Edit: Mây
Beta: Yin
– – – –
Lộ Phân Phân phát hiện gần đây con gái mình có chút kén ăn.
Minh Thì Tiết thì lại phát hiện gần đây khẩu vị của Lộ Phân Phân không tốt.
Cô bưng bát, đuổi theo đút cơm cho con gái.
Minh Thì Tiết cũng bưng bát, đuổi theo đút cơm cho Lộ Phân Phân.
Minh Thiên ăn một miếng thì Lộ Phân Phân cũng mới ăn một miếng.
Minh Thì Tiết lạnh giọng nói: “Minh Thiên, ngồi xuống ăn tối.”
Minh Thiên không dám chạy trốn lần nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế: “Ba đừng tức giận, con ngoan mà.”
Minh Thì Tiết gắp một miếng thịt đùi gà đút đến bên miệng Lộ Phân Phân: “Ăn đi.”
Lộ Phân Phân ăn hết.
Minh Thì Tiết: “Mẹ ngoan nhất.”
Lộ Phân Phân đã đặt tên cho hai đứa nhỏ là Lộ Qua và Minh Thiên.
Là bởi vì cô có một mong muốn.
Cô nghĩ, trải qua từng ngày với Minh Thì Tiết, rồi nắm lấy tay anh, đi đến hết cuộc đời còn lại, đó là cả một chặng đường dài.
Hơn một thập kỷ trước, Minh Thì Tiết cũng có mong muốn tương tự.
Khi còn nhỏ, một căn bệnh đã khiến anh không thể nói chuyện. Anh đã quen với sự cô đơn và thích ở một mình.
Sau khi gặp được Lộ Phân Phân, anh bắt đầu khao khát được chấp nhận.
Mùa hè năm đó, bóng dáng màu trắng ấy đã trở thành ánh sáng duy nhất trong trái tim anh.
Anh đã giấu viên kẹo cô tặng và chỉ ăn khi nó đã tan chảy.
Anh đã chấp nhận việc điều trị và bệnh đã được chữa khỏi.
Nhưng cô đã biến mất.
Anh đã không từ bỏ việc tìm kiếm cô gái như ánh sáng ấy.
Anh đi ăn tối tại nhà hàng nhỏ mà cô thích.
Đi qua con đường mà cô đã đi.
Trân trọng con búp bê ma thuật của mình.
Cho đến một ngày, anh nghe thấy một nhân viên trong công ty nhắc đến tên của cô.
Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên, nhưng ngay sau khi nghe thấy cái tên ấy, anh không thể kiềm chế được và muốn nhìn thấy cô.
Anh đã hết hy vọng, đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn cô gái trong phòng ăn từ xa.
Cô mặc sườn xám đoan trang tao nhã, anh không nghĩ cô sẽ có lúc ngoan ngoãn mặc sườn xám.
Khoảnh khắc cô quay đầu lại, tim anh đập chậm nửa nhịp.
Đó là cô.
Anh đợi được rồi.
———- HOÀN TOÀN VĂN ————–
- -----oOo------