Hà Cẩm Vân bị nghẹn liền ho khan, ôm cổ thở dốc, mắt nhoè đi nhìn hắn
- Tôi...tôi, Mạc Thiếu....
- Cô còn muốn giả vờ đến khi nào? Chính cô đã đến phòng bệnh của vợ tôi vào sáng nay?
Cô không trả lời, hắn coi như đã rõ ràng. Nhìn cô như muốn bóp chết một con kiến ngứa mắt
- Sau khi cô rời khỏi đó, Thư Vân liền bị sốc dịch truyền. Cô ấy mới tỉnh lại sao cô lại có thể độc ác như thế hả?
Mạc Thiếu Quân dường như là hét vào mặt cô
- Tôi không làm...tôi thực sự không làm gì hết! Anh phải tin tôi!
Cô khóc, giọng lạc cả đi nhưng vẫn cố nói chuyện với Mạc Thiếu Quân
- Tin cô? Lấy tính mạng của vợ tôi để tin cô sao? Một người đàn bà mưu mô xảo quyệt như cô thì không xứng có lòng tin!
Hắn đẩy cô ra, rời khỏi giường
- Vốn tôi muốn cô ở lại chăm sóc cho con nhưng bây giờ không cần nữa rồi!
Là sao? Chính là muốn đuổi cô đi, vì chính hắn đã đạt được mục đích
Hà Cẩm Vân từ trêи giường chạy đến, cô túm lấy tay áo hắn
- Nó cũng là con của tôi...xin anh đừng làm vậy...
- Con? Kể từ giây phút cô đồng ý kí vào hợp đồng kia cô đã không còn tư cách để làm mẹ nữa rồi!
Hắn tức giận, hất tay ra để cô ngã xuống sàn nhà rồi vô tình rời đi. Hà Cẩm Vân ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng, tại sao mọi việc lại xảy ra như thế này. Cô biết trước sau gì mình sẽ phải rời đi nhưng bây giờ chưa phải lúc, con cô nó còn quá nhỏ
Sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới biết là mình nằm nhủ trêи sàn nhà. Căn phòng vốn rất ấm áp gần gũi với cô và hắn cùng Tiểu Ái nhưng sao giờ cô cảm thấy nó lạnh lẽo như một khối băng lớn đâm vào trái tim cô khiến cô tê liệt
Không thay quần áo ngủ, cô liền một mạch chạy sang phòng con thì đã không thấy nó đâu. Cảm giác sợ hãi lớn dần, cô lại nghĩ đến lời nói hôm qua của Mạc Thiếu Quân liền run rẩy, nước mắt trực trào, cô chạy nhanh xuống nhà tìm con
Xuống tới nơi liền thấy bảo mâcu và giúp việc vây quanh chiếc xe đẩy của bé con, cô lao nhanh tới đẩy họ ra rồi ôm con lên. Hà Cẩm Vân ôm chặt con, hôn lên mặt nó như chỉ muốn khảm đứa con mình dứt ruột đẻ ra vào người, không muốn để ai cướp nó đi
Bỗng một giọng nói lanh lảnh từ cửa truyền vào khiến cô dừng lại
- Cô làm trò gì vậy?
- Cháu...cháu muốn bế Tiểu Ái về phòng mình, bác đã trông nó mấy ngày rồi nên để cháu tự chăm sóc con của cháu đi.
Bà Mạc không vui, ánh mắt giận dữ đến gần cô
- Nó là cháu tôi, thì sẽ ở với tôi!
- Còn cô. Tại sao cô vẫn chưa đi? Mặt dày đến khi nào nữa? Hay tôi kêu người ném hai chị em cô ra khỏi đây?!
Lời nói thật cay nghiệt, Hà Cẩm Vân nhịn nhục nuốt nước mắt vào trong, cô chỉ cúi đầu không nói gì
- Mau lên phòng dọn đồ đi!
- Cháu sẽ đi...nhưng xin bác cho cháu ở với Tiểu Ái nốt hôm nay thôi...
Giọng Hà Cẩm Vân gần như van xin, cô ôm chặt con của mình, thấy cảnh này Bà Mạc dù có quyết tâm đến đâu cũng phải mủi lòng, dù gì bà cũng là một người mẹ
- Được, nốt hôm nay! Nhưng nếu cô giở trò gì thì đừng trách tôi!
Hà Cẩm Vân liền thả lỏng người, cô ôm Tiểu Ái lên phòng mình, cả ngày chỉ ở trong phòng chơi với con, cho con bυ", rồi lại ngắm con ngủ thật say. Đây là con gái cô nhưng sẽ chẳng mấy chốc nó sẽ gọi người khác là mẹ thôi. Đau lòng không? Rất đau! Đau tận tâm can!