Yêu Em Kể Từ Ngày Cưới

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở khu đỗ xe của nhà hàng, Lindsay bật động cơ chiếc Audi Coupe bạc và cài số lùi. Họ thoát khỏi khu đỗ xe chật hẹp, tiến ra làn đường dành cho ô tô ra. “Tớ cứ nghĩ là sẽ tệ hơn cơ”, Kaitlin nhận xét khi xe chạy qua hầm.

Zach cực ghét mẫu thiết kế của Kaitlin. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng vì đang ở nơi đông người, anh không thể quát vào mặt cô. Coi như đó là điều hên. Và cô sẽ không thay đổi bản vẽ của mình. Anh có thể thoải mái kêu ca rằng kiểu hành lang hiện đại không giữ được uy tín công ty, nhưng cả hai đều biết vấn đề nằm ở chuyện tiền bạc.

Lindsay chìa vé gửi xe vào tay người trông giữ bãi, “Anh ta đánh cắp chiếc cặp tài liệu của cậu”.

“Tớ biết anh ta phát điên lên khi không được xem”, Kaitlin nói, vẫn đang cố vượt qua trạng thái bàng hoàng trước sự kiện này, “Nhưng chắc chắn tớ không nghĩ anh ta lại đi xa dến mức đó”.

Lindsay bật đèn tín hiệu, quan sát dòng xe cộ đông đúc trên đường, “Sự phẫn nộ chính đáng của con người nhất nhất theo nguyên tắc của riêng mình”.

“Tớ biết”, Kaitlin lập tức đồng tình, “Nào thì diễn thuyết, nào thì cam đoan, rồi cuối cùng là “bang bang”. Cô vỗ vỗ hai tay vào nhau, “Anh ta đã đánh cắp các bản vẽ ngay trước mặt tớ”.

“Tôi không phải là cướp biển”, Linday nói mỉa khi đánh tay lái cho xe rẽ vào con đường bớt đông đúc hơn, “Không ai trong gia đình tôi từng là cướp biển”.

Kaitlin quay sang nhìn cô bạn chằm chằm, “Gì cơ?”

“Chúng tôi có đạo đức và các nguyên tắc riêng”.

“Cậu đang nói về Zach à?”

“Zach không lấy các bản thiết kế của cậu”.

“Chính anh ta đã làm thế”, Kaitlin nói.

“Dylan mới là kẻ bị bắt quả tang đang cầm cặp tài liệu trong tay”.

“Vì Zach nhờ anh ta. Dylan chỉ quá trung thành với bạn mình thôi”. “Ha!”, Lindsay bật cười. “Lindsay?” Kailtin quan sát vẻ mặt bạn mình. Lindsay chuyển làn trên con phố sáng đén, chuẩn bị rẽ trái, “Gì cơ?”

“Tớ nói lại nhé. Cậu có nghĩ cậu đang phần nào mê mẩn anh chàng Dylan Gilby đó không?”

“Hắn ta chỉ là đồ kẻ cắp vô lại”.

“Có thể. nhưng Zach mới là vấn đề của bọn mình”.

Lindsay không trả lời. Cô chỉnh lại chiếc kính chiếu hậu rồi đổi kênh radio.

“Tớ nghĩ giờ Zach sẽ để yên”, cô nói, “Ý tớ là anh ta đã thấy các bản thiết kế. Anh ta sẽ cố hết sức...”

“Cậu đang chuyển đề tài đấy”.

“Hừm?”

Kaitlin ngạc nhiên nhìn cô bạn thân. Toàn bộ trò đấu tranh này chỉ là mưu mẹo, “Cậu đã lùng một món đồ vì Dylan”

“Tớ chỉ săn tìm để chứng tỏ anh ta là con cháu cướp biển”, Lindsay nói cứng nhắc, ngồi thẳng đơ sau tay lái, búng cần gạt nước, “Đây là bài tập động não”.

“Động não, của nợ thì có”.

“Chỉ là vấn đề nguyên tắc. Thêm nữa, học kỳ kết thúc rồi, tớ đang hơi buồn chán”.

Dù đã bực bội suốt cả buổi tối, Kaitlin cũng không thể nhịn được cười, “Tớ nghĩ đó là vấn đề ham muốn thì đúng hơn”.

“Nhìn tên đó ghét bỏ xừ đi được”, Lindsay nói.

“Tớ thấy anh ta dễ mến mà”. Kaitlin quay khớp cổ, cố gắng xua tan cảm giác căng thẳng.

“Có thể”, Lindsay đồng tình, đạp dồn vào phanh khi một chiếc xe buýt đánh võng trên đường, “Dễ mến theo lối nhí nhắng nói cho hay mà bản chất thì đen ngòm”.

“Lối đó tệ thế á?”. Một vài lần gặp Dylan ở văn phòng, đa phần cô thấy anh ta khá quyến rũ. Đôi mắt xanh của anh ta lúc nào cũng có nét cười, lúc nào anh ta cũng có thể nhẹ nhàng đùa cợt về mọi thứ. Nếu không liên quan đến chuyện chiếc cặp tài liệu của cô, có lẽ cô vô cùng ngưỡng mộ lòng trung thành của anh ta đối với Zach.

Linday cười ngượng ngập, cọ lòng bàn tay thật mạnh vào vô lăng thép, “Thôi được. Cậu đã bắt quả tang tớ rồi. Tớ thừa nhận”.

Bật cười trước tình huống trớ trên này, Kailtin nói tiếp, “Bạn thân của anh ta mắc kẹt trong vòng vây khủng khiếp của bạn thân cậu. Cậu khơi lên chủ đề về tính thanh sạch của dòng họ anh ta. Mà cậu còn bắt gặp anh ta lấy trộm cặp tài liệu của tớ. Ngoài những diều này, tớ thấy cậu và anh ta có tiềm năng tiến xa đấy”.

Lindsay hất tóc ra sau, “Tớ chỉ ngắm nghía chút thôi. Thêm nữa, chẳng có gì sai khi thêm một tí gia vị ham muốn vào bài tập động não cả”.

Kaitlin không kìm được nụ cười. Thật nhẹ nhõm để xua đi cơn giận, “Zach đã vuốt ve chân tớ dưới bàn trong suốt buổi tối. Chuyện này nhìn từ góc độ tình dục thì thế nào nhỉ?”

Lindsay tỉnh táo hẳn, liếc nhanh Kaitlin trước khi nhìn đường trở lại, “Nghiêm túc không đấy?”

“Tớ đoán anh ta chỉ cố làm tớ phân tâm khỏi cơn giận”.

Xe lấp vào khu vực cho phép đỗ ở ngay trước khu nhà của Kaitlin, Lindsay kéo phanh, quay người trên ghế, “Đừng bảo tớ đó là lý do khiến cậu cho anh ta xem bản thiết kế nhé”.

“Anh ta không làm tớ sao nhãng theo cách đó”. Ừm, thực ra anh chủ tâm làm cô phân tâm hoàn toàn. Nhưng trò đánh lạc hướng đó chẳng liên quan gì đến quyết định của cô, “Tớ cho anh ta xem chỉ để dán mồm anh ta lại thôi”.

“Cậu có chắc không?”

“Chắc chắn”. Gần chắc thôi.

Lindsay cười chế giễu, “Zach tội nghiệp. Thực sự tớ chờ mong xem trò hề tiếp theo của anh ta”.

Kaitlin phần nào mong đợi chuyện này có liên quan đến sức hấp dẫn.

Sáng thứ Hai,ở văn phòng, Zach vật vã buộc mình không được mơ tưởng đến Kaitlin nữa. Anh cáu điên trước những thiết kế hoang phí của cô và cần coi đó như thần chú giữ đúng thứ tự ưu tiên. Nếu nghị về cặp giò nhẵn mịn của cô, dánh điệu uyển chuyển của cô, đôi môi căng đầy gợi cảm, sẽ chỉ tổ chuốc lấy rắc rối. Đúng ra là thêm một mớ rắc rối nữa. Nhiều rắc rồi hơn những gì anh từng gặp trong đời.

“... với số tiền là mười triệu đô la”, tiếng Esmong Carson phát ra từ chiếc ghế màu đỏ dành cho khách đối diện bàn làm việc của Zach.

Ngay khi đề cập đến số má, trí óc Zach lập tức nhanh nhạy trở lại, “Gì cơ?”, anh hỏi thẳng thừng.

Esmond lật nhanh xấp tài liệu dày lộp trong lòng. Người đàn ông tóc xám này đã gần sáu mươi lăm tuổi. Ông là vị luật sư dày dạn, cố vấn đáng tin cậy của bà Sadie trong hơn ba chục năm qua, “tiền thuê trụ sở, mua thực phẩm, trả lương cho giáo viên, phí vận chuyển. Tất cả các chi phí đều bị khai vống lên trong báo cáo tài chính. Quỹ còn mang nợ một đống hóa đơn chưa thanh toán. Tài khoản nân hàng đã bị rút cạn. Thế nên tôi phải để mắt đến cái đám hổ lốn này”.

Zach không thể tin những gì đang được nghe. Vì sao mọi sự lại vượt quá tầm kiểm soát thế này? “Ai đã làm việc này?”

“Gần như chúng ta có thể lần ra ngay, một kẻ có tên Lawrence Wellington. Hắn là nhà quản lý vùng của thành phố. Hawsn đã mất tích ngay sau khi bà Sadie qua đời. Tôi đoán chừng Hawsn biết toàn bộ trò biển thủ sẽ lộ hết cả ngay khi anh tiếp quản công ty”.

“Hắn ta đã rút ruột của công ty mười triệu đô”.

“Có vẻ là như thế”.

“Ông báo cảnh sát chưa?”

Esmond gấp tập tài liệu lại, thái độ bình tĩnh, vẻ mặt không nao núng, “Chúng ta có thể báo lại cho họ”.

“Phải báo cho họ ngay”. Zach với tay lấy chiếc điện thoại bàn. Có kẻ đã trộm tiền của bà anh. Tệ hơn nữa, hắn ta đã đánh cắp từ quỹ từ thiện của bà anh. Bà Sadie đã hết lòng muốn giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp ở khu phố cổ.

“Chúng ta phải bắt được hắn để đòi lại tiền”, Zach nói thêm, nhấc ông nghe lên tai. “Có lẽ đó không phải là lựa chọn tối ưu”.

Zach ngừng lại, tay vẫn đặt trên nút bấm của chiếc điện thoại. Anh nhướn mày vẻ khó hiểu.

“Như thế sẽ khuấy động dư luận”, Esmond nói.

“Và?” Ai thèm quan tâm? Anh chẳng việc gì mà phải bảo vệ thanh danh của tên kẻ cắp đó.

“Giới truyền thông sẽ lập tức nhảy bổ vào. Cả quỹ từ thiện, tên tuổi bà anh, tất cả đều có nguy cơ vấy bùn. Các nhà hảo tâm sẽ nghi ngại, doanh thu giảm sút, các dự án bị đình trệ. Không ai và không có đối tác nào muốn tên tuổi của họ dính líu đến những hoạt động phạm tội, bất chấp danh tiếng của quỹ từ thiện này”.

“Ông nghĩ mọi việc sẽ đến mức đấy?”, Zach hỏi, cân nhắc các khả năng trong đầu và nhận ra quan điểm của Esmond hết sức đúng đắn.

“Tôi biết một hãng thám tử tư khá có tiếng”, Esmond nói, “Tất nhiên chúng ta sẽ tìm kiếm gã đó. Nếu có chút ít khả năng sớm tìm ra được, chúng ta sẽ thúc họ. Nhưng tôi đoán chúng ta sẽ không tìm được hắn. Từ những ghi chép tôi đã được xem, Lawrence Wellington tỏ ra là kẻ cực kỳ xảo quyệt. Hắn sẽ cao chạy xa bay. Cùng với tiền của Sadie”.

Zach buột ra tiếng chửi thề, thả ống nghe xuống rồi xuội người trở lại chiếc ghế cao.

Hai người đàn ông ngồi trong im lặng, ánh nắng giữa buổi sáng chiếu qua ô cửa sổ rộng, giữa thanh âm lặng lẽ trong khu là tiếng xe cộ qua lại từ dưới con phố Liberty vọng lên.

“Sadie sẽ nghĩ sao?”, Esmond lơ đãng nói.

Câu hỏi này quá dễ dàng, “Sadie muốn chúng ta giúp bọn trẻ”. Bà của Zach muồn họ nhanh chóng, lặng thầm giúp đỡ chúng.

Esmond đồng tình, “Lúc này anh có thể ký cho một tờ séc không? Tôi có thể kéo vụ này khỏi đám lửa cháy nếu anh đảm bảo bù được khoản chi phí”. Câu hỏi mới hay làm sao.

Giống như mọi công ty vận tải khác trên thế giới, dòng tiền của tập đoàn Harper trở nên khó chiều hơn trong mấy năm qua. Anh còn đám thuyền nằm yên trên cảng, nhiều chiếc khác được đưa về những vũng cạn với những hóa đơn sửa chữa khổng lồ, khách hàng trì hoãn thanh toán vì ế ẩm hàng, giới cho vay thắt chặt thêm nhiều điều khoản, cô nàng Kaitlin kia thì thiết kế ngôi đền Taj Mahal thay vì một tòa nhà văn phòng hữu dụng”.

“Chắc chắn rồi”, anh nói với Esmond, “Tôi sẽ viết séc cho ông”.

Zach cho Esmond sang gặp giám đốc tài chính của mình, yêu cầu Amy cho gọi Kaitlin lên phòng anh, rồi xoay ghế nhìn ra quang cảnh thành phố, hy vọng bà anh không phải nhìn thấy anh trong tình thế này. Mới ba tháng ngắn ngủi từ sau khi bà mất, dường như cả công ty đã chệch hướng hoàn toàn.

Tất nhiên, đó không hoàn toàn là lỗi của anh. Nhưng thước đo người quản lý một doanh nghiệp không phải khi anh ta điều hành công việc giữa thời bình ổn mà là dưới những áp lực. Và áp lực lớn nhất của anh lúc này chính là cô nàng đang sắp lên văn phòng của anh đây.

Vài phút sau, anh nghe tiếng cửa mở và biết chắc đó là Kaitlin. Amy sẽ thông báo nếu đó là người khác.

“Cô đóng cửa lại đi”, anh nói với cô mà không xoay người lại.

“Được thôi”, cô nói, bước trên thảm tiến về bàn làm việc của anh.

Zach xoay ghế lại, đứng dậy, cố tỏ ra dửng dưng. Anh sải bước về phía chiếc bàn lớn, “Cô có thể đóng cửa lại”, anh nhắc lại với vẻ nhấn mạnh.

“Zach, chúng ta...”

Anh đi lướt qua cô rồi tự đóng cửa lại.

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu anh không làm thế”. Giọng cô nhỏ dần khi anh quay vào, va phải cô.

Cô mặc một chiếc váy màu xám đen ôm khít cùng chiếc áo lụa kiểu cách màu trắng và vàng. Chiếc váy tôn vòng eo mảnh mai của cô, đủ ngắn để khoe đôi chân thon gọn, trong khi chiếc áo ôm vừa vặn phần ngực. Những chiếc cúc trên cùng không cài, để lộ chiếc cổ thanh mảnh của cô. Một sợi dây chuyền vàng bị xoắn giữa khe ngực và đôi hoa tai cùng kiểu đu đưa trên tai, tóc cô buộc cao một cách thoải mái.

Bụng thót lại khi nhìn cô, anh bước lùi vài bước về giữa phòng.

Sao hàng ngày cô ta cứ ăn mặc như một nữ thần ở văn phòng? Chẳng lẽ cô ta chưa từng nghe đến trang phục vest, hay ít ra là quần dài? Cô ta không thể diện những đôi giày nặng nề hơn một chút thay vì loại gót cao ba phân cứ lang thang vào các giấc mơ của anh?

“Tôi muốn...” Cô bắt đầu dợm về phía cửa.

Anh tóm lấy tay cô.

Cô nhìn thẳng xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, “Anh định đối xử thô bạo với tôi thêm lần nữa ư?”

Đối xử thô bạo với cô chính xác là điều anh muốn làm. Tối thứ Sáu anh đã về nhà, cơ bắp trong người căng lên như dây thép. Anh đã vặn vẹo, giận dữ, bứt rứt suốt đêm, khi nhắm mắt ngủ được một lúc thì lại thấy cô, gợi cảm, cuốn hút, nhưng luôn ngoài tầm với.

Anh quan sát vẻ mặt cô, “Tôi làm cô sợ à?”

“Không”.

“Tôi đã khiến cô giận?”

“Đúng thế”.

“Cô phải tự xử thôi”, anh sẽ không làm cô sợ, nhưng anh chẳng thèm quan tâm nếu cô nổi điên lên.

Cô nghiến răng, “Tất nhiên”. “Bởi vì cô cũng làm tôi cáu điên lên”, đó không phải là thứ duy nhất cô mang đến cho anh. Nhưng đó là thứ duy nhất anh có thể vừa nghĩ trong đầu vừa nói ra được. “Ôi, tội nghiệp ghê”, cô dài giọng.

“Cô đang chế nhạo tôi?”, cô ta muốn giễu cợt anh ngay tại đây? Zach không thể tin nổi.

“Tôi nắm đằng chuôi mà”, cô sửa lời anh, khoanh tay làm nổi vùng ngực lên, khiến cho mắt anh càng dán chặt vào cô hơn.

Anh bật cười ngạc nhiên, khỏa lấp cơn sóng ham muốn cuộn dâng, “Cô nghĩ cô nắm đằng chuôi sao?”

“Tôi biết tôi nắm đằng chuôi. Anh chẳng thể nói hay làm gì khiến tôi...” Zach bước tới một bước. Ở đây anh mới là người giật dây. Người phụ nữ này cần phải mở mắt mà nhìn thực tế.

Đôi mắt cô mở to, làn môi he hé.

“Khiến cô làm sao?”, anh nói khẽ.

“Zach”. Giọng cô toát lên âm điệu cảnh cáo, cho dù mặt cô lộ vẻ hoang mang và dễ tổn thương.

Toàn bộ sự chú ý của anh hướng vào cô, trong khi cô đơn thương độc mã. “Khiến cô làm sao?”, anh khăng khăng.

Cô không trả lời. nhưng đầu lưỡi cô hé ra làm ẩm làn môi.

Anh cố kìm nén để không phát ra một tiếng rên, cả thế giới của anh như co rút vào trong.

Anh tiến lại gần hơn, mắt không rời môi cô.

Chân anh cọ vào chân cô.

Đôi môi cô mềm mại, hơi thở cô gấp gáp.

Anh hít hà mùi hương lạ lẫm, tay chậm rãi giơ lên, ngón tay chạm nhẹ trên bầu má mịn màng.

Cô không ngăn anh lại. Thay vào dó, mí mắt cô run rẩy khép lại, chờ đón những động tác mơn trớn của anh. Nỗi khát khao của anh biến thành hành động. Anh nghiêng đầu, nhướn tới vô thức đặt môi mình lên môi cô.

Đôi môi cô mềm,ấm và thơm tho. Lập tức xúc cảm mãnh liệt bùng nổ trong não anh. Anh trở lại trên chiếc du thuyền hôm nọ, gió biển mơn man xung quanh anh và cô, xúc giác áp đảo mọi giác quan khác của anh, những ngôi sao nhấp nháy làm phông nền cho đêm đam mê.

Đôi tay anh choàng quanh cô, cô vòng tay ôm anh. Cơ thể cả hai chạm vào nhau, tìm lại cảm giác thân thuộc. Từng vị trí trên thân thể của cô và anh như khớp vào nhau.

Anh dẫn dắt cô lùi lại, để lưng cô tự vào tường. Đôi tay anh trượt dần xuống, vuốt ve đường cong trên cơ thể cô, cưỡng lại cơn thôi thúc kép ập cô vào thân thể rắn chắc của mình. Anh đang sôi sục vì cô.

Đôi tay anh luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng lướt xuống cổ rồi mơn man khuôn mặt xinh đẹp của cô trong khi những nụ hôn của anh lần theo đôi tay nhỏ xinh, đường cong của cổ, dọc theo vai đến đường gấu tay chiếc áo lụa mềm.

Những ngón tay cô cuốn lấy tóc anh. Đôi môi cô lần tìm xa hơn, lưỡi cô kiếm tìm, ngực cô ép chặt vào ngực anh căng đầy. Cô thẳng người, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh, xọc tay vào dưới áo khoác anh.

Đôi bàn tay nhỏ nóng bỏng qua lần vải cotton chiếc áo sơ mi của anh. Anh chỉ muốn xé toạc váy áo của cô, ôm lấy cô và đi đến tận cùng xúc cảm.

Nhưng tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức trí não anh. Những âm thanh từ bên ngoài vọng vào trở nên rõ hơn. Anh nghe giọng Amy. Ai đó trả lời, anh lập tức nhận thức lại cả hai đang ở đâu.

Anh tự buộc mình phải dừng lại, tự đầu Kaitlin lên vai mình, hít một hơi thật dài, tất cả cơn giận dữ đối với cô đã bốc hơi hết.

“Chúng ta lại lặp lại”, anh thì thầm.

Cô đờ người, giật lùi, “Đấy là lý do khiến tôi không muốn đóng cửa”.

Anh thả cô ra, vờ như đó không phải là việc khó khăn nhất anh phải làm. Anh chêm âm điệu giễu cợt vào giọng mình, không muốn để cô nhận ra được cô đã khiến anh mất kiểm soát đến mức nào, “Cô không tin tưởng ở bản thân mình à?”

“Tôi không tin anh”, cô nói với anh, ít ra đã là lần thứ ba.

Cũng công bằng thôi. Anh cũng không tin tưởng ở chính mình.

Nhưng không hoàn toàn là do lỗi của anh. Chắc chắn không phải do anh hoàn toàn. Cô chỉnh lại áo, vuốt lại tóc, “Có việc gì mà anh cần gặp tôi?”

Zach buộc mình quay đi. Lúc này nhìn ngắm cô chỉ tổ sinh đủ thứ rắc rối.

“Chúng ta ngồi nhé?”, anh chỉ về phía hai chiếc ghế độn bông ở góc phòng, đối diện khung cử sổ cao từ sàn đến sát trần.

Không nói một lời, cô bước tới bên ghế rồi ngồi xuống, mắt đăm đăm tập trung vào một điểm vô định nào đó ở đường chân trời bên ngoài, tay khoanh lại cứng nhắc trước ngực.

Ham muốn trong Zach vẫn thét gào, nhưng anh hít vài hơi thật dài, ngồi xuống ghế tập trung ngắm bức tranh vẽ cảnh biển treo trên tường bên tai phải của Kaitlin.

“Tôi vừa nói chuyện với luật sư của bà tôi”, anh giải thích, lựa chọn từ vô số cách mào đầu quay vòng vòng trong đầu. Anh phải thuyết phục cô thu gọn dự án cải tạo. Điều này quan trọng hơn cả. Nhưng anh không làm sao nói thẳng ra được.

Kaitlin quay sang phía anh, đôi môi cô mím lại, cặp mắt xanh nheo nheo, “Ý anh là sao?”

Anh đành bỏ cuộc, nhìn thẳng vào cô. Cô quá sức quyến rũ, hung hăng và lúc nào cũng muốn đối đầu. Kể cả lúc này, anh muốn lôi tuột cô trở lại vòng tay mình, thay đổi tình thế của cả hai, “Giống như tôi vừa nói đấy”.

“Có chuyện gì sao?”, cô bật dậy khỏi ghế, “Tôi không được hưởng quyền theo di chúc nữa à? Anh tìm được chỗ sơ hở nào hả? Hay anh sắp sa thải tôi, anh phải nói gì đó trước khi...” Cô làm cử chỉ khoát tay quanh căn phòng về nơi họ đứng hôn nhau, “Trước khi...”

Zach đứng lên cùng cô, “Tôi sẽ không sa thải cô. Giờ thì vui lòng ngồi xuống được chưa?”

Cô thận trọng nhìn anh, “Thế thì về chuyện gì?”

“Tôi nói rồi, cô cứ ngồi xuống đã”. Anh chìa tay về phí ghế cô, chờ đợi. Cô nhìn chằm chằm nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.

Anh ngồi theo, cố gắng tập trung trở lại. Việc này không ổn lắm. Không ổn chút nào, “Vấn đề về quỹ từ thiện của bà tôi”.

Kaitlin vẫn lặng yên, mặt không lộ nét biểu cảm gì.

“Một nhân viên cũ đã thụt két một số tiền - phải nói là rất nhiều tiền - từ tài khoản ngân hàng dành cho quỹ”.

Anh ngừng lại xem cô có phản ứng gì không, nhưng cô vẫn lặng lẽ chờ nghe tiếp.

Zach hơi cúi người về trước, đôi bàn chân anh đặt trên tấm thảm trước mặt, cân nhắc lựa chọn từ ngữ cẩn thận, “Bởi thế, tôi định chuyển tiền của Tập doàn Harper sang quỹ từ thiện, nếu không ước nguyện của bà tôi sẽ vỡ vụn, giống như cảnh hỗn loạn sau giờ tan trường của bọn trẻ”.

Cu ối cùng Kaitlin lên tiếng, “Anh cần tôi ký giấy tờ gì đó?”

Zach lắc đầu.

“Thế thì là chuyện gì?”

“Dòng tiền của Tập đoàn Harper sẽ được thắt chặt trong năm tới và cả những năm tiếp theo”. Anh xốc lại tinh thần cho mình, “Thế nên có lẽ chúng ta cần bàn bạc nghiêm túc việc cắt giảm dự án cải tạo...”

“Ôi, không, không được”. Cô vụt khoanh tay.

“Hãy để tôi...”

“Anh đã làm xáo trộm tình cảm của tôi”.

“Tôi chẳng làm xáo trộn cái gì hết”, anh phản đối.

“Anh làm tôi mất bình tĩnh”, cô buộc tội.

“Tôi chỉ đang bàn bạc hết sức chân thành và có lý do hẳn hoi”. Anh nói. Thực ra anh chỉ đang hé lộ mặt tồi tệ của vấn đề.

“Mới phút trước chúng ta hôn nhau...” cô bật ngón tay trong không khí “... đến phút tiếp sau đó, anh yêu cầu tôi nhân nhượng”.

Cơn giận của anh dần dần quay trở lại, “Hai việc đó chả liên quan gì đến nhau”.

“Thôi, lần này chiêu đó chẳng có tác dụng gì đâu, thưa ngài Zachary Harper”. Cô hất mái tóc óng ả, giọng trở nên giễu cợt, “Vụ việc tham ô quỹ từ thiện của bà nội yêu quý, ôi chao!”

“Cô nghĩ tôi đang nói dối?”

“Đúng thế”.

Có chuyện gì với cô ta thế nhỉ? Anh có số liệu hẳn hoi. Đây là cách dễ nhất trên đời để chứng minh,

“Tôi sẽ cho cô xem sổ sách kế toán”, anh đề nghị, “Cả chứng từ ngân hàng nữa”. “Anh có thể cho tôi xem bất cứ thứ gì anh muốn, Zach ạ. Đến cả một thằng bé cấp ba có laptop với máy in trong phòng cũng có thể làm giả chứng từ tài chính”. “Cô nghĩ các kế toán của tôi làm dối?”

“Tôi chỉ nghi ngờ tính chính trực của anh”. Cô lại đứng vụt dậy, mặt đỏ bừng, cằm hất cao, vai găng lên, trông như đã sẵn sàng đánh nhau.

Thêm lần nữa, anh đứng dậy theo cô.

Tóc buộc cao, cô khoa tay ra sau tai, giật giật đôi hoa tai vàng, “Anh lẩn tránh, cưỡng ép, đe dọa công khai, lén lút lấy trộm, cám dỗ tôi, giờ lại thêm trò thao túng tình cảm của tôi nữa”.

Anh nghiến chặt hàm, nuốt gọn ý muốn trả miếng đầy giận dữa.

“Nói ngắn gọn nhé, Zach. Bà anh, quỹ từ thiện và đám trẻ đói kém? Tôi ngạc nhiên khi anh không sung thêm đám cún con hấp hối vào cái đống hổ lốn của mình”. Cô hướng ngón trỏ vào chính mình, “Tôi sắp tiến hành cải tạo tòa nhà, và tôi sẽ làm theo cách của riêng tôi. Đổi lại, anh có được nửa còn lại của công ty và chữ ký trong đơn ly hôn. Đây là một cuộc mua bán đơn thuần, thế nên anh chớ có luẩn quẩn tìm cách thay đổi các điều khoản đã thỏa thuận nữa”.

Zach tức xì khói, nhưng cố kìm không thốt thành lời. Anh biết mỗi lời anh nói ra lúc này chỉ càng khiến sự việc tồi tệ hơn. Chiến lược bất ngờ là hy vọng duy nhất của anh. Nhưng giờ thì anh đã cạn hẳn ý tưởng cho những chiến lược như thế.

Dường như đã nói đủ, cô so vai. Chiếc mũi thanh tú nhếch lên, cô xoay gót bỏ đi. Khi cửa đóng sập lại sau lưng cô, anh nới dần nắm đấm ở tay.

Anh nhắm mắt hồi lâu rồi buông phịch người xuống ghế.

Vượt qua người phụ nữ này là điều không thể.

Cô ta luôn nghi ngờ. Cô ta luôn kiên định. Và hơn nữa, cô ta luôn gợi cảm.

Cô ta sắp kéo sập cả một đế chế ba trăm năm tuổi, và anh chẳng có cách nào ngăn lại.

“Kế hoạch C đã tan thành mây khói rồi”, anh thông báo cho Dylan, xoay cốc bia gần cạn trên góc bàn bóng láng trong quann McDougals.

Dylan buông người trên chiếc ghế bọc da đối diện, hất đầu về cốc đồ uống của Zach, “À, ít ra cậu cũng đợi được đến năm giờ”.

“Tớ thấy may vì đã vượt qua được buổi trưa”. Sao một cô nàng lại có thể cuồng cuồng bốc hỏa đến cỡ đó nhỉ? Dự án cải tạo của cô ta không chỉ để cứu vãn thanh danh. Những gì cô ta đang làm với tòa nhà của anh chỉ đơn giản là đòn trừng phạt anh.

Dylan ra hiệu cho anh chàng phục vụ.

“Hôm nay tớ đã gặp không dưới một ta người”, Zach nói, “Chẳng có gì thay đổi cả. Tớ có thể tìm cho cô ta một công việc tầm tầm, chuyện này dễ như bỡn. Nhưng chẳng công việc nào tương xứng với cơ hội cô ta có được ở Tập đoàn Harper”.

Anh chàng phục vụ nhanh chóng ghi đồ uống Dylan đặt rồi đi mất.

Dylan nhún vai đầu hàng, “Chúng ta từ bỏ thôi. Cứ để mặc cô ta. Cậu sẽ có một tòa nhà kỳ dị hết sức đắt đỏ. Và cậu sẽ sống chết cùng nó”.

“Cô ta muốn xây thêm ba tầng nữa”, Zach nhắc nhở Dylan, “Rồi liên thông gần năm tầng dành cho hành lang. Cậu có thấy mấy cái cột cẩm thạch không? Cả bể nuôi cá biển nữa?”

Dylan nhún vai lần nữa, “Tớ cho đấy là ý hay”.

“Hôm nay tớ đã bảo lãnh cho quỹ từ thiện của Sadie”.

“Vì sao?”

“Một thằng thộn nào đó đã thụt két mười triệu đô. Tớ phải dùng tiền công ty bù vào toàn bộ số đó. Dylan, nói cho tớ biết đi, giờ tớ phải bán rẻ một chiếc tàu hay giảm bớt các công đoạn sửa chữa?”

Vẻ mặt và giọng nói Dylan lập tức trở nên nghiêm túc, “Cậu cần vay tiền?”

“Không”. Zach lắc đầu quả quyết, “Gánh nhiều nợ hơn không phải là giải pháp”. “Thêm một cổ đông nữa vậy? Cậu muốn tớ giúp bán ít đi cổ phần không?”

“Và trở thành cổ đông thiểu số trong chính công ty của mình? Tớ không nghĩ vậy. dù gì thì tớ cũng không nhập nhèm chuyện làm ăn với chuyện bạn bè”. Zach trân trọng lời đề nghị của bạn mình. Nhưng phải là chính anh thân chinh giải quyết vấn đề này.

“Cũng có lý”, Dylan đồng tình, “Cậu còn lựa chọn nào khác không?”

“Không”. Zach nhập một ngụm. Anh chỉ trông mong Kaitlin giảm bớt quy mô dự án cải tạo. Ngoài điều này ra, các cơ hội cho anh lựa chọn đều rất hạn chế.

Bán một con tàu là ý tưởng ngu ngốc. Giảm chi phí sửa chữa cũng thế. Anh cần đội tàu hoàn chỉnh hoạt động thông suốt, đủ đáp ứng bất cứ nhu cầu nào của khách hàng. Một công ty có quy mô như Tập đoàn Vận tải Harper phải có dòng tiền đủ lớn để duy trì hoạt động. Giảm bớt số tiền sẽ làm giảm sức mạnh công ty, dễ dẫn đến những hệ quả không lường được.

“Cứ yêu đời mà sống thôi”, Dylan nói, nhận lấy cốc bia Glenlivet từ anh chàng phục vụ.

Zach nốc thêm một hơi nữa, “Kaitlin sắp làm tớ phá sản, mà tớ hoàn toàn chẳng có cách gì ngăn cô ta lại”.

Giọng Dylan nghiêm nghị trở lại, “Chính xác thì cậu muốn cô ta làm gì?” Zach lại xoay cốc, “Nhìn đời thực tế hơn”.

“Zach. Nói nghiêm túc nhé. Cậu phải thoát khỏi hố sâu tự thán đi”.

Zach hít sâu, “Được. Đúng. Tớ cần cô ta giảm bớt quy mô. Xây cho tớ một tòa nhà văn phòng đúng chuẩn, có chất lượng thích đáng. Không có cột chống bằng cẩm thạch. Không đài phun nước. Không trồng cọ trồng dừa. Không có cổng vòm bằng gỗ gụ. Nhất là không có bể nuôi cá nước mặn dung tích sáu ngàn lít”.

Dylan nghĩ ngợi trong giây lát, “Vậy nên hãy thuyết phục cô ta làm theo”.

“Bằng cách nào chứ?”, Zach hằm hè, “Tớ đã thử mọi cách, từ nói lý đến mua chuộc. Chẳng khác nào bắt tớ dùng mái chèo lay chuyển cả hòn đảo Nữ hoàng Mary”.

Dylan lặng im thêm vài phút nữa. Zach cố gắng tập trung suy nghĩ. Anh cố dẹp bỏ những đám mây cảm xúc bọc kín não bộ để suy nghĩ cho sáng suốt. Nhưng có vẻ chẳng mấy hiệu quả.

“Thế còn bà Sadie?”, Dylan hỏi.

“Bà tớ thì có liên quan gì?”, Zach chưa kịp hiểu ra.

“Bà Sadie để lại một phần công ty cho Kaitlin”.

“Và?” Thực tế này có giúp ích được gì cho tình thế hiện tại của Zach đâu nhỉ? “Và Kailtin quá sức nhẫn tâm nếu không quan tâm đến ý nguyện của bà Sadie”.

“Cậu nghĩ tớ nên thuyết phục Kaitlin trân trọng di nguyện của bà Sadie?”. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu bà Sadie của anh thực sự để lại di nguyện. Nhưng di nguyện duy nhất của bà chỉ là vợ của Zach kiểm soát được anh.

Dylan nâng ly chúc mừng, những viên đá vuông va lanh canh vào thành cốc pha lê, “Đó chính xác là điều tớ nghĩ cậu nên làm”.

“Di nguyện nào? Di nguyện ở đâu ra? Bà Sadie chẳng để lại di nguyện nào cả, Dylan ạ”.

“Bà có muốn một công trình sặc sỡ, tân tiến không?”

“Tất nhiên là không”. Bà Sadie củ a Zach thiên về truyền thống và lối cổ. Suốt cuộc đời mình bà đã làm tất cả để bảo vệ truyền thống gia tộc, bà luôn trân trọng những người đi trước.

“Vậy thì hãy giúp Kaitlin hiểu được điều này”, Dylan đề nghị.

Zach không tin kế này có kết quả,“Kaitlin buộc tội tớ thao túng tình cảm của cô ta”.

“Cậu làm thế à?”

“Không”. Zach ngừng lại,“Ừm, tớ có hơi động chạm cô nàng một chút. Nhưng không hề thao túng. Chỉ đơn thuần là chút ham muốn mà thôi”.

“Tốt hơn cậu nên ngừng lập tức”. Dylan nhấp đồ uống.

“Chắc chăn rồi”. Dầu sao, nếu Zach thực tế hơn, có lẽ nói sẽ dễ dàng hơn làm rất nhiều lần.

Zach vẫn chẳng thấy kế hoạch của Dylan có chút hy vọng nào,“Tớ nghi ngờ khả năng cô ta kiên nhẫn nghe tớ để hiểu thêm về bà Sadie. Mà nếu có chăng nữa thì cô ta sẽ nhảy cóc kết luận tớ nói dối”. Như thế, sẽ chẳng cách nào thuyết phục được Kaitlin tin vào bất cứ lời nào Zach nói.

“Đừng kể cho cô ấy bất cứ điều gì về bà Sadie”.

“Vậy làm thế nào...” Zach bồn chồn gõ ngón trỏ trên mặt bàn.

Dylan mỉm cười bí ẩn rồi nốc cạn cốc bia của mình,“Cho cô ta tận mắt xem cuộc sống trước đây của bà Sadie”.

Zach gật đầu hiểu ý, chắp hai lòng bàn tay vào nhau thở phào nhẹ nhõm.

“Hãy đưa cô nàng ra đảo”, Dylan nói,“Cho cô ta xem các công trình của bà Sadie. Rồi nhờ cô ta thiết kế tòa nhà trụ sở sao cho thể hiện được lòng tôn kính với bà. Kaitlin có vẻ thông minh. Cô ta sẽ hiểu”.

Zach ngồi bất động. Đó không hẳn là ý tưởng tồi. Thực ra, phải nói đó là ý tưởng quá tuyệt.

Anh bật cười vang,“Và phải thành thực với cô ta”.

“Tớ không khuyến khích cậu nói dối cô ấyđâu”.

“Nhưng cậu là tay láu cá siêu hạng đấy thôi”.

“Ừ”, Dylan đồng ý,“Và tớ cũng hiểu cậu như lòng bàn tay đấy”.

Truyện Chữ Hay