Bên trong phòng làm việc của vị bác sĩ trung niên, ông thần sắc đã thay đổi, cơ thể hơi run run vì người phụ nữ đang ngồi đối diện mình. Tay ông lục lọi tìm lại hồ sơ của bệnh nhân, càng gấp thì càng rối, động tác lúng túng làm người phụ nữ chau mày tức giận.
“Ông xem ra nên nghĩ hưu sớm.” – Mẹ Thần nói một câu đầy hàn khí.
“A, đây rồi, xin mời phu nhân xem qua, cô ấy cũng vừa mới rời đi thôi.”
Mẹ Thần lật ra xem, sắc mặt liền thay đổi, vốn hôm nay bà đi thăm bệnh một đối tác làm ăn, không ngờ tình cờ gặp Nhược Thi nên mới muốn tìm hiểu xem, cô ta mất tích lâu như vậy sao vừa xuất hiện là lại đến bệnh viện.
Đóng tập hồ sơ lại, mẹ Thần đứng phắt dậy bước ra ngoài không nói lời nào.
Ngồi trong phòng, Nhược Thi không ngừng lo sợ, không biết Hạo Thần sẽ đối với mình thế nào đây, hắn vẫn đang tắm, chắc là tắm cho sạch mùi thuốc súng rồi mới bình tĩnh nói chuyện với cô được.
Thấy Hạo Thần bước ra, Nhược Thi liền đứng dậy lấy khăn lau tóc cho hắn.
“Đừng nghĩ làm như vậy thì anh sẽ bỏ qua cho em”
Nhược Thi không nói gì, vẫn ra sức lau khô tóc cho hắn. Hạo Thần kéo cô về phía trước ngồi lên đùi mình.
“Sao không nói chuyện? Tại sao lại bỏ đi?”
“Em chỉ muốn được yên tĩnh, chứ không có ý định rời khỏi anh.”
Hạo Thần thổi phù phù vào tai Nhược Thi làm cô ngượng đến đỏ mặt, hắn nói – “Phải phạt em, làm bù cho cả tháng nay không làm”
Vừa dứt lời là hắn đã đè lên người cô, Nhược Thi nghe vậy cũng cả kinh lập túc chụp tay Hạo Thần lại – “Không được, hôm nay em … kinh nguyệt đến rồi”
Cũng may cô đã chuẩn bị sẳn nên mới dám nói vậy, hắn lấy tay thăm dò thì biết cô không gạt mình – “Em gặp may rồi, đợi đó anh không để em yên đâu.”
Nhược Thi vẫn là không biết nên nói thế nào, dù sao cũng chỉ là tình nhân, lấy con hắn ra để nói chuyện vậy có khi nào làm hắn nghĩ mình muốn một bước lên mây không?
“Sao lại đến bệnh viện? Em không khỏe à?” – Hắn quan tâm hỏi.
“Em chỉ đi cùng dì Thanh” – Nhược Thi vẫn là chưa muốn nói ra.
“Em cũng khá lắm, chạy lên núi trốn anh nhưng sau chuyện lần này anh muốn em nhớ rõ một chuyện … em sẽ không thoát được anh đâu.”
“Anh thật ác!” – Nhược Thi quay mặt chỗ khác.
“Được rồi, nghĩ ngơi sớm đi, anh thấy em gầy đi nhiều, ngày mai sẽ kêu dì Hân làm nhiều món em thích.”
Hắn ôm cô đặt nhẹ xuống giường, Nhược Thi nằm gọn trong lòng hắn, mùi hương của cô thật dễ chịu khiến hắn không còn thấy mất ngũ, đôi tay cũng sẽ không thấy trống trãi.
Nhược Thi đâu biết được, không có cô nằm ngủ cạnh thì việc ngủ đối với hắn lại trở nên rất khó khăn. Cứ mỗi đêm thức giấc phát giác bên cạnh không có cô hắn thực tức muốn ăn tươi cô rồi nuốt để vào bụng.
Mơ màng ngũ, Nhược Thi nghe được tiếng nghiến răng giận dữ của hắn nhưng giải vờ làm ngơ luôn, lúc này mà mở miệng nói gì thì cũng chỉ chọc hắn điên thêm thôi. Bên ngoài truyền đến tiếng của người làm, là mẹ Hạo Thần về. Nhưng Nhược Thi không ngĩ nhiều về bà nữa, đã có Hạo Thần bên cạnh rồi, vì anh sẽ bảo vệ cô. Sau này cô sẽ không vì chịu kích động từ người khác mà làm chuyện tổn thương cả hai.
Còn về việc ba mẹ nữa, phải nghĩ cách thuyết phục họ, không biết họ có bị mình chọc tức điên hay không. Lại còn Thích Như Mộng, mình muốn thật nhanh tìm Cách Cách để nghe cậu ấy kể chuyện của hai người.
Chỉ mong sao đừng ai gây phiền toái gì cho cô nữa, cứ suy nghĩ đủ thứ chuyên trên đời, rồi Nhược Thi cũng thở đều đều rồi chìm vào giấc ngũ.___________
“Vậy là cậu nghĩ thông suốt hả? Sao không ở thêm mấy tháng hả về, không chừng tới lúc về sẽ thấy được lệnh truy nã thật đó” – Cách Cách khuấy đều tách trà.
“Vừa gặp là lại nói móc, cái tiểu thư nhà cậu mau đổi tính đi, không thì anh chàng của cậu lại bỏ chạy mất.” – Nhược Thi liếc cô.
Hôm nay hẹn gặp Cách Cách thì biết được chuyện xảy ra với chị Linh, nhưng cả hai cũng không có nhắc đến là sẽ đến thăm chị.
“Thi Thi, tìm mình là có việc à?”
“Ừm, chuyện lần trước cậu nói đó, chuyện của Thích Như Mộng là thế nào? Cô ấy có biết sự tồn tại của mình không?”
Cách Cách lấy điện thoại ra nhấn nhấn, rồi nói – “Mình vừa gửi tin cho cô ấy, chắc chút nữa sẽ đến đây thôi.”
Nhược Thi liền hốt hoảng, không giữ được bình tình – “Ai, cậu thật là! Sao làm vậy? Cậu muốn cô ta đến đánh ghen hả?”
“Thi Thi cậu nghĩ nhiều rồi, chuyện đính hôn của họ chỉ là bề ngoài thôi, họ không để chuyện đó xảy ra thật đâu, họ đều có kế hoạch cả. Chỉ tại mình không biết nhiều thôi, Như Mộng cũng muốn gặp cậu, đừng lo a” – Cách Cách vỗ vai an ủi, nói tiếp.
“Mà xinh như cậu, dù bị cào mấy cái hay bị bầm vài chổ cũng sẽ không đến nổi bị tàn phá dung nhan đâu, mà nếu thật là bị hủy dung nhan thì Cách Cách đây cũng sẽ lo hết cho nhà người được phẫu thuật thẩm mĩ mà.” – Cách Cách hí hửng nói.
“Thật tức chết mà, nhìn lại xem phong thái của cậu có giống con cháu của gia tộc lớn không hả?”
Cách Cách chỉ xì một tiếng rồi lại chuyển sang chủ đề khác nói chuyện, đến khi cả hai cùng nhìn ra cửa, một cô gái mặt một bộ đồ thể thao, tóc buột đuôi ngựa, bộ đồ thể thao làm lộ rõ đường cong vòng nhìn thật quyến rũ, thu hút không ít ánh nhìn.
Cách Cách vẫy tay gọi – “Tiểu Mộng”
Nhược Thi thầm đánh giá, bạn bè của Cách Cách thì chắc cũng sẽ như cô ấy không kiêu căng đâu a.
Như Mộng nhìn Nhược Thi gật đầu chào, cô ngồi xuống đối diện với cả hai liền nói – “Con ranh cậu không việc gì làm à, tớ đang tập gym một hai bắt tới đây.”
“Thì tại cậu nói muốn gặp người phụ nữ của cậu mình, nên mình hảo hảo có ý tốt nhắn cậu đến.”
Như Mông nhìn qua Nhược Thi, đưa tay ra – “Chào, tôi là Thích Như Mộng”
Nhược Thi bắt tay cùng cô – “Xin chào, tôi là Tô Nhược Thi”
Được biết là chuyện đính hôn của hai người là là hữu danh vô thực, điều này chính miệng Như Mộng nói ra thì Nhược Thi cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Cả ba người cùng ngồi nói chuyện rất hợp ý, Như Mộng còn nói sắp tới sẽ rời đi, vì kì hạn nghĩ phép sắp hết. Đương nhiên là sẽ đi trước buổi đính hôn diễn ra, cô tiểu thư này cũng ngang như Cách Cách không chịu ngồi yên cho ngời ta sắp xếp đâu.
Như Mộng vô tình nhắc đến Linh thì không khí có phần ngột ngạt, ra cô cũng biết Linh, nhưng nghe trong lời nói thì hình như cô ấy cũng như mình, không có thiện cảm với bà chị này cho lắm.
“Hôm nay được tán gẫu với hai người thật vui a, nhưng giờ chắc mình phải đi trước, khi khác sẽ nói nhiều hơn.” – Như Mộng nói, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Khoan đã, mình còn chuyện chưa hỏi cậu” – Cách Cách ngăn cô lại
“Gì nữa đây a? Cậu thật lắm chuyện, Thi Thi chịu được cậu đúng là kì tích mà.” – Như Mộng nói mà nhìn qua Nhược Thi cười.
“Có phải cậu đã cho người xử lý phòng thí nghiệm của Hoàn Nghiên không?” – Cách Cách hỏi thẳng, chuyện này cũng làm cho Hoàn Nghiên như người điện rồi.
“Là Hạo Thần làm…” – Như Mộng ngưng một chút rồi nói tiếp câu – “…còn chủ ý thì là của mình.”
Chuyện này Nhược Thi cũng có nghe nói, nhưng khi nghe được câu trả lời này thì cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc không biết hai người này có gian tình gì đây. Cách Cách như biết được đáp án nên cũng để Như Mộng đi.
Rời khỏi quan café, Cách Cách và Nhược Thi cùng đi mua sắm rồi đi dạo phố, đến khi Cách Cách chán rồi thì Nhược Thi mới được buông tha.
Tối, trên bàn ăn, ba người ngồi cùng nhau trong bầu không khí bức người này. Hạo Thần thì lâu lâu sẽ bảo cô ăn cái này, bảo cô ăn cái kia, gấp đủ thứ vào trong chén cô. Mẹ Thần thì im lặng ăn không thèm liếc cô một cái. Nhược Thi ăn thật nhanh để mau chóng kết thúc bữa cơm khó nuốt này.
Trở lại phòng, Hạo Thần đột nhiên nói – “Ngày mai anh sẽ đi Thụy Sĩ”
Nhược Thi ngạc nhiên, nghĩ lại công việc của anh vốn là vẫn thường phải đi nước ngoài, nhưng hôm nay nghe nói vậy cô thấy hơi đột ngột, chỉ gật đầu một cái.
“Muốn đi cùng anh không?” – Hạo Thần ôm eo cô nói.
Nhược Thi lắc đầu – “Em muốn về gặp ba mẹ, anh không cần lo cho em”
Hạo Thần nghe cô đòi về nhà liền giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu cô – “Muốn về nhà rồi lại chơi trò mất tích hả?”
Nhược Thi vội xua tay, cô biết mình đã có tiền án – “Không đâu, lần này em về vẫn chưa nói với ba mẹ, có thể họ sẽ lo, em sẽ không rời khỏi anh nữa.”
Hạo Thần nghe vậy thấy yên tâm được phần nào, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên rồi chiếm lấy đôi môi mềm mịn của cô. Tay không chịu yên phận xuyên qua trong áo, nhưng rồi rút tay lại để cô nằm yên trong lòng mình.
Sau khi đến sân bay tiễn Hạo Thần đi, thì Nhược Thi được tài xế đưa về nhà. Trong lòng cô hơi sợ, lại phải đối mặt với mẹ Hạo Thần. Đúng như cô nghĩ, vừa bước vào là gặp mẹ Hạo Thần ngồi trên sofa như đang đợi mình. Mắt liếc nhìn Nhược Thi, bà bỏ tờ báo xuống nói – “Đến đây ngồi đi, ta có chuyện nói với cô”
Nhược Thi hơi ngạc nhiên, lần đầu thấy bà chủ động nói chuyện với mình mà lại không hề có chút khinh bỉ, ngồi đối diện với bà, cô hơi cúi mặt.
“Cô có thai, Hạo Thần đã biết chưa?” – Bà đột nhiên nói.
Điều này làm Nhược Thi bối rối, sao bà biết được – “Vẫn chưa”
“Tôi không phải người máu lạnh, nếu đã có cốt nhục của Quan gia, thì tôi cũng không làm khó dễ, nhưng còn chuyện của Hạo Thần, cô cứ yên tâm. Dù nó có thích hay không thì tôi cũng sẽ ra mặt dùm cô.” – Lời bà noi chứa nhiều hàm ý.
Đầu Nhược Thi cứ kêu ong ong, không hiểu hết lời bà nói – “Là sao ạ? Anh ấy không thích?”
Bà liếc mắt một cái rồi nói – “Cô nghĩ vì lý do gì mà đến nay nó vẫn chưa kết hôn?”
Nhược Thi lắc đầu, đúng là cô không biết thật, điều kiện tốt như anh, biết bao nhiêu cô gái muốn lấy anh muốn sinh con cho anh vậy mà, mẹ Thần nói tiếp – “Nó không thích trẻ con, không muốn hai chữ trách nhiệm”
Câu nói như sét đánh ngang tai, giọng cô bắt đầu run – “Là thật sao?”
Cô cũng không dám chắc, sự thật giữa hai người cũng chỉ là mới bắt đầu, giờ lòng cô thật hoang mang, nếu anh không thích vậy có khi nào sẽ buộc cô phá thai, để có thể tiếp tục làm ấm giường cho anh? Nhưng biết đâu mẹ anh lại đang muốn chơi trò li gián. Cô còn đang bận rộn với cả đống suy nghĩ thì mẹ Thần nói tiếp.