Lộ Thiên Ái mang bộ lễ phục Chanel còn sót lại đi đến khách sạn báo danh. Chủ quản lý dẫn cô đến phòng nghỉ của các tiểu thư, cho cô một tủ quần áo riêng.
"Khiết Linh, đây là Thiên Ái, người mới. Hôm nay cô dẫn cô ấy..." Quản lý giao Lộ Thiên Ái cho một cô tiểu thư khác, xong rồi rời đi. Lộ Thiên Ái hoàn toàn không biết mình phải làm cái gì nữa.
"Tiểu Ái, nghĩ gì đấy? Mau thay quần áo, trang điểm vào! Khách hàng sắp đến rồi đấy." Khiết Linh thay quần áo, Lộ Thiên Ái thì có vẻ nhăn nhó mặt mày.
"Cô mang quần áo của cô đi à?"
Lộ Thiên Ái giơ áo của mình cho Khiết Linh xem. Khiết Linh nhìn thấy chiếc áo trên tay Thiên Ái thì lập tức mở to hai mắt.
"Oa, Chanel nha, một bộ này cũng phải mười vạn, sao cô có thể có được một bộ áo váy sang quý thế này, chắc là hàng giả đúng không?"
Lộ Thiên Ái nhìn bộ váy áo trên tay Khiết Linh cũng là Chanel, lạnh lùng phun ra một câu: "Bộ đồ của cô mới là hàng giả."
"Cô nói láo, bộ này tôi mua ở trong cửa hàng phân phối độc quyền đấy nhá..." Khiêt Linh nổi giận đùng đùng, phản bác lại, lòng đã có chút chột dạ.
Lộ Thiên Ái cầm bộ đồ của Khiết Linh lên, lật nó lại, "Một cái nhãn, hai chữ C thêu không được mịn... Hoa nối cũng không cân xứng... Hơn nữa, Chanel sẽ không sử dụng loại cúc nhựa giá rẻ này đâu..."
Dùng năm kinh nghiệm tiếp xúc Chanel của mình, Thiên Ái nói ra từng sơ hở một.
Một cô tiểu thư vừa kinh ngạc bởi sự chuyên nghiệp của Lộ Thiên Ái, vừa xem kịch hay, vội vàng kích bác Khiết Linh.
"Khiết Linh, mua đồ giả thì thà dồn nhiều tiền chút, mua hàng hạng A, trông còn có vẻ giông giống. Đúng rồi, đã chẳng mua được hàng hiệu thì thôi, lại còn mua đồ giả mạo, còn khoe ra trước mặt chúng tôi nữa chứ."
"Cô... Cô nhớ kỹ chuyện này cho tôi!" Khiết Linh thẹn quá thành giận, hung hăng trừng mắt nhìn Lộ Thiên Ái, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng thay đồ.
"Tiểu Ái, cô giỏi thật nha!"
"Trước kia cô làm ở đâu thế hả? Có phải kiếm được rất là nhiều tiền, mua được rất nhiều hàng hiệu không hả?"
Các tiểu thư vây quanh Thiên Ái, mỗi người một câu, rõ ràng là đang cực kỳ tò mò về cô.
Lộ Thiên Ái chỉ cười không nói, yên lặng thay quần áo vào.
"Hừ! Chảnh nỗi gì?" Mọi người thấy cô trầm mặc thì nghĩ là cô cao ngạo, hừ khẽ vài câu rồi rời cả đi, không hề quan tâm cô nữa.
Sau khi trang điểm xong, Lộ Thiên Ái ngây ra tại chỗ, căn bản cô không biết mình phải làm gì. Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng vang bên tai Thiên Ái. "Cô là Tiểu Ái đúng không? Tôi là Ôn Nhu, trước tiên cô hãy cùng tôi đi đã."
Người cô gái này cũng giống hệt tên, ngoại hình lẫn cả giọng nói đều rất ôn nhu. Lộ Thiên Ái cũng biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng không muốn kết bạn ở trong chốn này. Nhưng hiện nay cô cũng không biết phải làm thế nào, đành phải đi theo Ôn Nhu đã vậy.
Dưới chiếc đèn thủy tinh tráng lệ, một số khách đã tới cửa rồi. Lộ Thiên Ái đi theo Ôn Nhu vào trong đại sảnh, quản lý lập tức gọi hai cô lại. "Ôn Nhu, Hướng tiên sinh và Tiền tiên sinh đang ở phòng VIP."
Hắn lại tới nữa? Ôn Nhu hơi hơi nhíu mày, có vẻ không quá muốn gặp hai vị khách này.
"Tiểu Ái, cô nhìn tôi làm thế nào thì làm theo nha." Trước khi vào phòng, Ôn Nhu nở một nụ cười khích lệ với Lộ Thiên Ái.
"Nhưng mà, tôi không uống được rượu..." Thật ra Lộ Thiên Ái có chút không yên.
"Yên tâm, tôi sẽ đỡ hộ cô."
Mặt Lộ Thiên Ái tỏ ra cảm kích, đi theo Ôn Nhu vào trong.
"Để hai vị đợi lâu, Ôn Nhu xin uống một ly bồi tội." Ôn Nhu nở một nụ cười tiêu chuẩn, uống một hơi cạn sạch chén Whiskey lạnh, không chút nhăn mặt. "Đây là cô gái mới tới, Tiểu Ái, hôm nay bắt đầu đi làm, xin hai vị hãy nương tay cho!"
Từ đầu đến giờ Lộ Thiên Ái vẫn luôn cúi đầu. Lúc này, Thiên Ái mới ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn mờ mờ, một người đàn ông đẹp trai nhã nhặn banh cứng mặt ra, cau mày nhìn thẳng Ôn Nhu, cũng chẳng thèm nhìn phía Lộ Thiên Ái. Cô đành phải nhìn về phía một người khác, thế là lập tức hít một hơi lạnh.
Là Tiền Đường! Lộ Thiên Ái quay đầu định rời khỏi đây, cô không muốn tiếp tục ở trong này nữa. Không biết rồi hắn sẽ nhục nhã cô như thế nào đây...
"Tiểu Ái, cô đi đâu đấy?" Ôn Nhu giữ chặt Lộ Thiên Ái lại.
"Tôi... Tôi không thể ở trong này..." Vẻ mặt Lộ Thiên Ái rất là bối rối, hệt như là đang gặp quỷ vậy.
"Cô không thể đi, cô còn nợ tiền công ty, đúng không?" Ôn Nhu khuyên Lộ Thiên Ái. Trong lúc vô ý, Ôn Nhu đã nghe chủ quản lý nói tới tình trạng của Lộ Thiên Ái, biết được Thiên Ái cũng là thân bất do kỷ giống y như mình, đều có nỗi khổ trong lòng mới tới nơi đây, cho nên Ôn Nhu đặc biệt quan tâm Thiên Ái.
"Đừng lo lắng, lần đầu tiên nên khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương." Ôn Nhu lại nghĩ những sự bất an của Lộ Thiên Ái là vì khẩn trương.
Lộ Thiên Ái biết mình không thể quay dầu, nếu lần này cô trốn tránh hắn, thì hắn còn có thể đến nhục nhã cô lần sau. Thôi! Cô đã bất chấp tôn nghiêm...
"Tôi biết." Lộ Thiên Ái hít sâu, cười khẽ với cả Ôn Nhu, rồi mới cố lấy dũng khí quay đầu.
"Chào mừng hai vị, tôi là Tiểu Ái, rất vui được phục vụ hai vị..." Lộ Thiên Ái không nhìn về phía Tiền Đường, chỉ mỉm cười với người đàn ông còn lại. Tiếp đó, cô cầm chén rượu, học Ôn Nhu, một hơi cạn sạch chén rượu.
Khi ngụm rượu Whiskey trôi vào cổ họng, hương vị cay nồng của nó khiến cho cổ họng của Lộ Thiên Ái bị bỏng, cô nghẹn rớt cả nước mắt.
Tiền Đường vốn đang âm trầm nhìn Lộ Thiên Ái. Thấy cô bị nghẹn khổ sở, hắn vội đứng dậy định ra giúp cô. Thế nhưng một người khác đã giành trước hắn rồi.
"Tiểu Ái, không biết uống thì đừng có cố... Nào, ngồi xuống tâm sự là được." Lôi cô ngồi đến bên cạnh, người đàn ông vỗ nhẹ lưng cô. "Tên tôi là Hướng Hải Triều, đây là Tiền Đường, chúng tôi là bạn làm ăn, cũng là bạn tốt..."
Lộ Thiên Ái kinh ngạc nhìn Hướng Hải Triều. Hắn là bạn của Tiền Đường?
Nhìn bộ dạng hắn thanh cao nho nhã, hoàn toàn khác với những khách hàng vào trong khách sạn như cô vẫn nghĩ, khiến cho người ta thấy rất yên tâm, khác hẳn Tiền Đường, luôn quấy nhiễu con tim của cô.
"Hướng tiên sinh, rất vui được quen biết anh..." Lộ Thiên Ái nở nụ cười với Hướng Hải Triều, chân thành nói ra những suy nghĩ ở trong lòng cô. "Anh không giống với những người đến địa phương này."
"Ồ, vì sao vậy?"
Lộ Thiên Ái nói ra quan điểm của mình, "Bởi vì nhìn anh có vẻ chính trực, rất thân sĩ, khác hẳn với người nào đó, vừa thấy đã biết là thường vào trong khách sạn tìm phụ nữ rồi..." Vừa nói, Thiên Ái vừa trừng Tiền Đường. Ánh mắt Tiền Đường nhìn cô ngưng tụ gió lốc.
"Tôi đến đây chỉ vì một người..." Hướng Hải Triều cười bất đắc dĩ, ánh mắt ngắm hướng bên kia. Chẳng qua, tầm mắt hắn ngắm hướng Ôn Nhu, mà cô nàng đang uống Whiske, vẻ mặt chua sót.
Lộ Thiên Ái không có chú ý tới được những sóng ngầm mãnh liệt ở giữa Ôn Nhu và Hướng Hải Triều.
"Hướng tiên sinh, Tiểu Ái hôm nay bắt đầu đi làm, anh phải mua hết thời gian của tôi đấy nha! Còn phải dẫn tôi đi nữa..." Lộ Thiên Ái bỗng nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu làm nũng với Hướng Hải Triều. Cả người cô dán lên cánh tay của hắn. Cô nghĩ làm như thế này thì có thể né tránh Tiền Đường.
Hướng Hải Triều nhìn thấy Ôn Nhu ngẩng đầu, như đang chờ hắn đáp lại. Hắn dời ánh mắt về phía Thiên Ái, vỗ lên tay cô, "Tốt thôi!"
Sự thất vọng trên mặt Ôn Nhu khiến hắn vui vẻ.
"Oa, cám ơn!" Lộ Thiên Ái ôm lấy cổ hắn, bộ dạng thật là thân thiết, còn hôn lên gương mặt hắn.
"Hướng tiên sinh thật là tốt bụng..."
"Đủ rồi!" Tiền Đường vốn không hé răng, giờ lại rống lên một tiếng. Hắn nổi giận đùng đùng, kéo Lộ Thiên Ái đi ra phía cửa, hoàn toàn mặc kệ những sự kinh ngạc trên mặt của Ôn Nhu và Hướng Hải Triều.
"Buông ra!"
Vừa ra phòng VIP, Tiền Đường liền đặt Thiên Ái trên tường ở chỗ hành lang, không hề để ý những sự giãy giụa của cô.
"Cô thực là tiện. Ngay ngày đầu tiên đi làm đã biết cách quyến rũ đàn ông, còn bám lấy bạn tốt của tôi..." Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Lộ Thiên Ái chằm chằm, phun hết mọi nỗi tức giận lên trên mặt cô.
"Ha ha, dù sao tôi chỉ là một dâm phụ, sao lại không lợi dụng tư chất trời cho này chứ? Huống chi, bạn anh dịu dàng hơn anh rất nhiều." Lộ Thiên Ái cố ý dùng những lời lẽ nhục nhã của hắn đáp trả lại hắn.
"Đừng nghĩ câu hắn, hắn sẽ không thật tâm với cô!" Tiền Đường cảnh cáo cô với một ánh mắt sắc bén.
Hắn buông cô ra, kẻo lại xúc động bóp nát cổ cô. "Vì tiền, cô cam nguyện lãng phí bản thân như thế này sao? Được lắm, cô ra giá đi, trở thành tình nhân của tôi vẫn tốt hơn bị đống đàn ông đạp hư!"
Lại là tình nhân? Chẳng lẽ cô chỉ đáng làm tình nhân cho hắn? Lòng Thiên Ái bỗng chợt thê lương.
Không muốn để hắn thấy cô thương tâm, Lộ Thiên Ái cố ý bày ra bộ mặt lõi đời. "Cám ơn anh đã nâng đỡ, nhưng tôi cho rằng, nếm thử nhiều người đàn ông khác nhau, còn thú vị hơn đi theo một người, dù sao thì tôi cũng tiện!"
"Cô..." Tiền Đường tức đến không nói được gì. Ánh mắt hắn đang nhìn cô rất là hỗn tạp, có kinh ngạc, có thất vọng, có tức tối, cùng với cả rất nhiều bi ai.
"Nếu như không có việc gì, tôi còn có khách hàng khác..."
Lộ Thiên Ái
Lộ Thiên Ái gắng gượng chống đỡ bằng chút sức lực cuối cùng, ưu nhã đi vào căn phòng bên cạnh, mặc kệ bên trong có cả những người khách khác. Vừa đóng cửa, cô lập tức tựa lưng lên đó, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Căn phòng này đúng là căn phòng Khiết Linh tiếp khách. Cô ta thấy Lộ Thiên Ái khóc lóc thì nghĩ rằng cô đã bị khách hàng bắt nạt, lòng cô ta dấy lên ý niệm trả thù.
Khiết Linh thì thầm với gã khách đang vuốt ve đùi của cô ả, nhìn Thiên Ái, cười giả tạo nói: "Tiểu Ái, ai đã bắt nạt cô vậy? Lại đây uống một chén đi."
Lộ Thiên Ái cảm thấy cô cần được rượu làm say. Cô cầm lấy chén rượu trong tay Khiết Linh, một ngụm uống cạn chén rượu. Sau đó, cô xoay người lại, muốn đi ra.
Hai người đàn ông cản Thiên Ái lại. "Nghe nói cô em rất là ngạo mạn? Các anh đây chưa từng chơi được em nào giống như thế này, ở lại làm các anh sung sướng một tí..."
Xem bộ dạng mê đắm của mấy gã này, Lộ Thiên Ái đáp lại bằng thứ ánh mắt chán ghét. "Cút ngay! Đừng có chắn đường của bổn tiểu thư!"
"Ha ha, quả nhiên rất là cay độc... Chắc chắn chơi sẽ rất đã đây!"
Ngầm ra hiệu cho các tiểu thư khác rời đi, mấy gã này bắt lấy Thiên Ái, ném cô lên trên sô pha...
"A... Không! Buông ra!" Phát hiện ra ý đồ của chúng, Lộ Thiên Ái ra sức vùng vẫy.
Hai tay cô bị chúng tóm chặt, quần áo cũng bị lột ra. Một gã đàn ông đang muốn cởi quần lót của cô.
Thiên ái tuyệt vọng, trực giác khiến cô gọi lên cái tên đã sớm khắc sâu ở trong lòng cô.
"Tiền Đường... Cứu tôi... Cứu tôi... Tiền Đường..."
Tiền Đường đang ngồi uống rượu giải sầu ở trong căn phòng bên cạnh. Dường như nghe thấy tiếng cô gọi hắn, âm thanh nghe sao thê lương, nghe sao tuyệt vọng đến vậy.
"Thiên Ái!" Tiền Đường lập tức đá cửa xông ra, nhằm thẳng tới nơi phát ra âm thanh.
Hướng Hải Triều vội báo bảo tiêu đi ra, sau đó cũng vọt vào trong căn phòng bên cạnh cùng với Tiền Đường.
Cảnh tượng trước mắt bọn họ làm cho Tiền Đường mất hết lý trí. Hắn nhằm vào cái gã đang tóm Thiên Ái. Bọn này chưa kịp phản ứng thì đã bị quật ngã hết xuống đất, đến mũi cũng bị đánh gãy.
Hướng Hải Triều cũng đã gia nhập cuộc chiến, lúc này, bảo tiêu vọt vào, chế ngự một đám đàn ông.
Tiền Đường bước nhanh về phía Thiên Ái. Toàn thân cô co thành một cục, ôm đầu ngồi xổm run rẩy ở trong góc tường.
"Ái Ái..." Tiền Đường ngồi xổm, tiếng hắn gọi cô nghe thật là nhẹ, thật là dịu dàng: "Ái Ái, đừng sợ, tôi đến rồi đây..."
Hắn cởi áo khoác, khoác lên trên vai Thiên Ái. Cô từ từ ngẩng đầu lên xem, khuôn mặt hoảng sợ đầy ngập nước mắt. Hai má đỏ bừng cả lên, bên trên rõ ràng có dấu bàn tay. Khóe miệng cũng chảy máu ra. Khiến cho con tim của hắn quặn thắt cả lại.
"Thiên Ái, đừng sợ, là tôi đây mà!" Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng cô, hắn yêu thương vỗ về mặt cô.
Lộ Thiên Ái thấy rõ người ở trước mặt, bắt đầu khóc rống cả lên: "Đường... Đường..."
Cô vùi đầu mình vào trong lòng hắn, không ngừng khóc hô: "Anh thắng rồi... Dẫn tôi đi... Dẫn tôi đi khỏi đây..."
Thiên Ái không muốn lại từ chối nữa, những tháng ngày như thế này thật là khổ quá. Cái ôm của hắn ấm áp như thế, an toàn như thế, cô hoàn toàn đầu hàng hắn rồi!
Xem Thiên Ái khóc đứt cả ruột gan, dường như Tiền Đường nghe được âm thanh vỡ vụn của một con búp bê sứ, hoặc, đó là âm thanh con tim cô đang vỡ nát.
Hắn ôm Thiên Ái vào lòng, như đang che chở một thứ bảo bối mà hắn âu yếm. "Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng..."
Dưới sự hộ tống của bảo tiêu, Tiền Đường ôm Lộ Thiên Ái ra khỏi khách sạn. Cô chôn mặt ở trong lòng hắn, khóc thút thít.
Lúc này, bỗng một ánh sáng lóe lên, người chụp ảnh chụp được ảnh rồi thì ngay lập tức chạy vào ngõ nhỏ. Bảo tiêu muốn đuổi theo bắt, nhưng bị Tiền Đường cản ngay. "Lên xe đi!"
Ô tô từ từ di chuyển. Lộ Thiên Ái vẫn được Tiền Đường ôm vào trong ngực, lúc này đã không khóc nữa, lẳng lặng rúc vào ngực hắn, nghe những tiếng đập ổn định của con tim hắn. Cô biết mình đã an toàn, cơn ác mộng ban nãy, những suy sụp trong mấy ngày nay, dường như không thể làm khó cô nữa.
Cứ thế, Lộ Thiên Ái dần dần chìm vào trong giấc mộng đẹp, tùy ý Tiền Đường mang chính mình đi về nơi nào không rõ..