“Là do cô ngây thơ, do cô quá đơn thuần nên không thể trách được. Những người phụ nữ bên cạnh Thần rất đáng sợ, cô căn bản không thể đấu cùng họ, chạy trốn cũng là một cách.”
“Phải, tôi thật hèn nhát, thật đáng chết. Tại sao tôi không chết đi cho rồi.”
Hoàn Nghiên đột nhiên đứng dậy – “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, làm gì cũng đừng liên lụy đến những người vô tội nữa. Tôi biết cậu ta sẽ không nỡ làm cô đau, nên cậu ta chắc chắn sẽ tìm bọn tôi trút giận. Chỉ mong cô hãy khôn khéo, đừng làm chuyện gì phải hối hận như năm trước nữa.”
Hoàn Nghiên rời đi, Nhược Thi ngồi một lúc cũng bước ra ngoài, cô đi lang thang trên phố hòa vào dòng người đang hối hả đi lại. Chỉ có mình cô là ung dung chẳng biết mình phải làm gì, cứ thế mà đi thẳng.
“Thi Thi”
Nhược Thi quay người lại, thật là oan gia. – “Chào chị”
Linh bước nhanh đến đứng trước mặt cô – “Đến chỗ của chị không? Chị đang về bar đây, chúng ta lâu không gặp, chị muốn trò chuyện với em”
Nhược Thi cười khinh – “Em bận rồi, cũng không có gì để nói với chị cả”
Nhược Thi định quay người đi thì Linh kéo tay lại – “Chúng ta nói chuyện chút đi”
“Em có thể cho chị thêm phút” – Nhược Thi thật không muốn cho bà chị này cơ hội để bịa chuyện thêm nữa.
“Em lại cùng một chỗ với Thần sao?” – Linh hỏi.
Nhược Thi nhìn thẳng Linh rồi trả lời - “Phải”
“Em… đã biết chuyện trước đây chị gạt em?”
“Đúng vậy, và em đang rất tức giận đây, không phải giận chị mà là giận chính bản thân mình. Giận mình tại sao lại không thể cho chị một cái tát để bù lại những gì mà năm qua em phải chịu.” – Nhược Thi phẫn nộ nói.
“Nếu em đã nói, vậy chị cũng sẽ không để em cướp đi hết của chị được. Chị sẽ không đứng yên nhìn đâu” – Linh chau mày lại nói.
“Được thôi, nhưng cho chị biết, em không còn là con bé nhu nhược trước đây nữa đâu.”
Nói xong Nhược Thi rút tay về rồi đi mất.______________
“Em nói cái gì?” – Hạo Thần cảm thấy tai lùng bùng, vẻ mặt hiện vài vạch đen nói.
Nhược Thi cố gắng nói lại một lần nữa – “Mai em cùng Tử Đằng đi chơi với Á Vinh, anh ấy sắp đi Anh nên muốn đi chơi với Tử Đằng một ngày.”
“Được, em đưa Tử Đằng đến gặp hắn, rồi trở về. Để Tử Đằng cùng anh ta đi Anh luôn cũng được”
“Anh nói cái gì hả?” – Nhược Thi tức giận, người này ngang ngược cái kiểu gì?
“Anh nói là đưa Tử Đằng đến gặp hắn rồi em trở về” – Hạo Thần nhấn mạnh từng chữ.
“Em phải ở cùng Tử Đằng” – Nhược Thi quay mặt chỗ khác nói.
Hạo thần xoa xoa mi tâm, xoay chiếc ghế làm việc lại nói – “Vậy anh đưa hai mẹ con đi”
“Anh cũng đi chung?” – Nhược Thi kinh ngạc.
“Nếu không thì tất cả cùng ở nhà”
“Được được em biết rồi, em sẽ nói với Á Vinh” – Nhược Thi nói xong bước vội ra ngoài rồi cười khúc khích, Nhược Thi cảm thấy anh ngày càng đáng yêu, có phải anh ghen không? Cô thầm mong là như vậy.
Tử Đằng từ lúc nào đã đứng cạnh cô, tay kéo kéo áo mẹ mình – “Mẹ cười cái gì a?”
Nhược Thi ngồi xuống ôm con vào lòng nói – “Ngày mai chúng ta sẽ được đi chơi cùng với ba và ba nuôi, con thích không?”
Tử Đằng bĩu môi – “Con không thích ba”
“Tử Đằng nghe mẹ, thật ra ba không có gia đình khác, ba chỉ là không biết mình có một đứa con lanh lợi là con đây, vậy nên sau này con phải ngoan, như vậy ba mới bắt đầu thương con, Tử Đằng hiểu không?”
“Dạ hiểu, vậy con sẽ ngoan, nhưng con vẫn thích chơi cùng với ba nuôi hơn”
“Ngày mai sẽ được gặp ba nuôi, ba nuôi sắp đi xa nên con phải làm ba nuôi vui vẻ trước khi đi biết chưa?” – Nhược Thi hôn lên tóc con.
“Tử Đằng biết rồi ạ”.
Trong phòng làm việc, Hạo Thần đang nhận cuộc gọi video từ Anh của Thiên La.
“Nhanh như vậy cậu đã tra ra sao? Hiệu quả không ngờ nhanh như vậy?” – Hạo Thần ngạc nhiên nói.
“Thật ra vẫn chưa tra ra được gì” – Thiên La bất đắc dĩ nói.
“Vậy cậu gọi cho tôi làm cái quái gì?” – Hạo Thần khó chịu nói.
“Tôi điều tra được giám đốc điều hành bên Anh là người mà chúng ta quen biết, có thể từ hắn mà hiểu ra được mọi chuyện.”
“Là ai?”
“Lâm Thịnh”
Hạo Thần hơi trầm tư, sau đó kết thúc cuộc gọi, nếu là hắn thì mọi việc sẽ dễ hiểu hơn vì hắn có lý do để làm vậy. Xem ra hắn cũng là người có năng lực đi, ở tù ra mà vẫn có thể làm giám đốc điều hành bên Anh, còn nếu không thì chắc bọn người bên đó điên hết rồi mới thu nhận người như hắn.____________
Khu giải trí.
Tại quầy bán kem, Nhược Thi chỉ lo cho Tử Đằng đang ngồi ăn, lúc thì lấy khăn lau vết kem, lúc thì đi lấy thêm kem chứ không rảnh quan tam hai người đàn ông đang ngồi đối diện này bắn điện không ngừng. người ngoài nhìn vào còn tưởng cả hai đang bị dòng điện ái tình đánh trúng rồi cả hai đang cùng chạm mạch.
Không hiểu nổi kem có cái gì ngon, mà thằng bé Tử Đằng này vừa bước vào là đã chạy đến đây, làm cho nơi này như nở thêm hoa nhờ có hai người đàn ông hoàng kim ngồi đây. Những người xung quanh cũng vì hiếu kì mà bước vào giúp cho doanh thu của ông chủ đây tăng lên a.
Sau khi ăn xong Tử Đằng kéo tay Á Vinh nói là muốn chơi tàu lượn, Nhược Thi từ chối vì sợ độ cao, còn Hạo Thần thì lườn một cái nên Tử Đằng đành đi cùng với Á Vinh.
Cả hai cùng đừng bên ngoài nhìn họ chơi, đột nhiên Hạo Thần nói – “Sao hắn chấp nhận ly hôn? Sao anh thấy hắn không hề có chút gì là đau khổ mà vẫn có thể vui vẻ như vậy?”
“Anh ấy rất thưởng Tử Đằng” – Nhược Thi chỉ biết nói như vậy.
“Em có hận anh không? Hận anh chen vào gia đình của ba người?” – Hạo Thần quay qua nhìn cô, tay đưa lên vén mấy sợi tóc giúp cô.
“Em không hận anh, anh đối xử với em thế nào cũng được, dù thế nào em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh” – Giọng Nhược Thi càng nói càng nhỏ.
“Yêu anh?” – Hạo Thần khó tin, vẻ mặt kinh ngạc – “Tô Nhược Thi em đừng đùa, bỏ đi năm, quay về cùng chồng con rồi lại nói là yêu anh? Em nghĩ anh là con nít lên ?”
Nhược Thi vẻ mặt thống khổ, làm sao để anh hiểu, làm sao để anh tin? Anh vẫn là hận mình, không thể chấp nhận mình được nữa sao?
Chơi xong một vòng Tử Đằng chạy lại kéo tay Nhược Thi – “Mẹ à, con muốn đi vệ sinh”
Á Vinh từ xa cũng chạy lại nói – “Để anh dẫn Tử Đằng đi, sao thằng bé cứ thích gọi em”
Nhược Thi bế Tử Đằng lên – “Không sao đâu, em sẽ đưa Tử Đằng đi, anh và Hạo Thần ở đây đợi em”
Tử Đằng trước khi đi còn nói với Á Vinh – “Ba nuôi, con muốn chơi tiếp mấy trò kia, ba nuôi mua vé chờ con ra a”
“Được, ba nuôi sẽ đi mua ngay cho con”
Khi Nhược Thi và Tử Đằng rời đi, Hạo Thần đang đi đến vẻ mặt giận dữ hỏi – “Tại sao Tử Đằng gọi anh là ba nuôi?”
Á Vinh vẻ mặt chán ghét nói – “Làm sao tôi biết được, từ nhỏ đã luôn gọi như vậy rồi, anh thông minh không hiểu được, tôi đây trí tuệ rất tầm thường cũng rất muốn biết đây.”
“Anh giỡn mặt với tôi?” – Hạo Thần tức giận quát.
“Tử Đằng không phải con của tôi” – Á Vinh nói.
“Vậy ra cô ta có con với người khác?”
Á Vinh chau may lại – “Anh thật có phải là người không? Chuyện này anh không rõ được sao?”
“Chuyện là thế nào?” – Hạo Thần nắm lấy cổ áo Á Vinh.
Á Vinh khó chịu vì hành động này liền lấy tay hất Hạo Thần ra – “Tự mà tìm hiểu, đó không phải việc của tôi”
“Mẹ à, con đã rửa tay rồi” – Tử Đằng cầm khăn lau tay nói
“Ngoan lắm, chúng ta mau đi thôi”
Lúc này, Linh từ xa đi đến, hôm nay cô mặt một chiếc váy bằng voan đen, lại còn đeo kính râm nữa, cô tiến lại gần Nhược Thi nói – “Thi Thi, gặp chị một chút”
Nhược Thi đang bế Tử Đằng, cảm thấy bà chị này thật rắc rối, sao lại biết hôm nay cô đến đây mà tìm đến chứ - “Chị đừng phiền em nữa, hôm nay em không có tâm trạng cãi nhau với chị.”
Linh không nói nhiều, tay đưa lên một cái, không biết từ đâu xuất hiện mấy tên mặt đồ đên đeo kính đen lại gần cướp lấy Tử Đằng, còn cô thì bị họ bẻ quặp tay ra phía sau. Tử Đằng hoảng sợ khóc ầm lên liền bị mấy tên áo đen bịt miệng lại đưa đi.
Nhược Thi vì bị đau mà mặt xanh dần – “Chị muốn gì, Tử Đằng không liên quan chuyện này, chị đừng hại nó”
Linh đi đên rồi ngồi xuống nói với Nhược Thi – “Chị xin lỗi, nhưng hai người sẽ không sao đâu, xong chuyện lần này chị sẽ không quấy rầy em nữa. Mau đưa đi.”
Nhược Thi bị bọn người đó chụp thuốc mê rồi vác lên mang đi, lúc này Linh lấy điện thoại ra bấm một dãy số - “Tôi đã làm xong rồi, pbải. …ông nên giữ lời hứa không làm hại họ, muốn đưa đi đâu thì tùy, từ giờ không liên quan tôi”
Linh tắt điện thoại xong đứng yên một lúc, cô không biết lần này làm đúng không, nhưng quả thật nếu cô không làm vậy thì chẳng phải những gì mà cô phải hy sinh trong mấy năm qua đều bị mất chỉ vì sự trở lại của Nhược Thi sao? Để có được những thứ mình muốn, thì phải bất chấp mọi thủ đoạn. Điều mà Linh có thể đảm bảo chính là họ sẽ an toàn, cuối cùng suy nghĩ xong, vẫn cho là mình đã đúng. Linh rời đi.
Ở một nơi nào đó trong khu vui hơi, hai người đàn ông không còn làm mặt lạnh với nhau nữa mà cùng nhau chạy khắp nơi tìm kiếm Nhược Thi cùng Tử Đằng. Điện thoại của cô cũng không liên lạc được, cuối cùng Hạo Thần gọi điện thoại phái người đến cùng đi xung quanh tìm.
Á Vinh sau khi chạy tới n vòng, gặp lại Hạo Thần nói – “Tôi nghĩ là có chuyện gì rồi, họ chắc đã không còn ở đây, tôi nghĩ chúng ta lái xe đi tìm thôi”
Hạo Thần nói – “Chết tiệt, đúng là không làm người ta yên tâm được giây mà”
Cả hai cùng chạy ra xe, hai người chạy hai hướng khác nhau cùng tìm hai mẹ con.