Trong tâm hồn con người luôn tồn tại một thứ được gọi là tiềm thức, đó là nơi chứa đựng những kí ức mà con người tưởng đã quên, hay sẽ quên. Nhưng dù thế nào, tiềm thức vần luôn tồn tại, sẽ có những lúc hờ hững, vô tình ta nhớ một thứ như đã lãng quên, tưởng như đã rơi vào dĩ vãng. Lại khiến ta bồi hồi xúc động không thôi…
Hôm nay đã là ngày đầu tiên Mai Tú đi làm, sau khi chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng, cô ra khỏi nhà. Nhanh chóng bắt lấy một chiếc Taxi, phần cũng vì chưa chuẩn bị được phương tiện đi làm phần vì cô vừa trở về còn chưa thông thuộc đường cho lắm, nên cô quyết định chọn Taxi đi tạm. Ngồi trong xe, cô khẽ ngắm nhìn đường phố qua lớp cửa kính, ánh mắt chăm chú như một cô gái lần đầu lên thành phố, bác tài xế nhìn cô qua tấm gương, mỉm cười hiền hậu:
“Vừa đi đâu trở về có phải không?”
Mai Tú khẽ đáp ‘Vâng’ rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Năm năm, thời gian không quá dài nhưng cũng quá không ngắn. Nó đủ để cho một thế giới xoay mình thay đổi, như thành phố này, phồn thịnh và đổi mới rất nhiều. Bên cạnh những nét đẹp văn hiến cổ kính vẫn được gìn giữ, thì Hà Nội đã có những bước phát triển vượt bậc, sầm uất và phồn hoa, vươn lên chứng tỏ vị thế xứng tầm quốc tế của mình. Một thành phố hiện đại và đáng tự hào.
Cô nhớ dãy phố cổ này khi xưa mỗi ngày Chủ nhật ba đều đưa cả nhà ra đây chơi, nhớ cảm giác được nhìn ngắm cảnh Tết về trên từng con phố. Cô yêu biết bao cái không khí náo nhiệt đông đúc của mỗi phố phường Hà Nội cùng sự hiền hậu, nồng ấm của từng con người nơi đây.
Thế mà thoáng chốc đã chục năm trôi qua, con quay thời gian thì cứ mải miết chạy, còn cô từ một cô bé ngày nào nay đã trưởng thành, đâu còn sự vô tư vui vẻ như xưa bé nữa…
Khi bác tài xế dừng xe lại, Mai Tú bước ra, hướng mắt nhìn lên. Trước tầm mắt cô là một tòa nhà chọc trời sừng sững trong mây. Tuy ở nơi đây hình ảnh những tòa nhà chọc trời không còn gì xa lạ, nhưng tòa nhà này, cao vượt những tòa nhà lân cận, như đang chứng tỏ vị thế bá chủ của mình. Toàn bộ tòa nhà được thiết kế rất tinh tế, nổi bật. Các ô cửa hoàn toàn là những ô kính đen, xung quanh lát đá cẩm thạnh, lưng chừng tòa nhà hai chữ ‘Đinh Hoàng’ được trạm khắc vô cùng tỉ mỉ, cầu kì. Dòng chữ sáng lấp lánh dưới những tia nắng ban mai, như thể chúng được khảm từ những viên kim cương vậy.
Đã từng làm việc với rất nhiều công ty lớn, nhưng quả thực tập đoàn này làm cô rất ngạc nhiên. Toàn bộ nhân viên đều có tác phong làm việc rất quy củ và nghiêm chỉnh, mọi việc đều có những quy định riêng, được vận hành một cách chuẩn xác, không chệch một li. Các kế hoạch đề ra đều rất cẩn trọng, được xem xét một cách kĩ càng. Nhưng ngoài ra tập đoàn cũng có những bước đi mạnh mẽ, táo bạo và rất thức thời. Từ cách điều hành tập đoàn cũng cho thấy năng lực của những người lãnh đạo.
Sau khi đến công ty, Mai Tú nhanh chóng được phân công công việc, cô làm việc ở bộ phận pháp lí của tập đoàn, ngày đầu tiên chỉ đi tới làm quen, tiếp nhận phần công việc của mình. Khi vừa ra khỏi tập đoàn, một chiếc ôtô đỗ ngay trước mặt, cửa xe nhanh chóng mở ra, Trịnh Phong bước tới mỉm cười với cô, bảo cô mau lên xe. Cô ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh biết em làm ở đây?”
Trịnh Phong sau khi thấy cô đã lên xe mới đáp lại:
“Minh Nguyệt cho anh biết.”Trong nhà hàng sang trọng, Mai Tú khẽ thở dài, chống tay nhìn Trịnh Phong gọi món ăn. Sau khi cô phục vụ đi rồi, anh mới quay sang cô, cười nói:
“Lâu rồi chúng ta không đi ăn thế này.”
Ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ yêu thương, chiều chuộng.
Mai Tú đưa mắt nhìn đi nơi khác, tránh ánh nhìn chăm chú của anh, cô không muốn nói gì, nhưng lại thấy có phần không phải, bất đắc dĩ mới nói được một câu:
“Mấy năm qua, anh sống chứ? Em còn tưởng khi trở về thì con anh đã tập đi rồi mới phải.”
Trịnh Phong mỉm cười, thở dài nhìn cô:
“Anh làm sao sống tốt nếu không có em bên cạnh.”
Mai Tú lại nhất thời không biết nói gì, cảm thấy vô cùng khó xử, cô không muốn như thế này nữa. Cô quyết định sẽ nói thẳng với anh rằng đừng chờ đợi cô nữa, rằng anh với cô thực sự không thể được. Nhưng chưa kịp cất lời, thì dường như Trịnh Phong biết cô sắp nói gì, anh chuyển sang chủ đề khác:
“Em cũng gan thật, dám làm ở công ty đối thủ của anh.”
Cô đương nhiên biết Đinh Hoàng và Khải Phong là hai công ty kì phùng địch thủ, như hai con hổ dữ đang gầm gừ một miếng mồi ngon, chỉ đợi đối phương sơ suất là sẽ đánh bại và chiếm lấy miếng mồi. Nhưng quả thật, nếu chọn lại cô vẫn chọn Đinh Hoàng chứ không phải Khải Phong. Thấy Trịnh Phong nói vậy, Mai Tú thản nhiên đáp:
“Vậy giờ chúng ta là đối thủ rồi.”
Hơn chín giờ tối Mai Tú mới về tới nhà, khi vào phòng khách thấy mẹ cô đang ngồi xem tivi, cô bước lại gần, hỏi:
“Không phải mẹ vẫn đợi con về rồi mới đi ngủ chứ?”
Bà cười hiền hậu, nhẹ nhàng nói:
“Con đi với Trịnh Phong thì mẹ rất yên tâm, mẹ là lo cho thằng Minh Đăng kìa.”
Nói tới đây, bà như nhớ ra gì đó, bà quay sang cầm tay cô, nhìn cô chăm chú:
“Mẹ thấy Trịnh Phong rất tốt với con, mấy năm con đi học, nó đều thường xuyên qua thăm mẹ, còn giúp đỡ nhà ta rất nhiều…”
Cô biết Trịnh Phong rất tốt, cũng giúp đỡ gia đình cô rất nhiều. Nhưng với cô, cảm kích là cảm kích, tuyệt đối không thể là tình yêu. Cô sẽ không đánh đồng hai cảm xúc đó là một hay những gì tương tự như thế. Bởi cô còn không chắc mình còn có thể yêu ai được không?
Người ta nói, một khi bạn đã có điều gì phiền muộn, sầu não thì không nên làm việc. Bởi có làm thì sẽ không tập trung, không hoàn thành được. Nhưng với cá nhân Mai Tú cô thì thấy không phải như vậy, làm việc điên cuồng tuy làm cô cảm thấy thân thể rã rời, về tới nhà là muốn lăn ra ngủ nhưng còn hơn là phải suy nghĩ, là nhớ lại những kí ức đau buồn. Nhưng đó chỉ là một phần, bởi nếu cô không dồn hết tâm trí làm việc cũng không được.
Quả thực có tập đoàn đó có quá nhiều việc để giải quyết. Từ việc tư vấn hợp đồng, giải quyết đơn từ pháp lí cho đến xử lí hồ sơ vi phạm đều thuộc công việc ở phòng của cô. Mỗi ngày của cô vô cùng bận rộn, tới mức cô không thể xin việc ở các văn phòng Luật trong thành phố, số lần thượng tòa dân sự của cô ít dần đi, còn các vụ kiện về thương mại thì nhiều không xuể. Nhưng có một vấn đề cô không thể phủ nhận, đó là lương của cô nhận được rất cao, cả tiền thưởng cũng vậy, điều này làm cô rất hài lòng. Làm việc ở đây được hai tuần cô cũng có thể nắm được một số thông tin cơ bản về tập đoàn hàng đầu châu Á này:
Tập đoàn Đinh Hoàng là tập đoàn chủ yếu kinh doanh về bất động sản, điển hình là việc xây dựng, cung cấp các khu đô thị cao cấp, các trung tâm thương mại lớn. Là tập đoàn mà chính phủ rất tin tưởng giao cho dự thầu các công trình lớn của quốc gia. Với mạng lưới kinh doanh rộng rãi trên toàn thế giới nhưng tập trung chủ yếu ở thị trường châu Á, những năm gần đây đang có những bước tiến sang thị trường châu Âu. Có thể nói, tập đoàn đa quốc gia này đang có ảnh hưởng không nhỏ tới thị trường tài chính thế giới. Càng lúc Mai Tú càng thấy tò mò với vị tổng giám đốc trẻ tuổi trong lời đồn của các cô nhân viên.
Quả thật, cuộc đời có rất nhiều sự trùng hợp, là do may mắn hay sắp đặt thì cô không biết, chỉ cảm thấy nó vô cùng thú vị, cũng không hề biết rằng sự trùng hợp thú vị mà cô nghĩ từ đây đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô.
Sau một buổi sáng vất vả với đống hợp đồng, cô chuẩn bị đi ăn trưa thì vị trưởng phòng tên Thanh bước vào, ánh mắt bà vẫn lạnh lùng như mọi khi, chỉ là trong ánh nhìn nghiêm nghị ấy có cái gì rất khác lạ khó có thể diễn tả. Bà nhìn Mai Tú, khẽ đánh giá cô một hồi, lạnh giọng lên tiếng:
“Luật sư Mai, Tổng giám đốc cho gọi cô, tầng số .”
Mai Tú sững người, tất nhiên từ “Tổng giám đốc” khác hẳn với những chức danh còn lại, tất cả những người trong phòng đều nhìn cô kinh ngạc, nhưng Mai Tú chỉ thản nhiên đáp:
“Được rồi.” Sắp xếp đồ đạc rồi bước đi.
Trưởng phòng Thanh nhìn cô gái vừa rời đi, trong lòng cảm thấy có phần kì lạ. Cô gái này quả thật rất đặc biệt, lúc cấp trên dặn dò bà sắp xếp một công công việc cho cô ấy, bà đã cảm thấy rất khinh thường. Nhưng cô gái này dường như không biết tới sự sắp đặt ấy, cô không hề tỏ ra kiêu căng mà ngược lại đối xử rất lãnh đạm với mọi người. Không quá xa cách nhưng tuyệt đối không hề thân thiện. Tuy nhiên bà không thể không khẳng định, Mai Tú là một luật sư giỏi, mọi công việc giao cho cô, cô đều hoàn thành, thậm chí còn rất xuất sắc. Điều này làm bà có thiện cảm với cô hơn. Vậy mà hôm nay giám đốc lại đính thân gọi cô ấy, theo bà biết thì chỉ những lãnh đạo cấp cao của công ty mới được gặp cậu ấy… nghĩ đến đây bà lại càng thêm khó hiểu.
Mai Tú bước vào thang máy, nhất thời cảm thấy hơi lo lắng. Ngay tại phiên tòa đầu tiên của cô cô cũng chưa hề lo lắng như bây giờ. Nhưng so với lo lắng thì cô lại thấy hiếu kì nhiều hơn, cô muốn xem rốt cuộc vị tổng giám đốc này là người như thế nào.