Cảm giác được từng ngón tay mát lạnh đang động vào mặt cô, Băng Hi mở mắt liền chạm vào ánh mắt đen lạnh sâu thẳm của anh. Trái tim cô bỗng cảm giác sự rung động nhẹ nhàng, tình yêu chân thực đâu phải chỉ vượt qua khó khăn mới có được.
Anh ở ngay trước mặt để cô gối lên đầu mình, sau đó từ từ tháo chiếc headphone đeo bên tai khi cô ngủ say. Đây là điều chân thực nhất cũng như một sự rung cảm khó diễn tả nhất trong lòng cô lúc này.
"Cạch."
Cánh cửa bỗng mở ra đột ngột, Băng Hi lập tức xoay người vào trong, khuôn mặt cô áp sát vào phía bụng của anh. Nếu để người khác nhìn thấy cô trong hoàn cảnh mờ ám này thì quả thực là quá mất mặt rồi.
"Ông chủ..."
"Cứ để đấy. Ra ngoài."
Cho đến khi cảm nhận cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại, Băng Hi mới dám ngồi dậy, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ, ngón tay thon nhỏ khẽ vuốt mái tóc hơi xù. Nhưng ánh mắt lanh lợi bỗng dừng lại chỗ chiếc cốc đựng thứ chất lỏng màu xanh kia. Thấy vậy, Tú Khang vươn người cầm lấy chiếc cốc đặt bên môi cô trầm giọng nói.
"Muốn thử không?"
Băng HI liếc nhìn anh khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Cảm giác thanh khiết, man mát lại hơi mang vị chua ngọt đặc trưng tràn vào khoang miệng. Sau khi uống xong dư vị còn lại cũng rất hấp dẫn.
"Táo xanh?"
"Ừ."
Tú Khang ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng lại nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng xẹt qua ý cười nhẹ. Nhưng cô bỗng nhíu mày nhìn chiếc cốc, một lúc lâu sau mới quay sang hỏi anh.
"Người mang đồ lúc nãy là cô gái lúc trước đứng ở của phòng?"
"Đúng vậy."
"Vậy táo này không phải từ mụ phù thủy cung cấp đấy chứ?"
Nghe cô nói vậy, anh khẽ nhướn mày, ý cười trong mắt cũng vì thế mà ngày càng sâu.Từng ngón tay thon dài giơ lên nắm lấy chiếc cằm hoàn hảo của cô gian xảo nói.
"Vậy sao? Nước thì cũng uống rồi, em định làm gì?"
Băng Hi ngẩng đầu ghé sát vào mặt anh, ánh mắt không kiêng dè gì mà nhìn thẳng. Ngón tay cùng lúc đó cũng đưa lên chạm vào chiếc cúc áo thứ hai của anh khẽ đùa nghịch.
"Đuổi việc cô ấy đi!"
"Là ông chủ, tôi không thể tùy tiện đuổi việc nhân viên của mình."