệ sĩ to cao đi đến chặ trước mặt cô đẩy ngã cô xuống đất
- Mời cô ra khỏi đây!
- Không, bác gái...cháu xin bác mà...
Bà Mạc không nghe liền bế Tiểu Ái bỏ vào trong nhà, cô muốn đuổi theo nhưng bị hai người to khoẻ này kéo ra xa rồi đóng cổng lại
Cánh cửa lớn cũng bị khép lại, bỏ lại một mình cô trơ trọi đứng đó
- Tại sao chứ? Nó cũng là máu mủ của tôi mà!
- Tại sao các người lại ép tôi, ai cũng muốn dồn tôi đến đường cùng? Tôi chỉ muốn gặp con thôi mà...
Cơn mưa rào nhanh chóng kéo đến, ý thức cô mất dần. Trước khi ngất đi cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy cô
Khi Hà Cẩm Vân tỉnh lại, mở mắt thấy căn phòng quen thuộc cỷa mình. Bên cạnh là Mạnh Hàn đang ngồi nhìn cô
- Em tỉnh lại rồi?
Cô không đáp, mau mải xuống giường, Mạnh Hàn thấy cô như vậy liền chạy đến giữ cô ngồi im trêи giường
- Em đi đâu?
- Em muốn đến gặp con! Anh để em đi, em thấy con khóc rất to!
Mạnh Hàn không làm gì khác là giữ cô thật chặt
- Cẩm Vân à, em đừng như vậy! Đừng tự hành hạ mình như vậy!
- Không được, anh thả em ra! Em phải đến ôm nó, nó còn khóc gọi mẹ!
Cô nhăn mặt, lắc đầu, muốn đẩy Mạnh Hàn ra nhưng không thêt
Thấy cô như sắp điên loạn, Mạnh Hàn rất đau lòng nhưng cùng đó là tức giận, anh thẳng tay tát bốp vào má cô một cái
Cái tát khiến Hà Cẩm Vân yên lặng, cô nghiêng mặt đi một bên, lúc này chỉ nghe thấy tiếng nấc nhỏ của cô
- Em tỉnh lại đi Hà Cẩm Vân! nhìn em xem, em sống cuộc sống không có mục đích gì. Hằng ngày em tự dằn vặt đau khổ, em nghĩ chỉ một mình em đau sao?
- Hà Cẩm Vân, Cả Hà Sâm và anh đều rất lo lắng cho em nhưng tại sao em chỉ biết hành hạ bản thân như vậy?
Bỗng nhiên tiếng khóc của Hà Cẩm Vân lớn dần, cô ôm lấy mặt khóc lớn
- Con em...hức...con của em...huhuhu.
Anh không muốn thấy cô đau khổ như thế này, vì cô đau một anh còn đau mười mà. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng để cho cô dựa vào khóc, Hà Cẩm Vân mệt mỏi thϊế͙p͙ dần đi từ lúc nào, vẫn nắm chặt lất tay anh không buông, đôi lúc còn nắm rất mạnh, anh nhận ra hình như cô gặp ác mộng
- Tại sao số em lại khổ như vậy hả Vân...