Âu Vãn Quân cảm thấy rất khó chịu, đã mấy ngày trôi qua rồi mà Tô Hoài Dương cứ đối với cậu nửa xa nửa gần, tuy rằng ở ngoài mặt xem ra cũng không có gì không ổn, nhưng Âu Vãn Quân vẫn mẫn cảm nhận ra một chút gì đó.
Trong khoảng thời gian này, lúc nghỉ trưa Tô Hoài Dương cũng ít khi đến tìm cậu, chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trên hành lang, có hỏi thì hắn chỉ nói là do bề bộn nhiều việc, vội vàng chào hai ba câu liền bỏ chạy ; ở đội bóng, bọn họ vẫn phối hợp ăn ý như cũ, nhưng mà Tô Hoài Dương rất ít khi dính lấy cậu như trước kia nữa, ngay cả tiếp xúc thân thể cũng rất ít, trước kia cho dù thắng hay thua, Tô Hoài Dương luôn chạy tới hung hăng ôm lấy thắt lưng của cậu xoay hai vòng trên không, mà hiện tại hắn cũng chỉ đi tới vỗ vỗ vai cậu ; mà nhiều khi, Âu Vãn Quân phát hiện Tô Hoài Dương đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, nhưng khi cậu quay đầu lại, Tô Hoài Dương liền quay đầu đi chỗ khác, hoặc…. giả lơ nhìn mông lung.
Loại tình huống này làm cho Âu Vãn Quân thực phiền muộn, cậu suy nghĩ lại chính mình có làm cái gì cho Tô Hoài Dương mất hứng hay không ? Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra có cái gì không đúng, vì vậy càng làm cho Âu Vãn Quân trở nên buồn bực, trong ngực giống như nhồi đầy một đống bông gòn, hít thở như thế nào cũng không thông, Âu Vãn Quân nhịn đến sắp nghẹn. Cho nên, cậu quyết định hôm nay vô luận như thế nào cũng phải tìm Tô Hoài Dương để hỏi cho ra lẽ, nếu thật sự chính mình làm sai cái gì, hoặc là hắn không muốn để ý mình nữa, thì cũng phải nói một tiếng cho mình biết chứ.
Thời điểm nghỉ trưa, Âu Vãn Quân đi đến dãy phòng học của lớp A, nhưng Tô Hoài Dương không có ở trong đó, hỏi mấy tên học chung lớp với hắn, có người nói thấy Tô Hoài Dương sau khi dùng cơm trưa liền đi lên sân thượng, Âu Vãn Quân cảm tạ sau đó đi lên đó.
Vừa mới bước vào sân thượng, liền thấy Tô Hoài Dương đang nằm ở bên kia, hai tay gối sau đầu giống như đang ngủ. Hắn không phải rất bề bộn công việc sao, như thế nào lại rãnh rang nằm ở đây ngủ ? Âu Vãn Quân nhớ tới mấy ngày nay Tô Hoài Dương đều lấy lý do là bận việc nên không đến tìm cậu, ra là hắn trốn ở đây ngủ, trong lòng buồn bực, tức giận đi qua, lấy chân đá đá Tô Hoài Dương mấy cái.
Cảm giác có người đang đá mình, Tô Hoài Dương mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang nhăn nhó của Âu Vãn Quân nhìn mình, « A, Tiểu Quân, tìm tôi có chuyện gì sao ? » Tô Hoài Dương lấy chiêu bài tươi cười ra hỏi.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, trong lòng Âu Vãn Quân mới vừa bốc lửa ngùn ngụt liền tắt ngúm, vốn lời đã đến bên miệng cũng bay đi mất, nhất thời không biết phải nói cái gì, rầu rĩ hỏi đại một câu, « Mỗi ngày anh đều trốn lên đây nằm ngủ sao ? »
« A ? Ừ, đúng vậy, hai ngày nay tôi ngủ không đủ giấc, ha hả. » Nghe Âu Vãn Quân hỏi mình như vậy, Tô Hoài Dương nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lí, liền xấu hổ nói bừa đại một câu. Âu Vãn Quân cũng không để ý, cậu ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, Tô Hoài Dương thấy thế cũng ngồi dậy.
Tháng , ánh nắng không còn chút nhiệt độ nào, chiếu lên người chỉ mang cảm giác chói lọi. Thời gian nghỉ trưa trong trường thực im lặng, trừ bỏ trong một góc ở sân thượng, mấy tờ áp phích cũ bay phần phật theo gió phát ra âm thanh, chung quanh không còn bất kì tiếng động nào khác. Dường như không ai muốn phá vỡ thời khắc yên tĩnh này, trong một lúc nhất thời cả hai người đều không nói chuyện.
« Gần đây hình như anh xảy ra chuyện gì phải không ? » Giống như không thể chịu được loại không khí trầm mặc đầy xấu hổ này, Âu Vãn Quân đành phải mở miệng hỏi.
« A ? Em nói cái gì ? » Tô Hoài Dương cố ý tỏ ra mờ mịt quay đầu lại hỏi, kỳ thật hắn biết rõ Âu Vãn Quân muốn hỏi cái gì, ngay từ đầu nhìn vào ánh mắt của Âu Vãn Quân, hắn liền đoán được ý đồ của cậu khi đến đây. Cái loại người luôn thận trọng giống như Âu Vãn Quân, sợ là đã sớm phát hiện chính mình cố ý né tránh đi ? Cũng không phải không nghĩ đến cậu, từ sau khi hiểu được tâm ý của bản thân, nhưng khát vọng đối với Âu Vãn Quân lại càng ngày càng nhiều. Tô Hoài Dương là loại người tùy tính, hắn cũng không muốn bắt buộc chính mình phải thay đổi cái gì, đối với cái loại tình cảm ‘kỳ lạ’ này, hắn đã sớm thản nhiên tiếp nhận. Nhưng mà còn Âu Vãn Quân, nếu cậu biết hắn đối cậu có cái loại tình cảm này, lấy tính cách của cậu, không biết sẽ bị shock đến như thế nào. Hắn không muốn thương tổn cậu, đành phải trốn tránh cậu, nếu tới gần, phần tình cảm trong lòng hắn làm sao mà cậu không phát hiện ra được ? Sợ bị cậu chán ghét, sợ bị cậu gạt bỏ, nhưng lại rất thương cậu, chỉ có thể……. Trốn tránh, đứng ở xa xa nhìn, lấy thân phận bạn bè mà yêu………..
« Anh…..biết mà. » Đối với sự tránh né của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân rất không vừa lòng, tính tình ngao cạo không cho phép cậu hỏi thẳng thừng, chỉ có thể ngồi buồn ở một bên tức giận.
Không đành lòng nhìn cậu rầu rĩ không vui, Tô Hoài Dương đành phải thở dài nói : « Gần đây trong lòng tôi có chút vướng mắc, thực phiền. »
« Rất phiền toái sao ? Vậy nói ra, để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp a. » Nghe Tô Hoài Dương có rắc rối, Âu Vãn Quân có điểm bồn chồn.
« A, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là……. »Tô Hoài Dương dừng một chút, giống như phải suy nghĩ kĩ càng lắm, nhíu mày, bỗng chuyển câu hỏi sang Âu Vãn Quân, « Thích một người không nên thích, phải làm sao bây giờ ? »
Âu Vãn Quân không nghĩ tới Tô Hoài Dương lại hỏi như vậy, có chút ảo giác, trong lòng tự giác nảy sinh ý niệm đầu tiên chính là : Tô Hoài Dương đã tương tư một người ! Không biết vì sao, trong lòng bỗng trở nên rất khó chịu. Hắn không để ý đến mình, là bởi vì đã thích người khác sao ? Đây là cái chuyện gì a ! Suy nghĩ đột nhiên loạn thành một đoàn, Âu Vãn Quân tự nhiên có cảm giác hận người mà hắn thích. Sau một lúc lâu, thấy Tô Hoài Dương đang nhìn cậu chằm chằm, giống như đang đợi câu trả lời của cậu, cậu vừa dỗi vừa rầu rĩ nói một câu, « Thích thì thích, nào có cái gì là nên hay không nên chứ. »
« Đúng vậy………………Nhưng dường như không có đơn giản như vậy a…. » Nghe được câu trả lời của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương lấy tay cào cào mái tóc, bất đắc dĩ nói một câu.
« Đơn giản hay không là chuyện của anh, em…….còn có việc phải đi trước. » Đột nhiên không muốn cùng Tô Hoài Dương thảo luận vấn đề này nữa, Âu Vãn Quân ngập ngừng nói xong rồi vội vàng rời đi. Cơ hồ là chạy trốn khỏi sân thượng, Âu Vãn Quân cũng không rõ rốt cuộc chính mình bị cái quái gì, cậu chỉ biết là hiện tại tâm tình thật không tốt, thật sự thật sự không tốt…………
Một người ở lại sân thượng, nhìn lên bầu trời trong xanh, Tô Hoài Dương chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua sót, cho dù cố gắng như thế nào, vẫn không thể che dấu được, dường như vẫn làm cho cậu sinh khí, làm cho cậu mất hứng, Vãn Quân a…….. Em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào, cứ giả vờ thân mật như lúc trước sao ? Em quá tàn nhẫn……
Luyện tập bóng rổ vào buổi chiều nay chính là chia đội để đối kháng, lần đầu tiên Âu Vãn Quân cùng Tô Hoài Dương không ở chung một đội. Là Âu Vãn Quân chủ động yêu cầu đổi chỗ với Lí Kì, tuy rằng mọi người trong đội cảm thấy rất kì quái, vì cái gì mà đôi hoàng kim đột nhiên tách ra, nhưng nhìn tới sắc mặt âm trầm của Âu Vãn Quân cùng vẻ bí hiểm của Tô Hoài Dương, ai cũng không muốn rước phiền phức, thầm nghĩ hai người này nháo một trận rồi cũng dính lại với nhau thôi, chậc, ‘vợ chồng’ mà, lo cái gì.
Trong trận đấu, Âu Vãn Quân tức giận dùng hết toàn lực đánh bóng, làm cho Tô Hoài Dương thật vất vả mới đỡ được. Điểm số cuối cùng của hai bên hơn kém nhau gần điểm ! Hạ Lí phát giác thằng bạn thân có điểm gì đó là lạ, sau trận đấu liền lôi kéo Tô Hoài Dương vào toilet.
« Hoài Dương, cậu bị cái gì vậy ? Có phải cậu với Âu Vãn Quân cãi nhau không ? » Hạ Lí lo lắng hỏi.
« Không có, cậu đừng đoán mò, tôi chỉ là…….. » Đối với sự quan tâm của thằng bạn tốt này làm cho Tô Hoài Dương cảm thấy thực ấm áp, cả người đột nhiên nảy lên một cảm giác vô lực, làm cho hắn muốn tìm cái gì đó để dựa vào…..Nghĩ, Tô Hoài Dương liền gục đầu trên vai Hạ Lí, rầu rĩ nói : « Hạ Lí, tôi mệt mỏi quá, tôi không tốt, thật sự không tốt….. »
Đối mặt với sự yếu ớt bất thình lình xảy ra của Tô Hoài Dương, Hạ Lí nhất thời ngây ngẩn cả người, vừa định lên tiếng hỏi, cửa toilet đã bị người khác đẩy vào…………..
Âu Vãn Quân đẩy cửa tiến vào liền thấy Tô Hoài Dương đang dựa vào vai Hạ Lí, Tô Hoài Dương cũng nghe thấy có người tiến vào, từ trên vai Hạ Lí ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vừa vặn chạm phải nhau. Âu Vãn Quân bất ngờ, cắn mạnh môi dưới, đi thẳng vào bồn rửa mặt, nảy sinh cảm giác buồn bực vặn vòi nước đến mức lớn nhất, dòng nước tuôn xối xả dính lên trang phục của Âu Vãn Quân, mà cậu dường như không phát hiện, vóc nước lạnh tát vào mặt, sau đó kề mặt uống một ngụm lớn, lắc lắc mái tóc đầy nước, liền như vậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Lí bị một màn bất thình lình như vậy làm kinh sợ, thẳng đến khi Tô Hoài Dương vùng đuổi theo, hắn mới phản ứng lại, nhưng hắn cũng không có chạy theo, chuyện của hai người tốt nhất nên để chính họ tự giải quyết.
Tô Hoài Dương đuổi theo Âu Vãn Quân ra khỏi sân vận động, lúc chạy ngang còn cố tình vơ lấy cái khăn mặt. Hắn cố gắng bắt lấy cái thằng nhóc đang chạy ở phía trước, lấy cái khăn lau đi nước lạnh dính đầy mặt và cổ của cậu, hôm nay gió đông rất lạnh, thằng nhóc này lại muốn làm gì a !
« Anh làm gì ! » Âu Vãn Quân tức giận vứt cái khăn trên mặt xuống đất.
« Tôi mới là người phải hỏi em đang làm gì đó ! Muốn bị cảm lạnh phải không ! » Tô Hoài Dương dùng âm thanh lớn hơn nữa rống lên.
Bị Tô Hoài Dương la như vậy, Âu Vãn Quân có chút giật mình, cúi đầu cắn môi dưới, vẻ mặt không biết nên làm cái gì.
Nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng Tô Hoài Dương mềm nhũn, hít sâu một hơi, đem cậu kéo vào trong lòng ngực. Mềm mại tựa vào trong lòng ngực của Tô Hoài Dương, một lần nữa cảm nhận được hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, Âu Vãn Quân chỉ cảm thấy một trận ủy khuất, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên, « Chúng ta rốt cuộc làm sao vậy ? » Âu Vãn Quân rầu rĩ hỏi.
Cảm thấy giọng nói cậu đầy bất lực cùng ủy khuất, trong lòng Tô Hoài Dương nảy sinh một trận hoang mang, lại lần nữa gây ra thương tổn cho cậu a, nhưng phải làm sao đây, có thể nói ra hết sao ? Làm cho hai người đều ‘vạn kiếp bất phục’ ?
Vạn kiếp bất phục : muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
« Em không hiểu, Vãn Quân….. Em không thể hiểu đâu. » Không dám nói, không thể nói, Tô Hoài Dương chỉ có thể thống khổ nói nhỏ.
Nhận ra trong giọng nói của Tô Hoài Dương đầy áp lực và thống khổ, Âu Vãn Quân nhẹ giọng, « Vậy anh nói cho em biết a, nói cho em biết thì em sẽ hiểu a. » Nhưng mà Tô Hoài Dương vẫn không trả lời, vẫn như cũ ôm lấy cậu trong lòng ngực. Vì cái gì ! Anh có thể nói với Hạ Lí, nhưng không thể nói với em sao ? Em cầu anh, đến tột cùng là vì cái gì ? Âu Vãn Quân thật sự đã sinh khí, mãnh liệt thoát ra khỏi cái ôm của Tô Hoài Dương, hét to lên, « Anh cái gì cũng không nói, bảo tôi như thế nào mà hiểu được ! Hảo ! Yêu thế nào, tùy anh đi !! » Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
Tô Hoài Dương ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ. Bất lực dựa vào vách tường, trong lòng ‘trăm vị tạp trần’ ! Tiểu Quân, em muốn anh nói như thế nào với em đây ? Nói rằng anh thích em sao ? Sau đó thì sao ? Hèn mọn nhìn em quay lưng rời bỏ anh, hoặc đem em cường giữ ở bên người, cùng anh chịu đựng sự ghét bỏ của xã hội sao ? Anh chỉ đơn giản không muốn gây thương tổn cho em, làm thế nào để em hiểu được đây ? Tiểu Quân…..Tiểu Quân……. Vãn Quân của anh…….
Bình thường là «ngũ vị tạp trần » tức là năm loại vị chua, cay, ngọt, mặn, đắng.
Còn anh Dương là tới trăm vị lận ^_^