Yêu Em Đậm Sâu

quyển 1 chương 55: bí mật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường, chúng tôi ngầm hiểu điều gì đang xảy ra nên không nói gì.

Khi tôi đứng ở trước cửa nhà, tôi phải cố gắng rất lâu để giữ bàn tay mình thôi run rẩy, Dư Thiên nhíu mày, dễ dàng lấy chùm chìa khóa trên tay tôi rồi mở cánh cửa lớn ra.

"Vào thôi." Giọng nói trầm ổn của anh ta cứ như đang mời tôi vào nhà anh ta vậy.

Tôi gật đầu tỏ lòng biết ơn, sau đó nhanh chân đi vào phòng mẹ tôi. Đối với người thân trong nhà tôi không có thói quen gõ cửa phòng, đúng là --

"Anh làm gì thế?" Tôi quay đầu nhìn Dư Thiên vì anh ta đột nhiên dùng sức kéo cánh tay tôi lại.

"Bác ấy chắc đã ngủ rồi, lúc này mà quấy rầy thì không ổn lắm đâu." Anh ta trả lời nhàn nhạt.

Có lẽ do Dư Thiên nói quá có lý, hoặc là vì tôi quá lo lắng, thế nên mới không xem xét thời gian, bây giờ mà đột ngột xông vào ngược lại chỉ khiến mẹ tôi sinh nghi.

Tôi và Dư Thiên đồng thời xiay người cùng lúc với nhau, nhìn về Lộ Phi đang đứng ở cửa, dưới ánh đèn mặt cậu ta càng thêm phần trắng nhợt và mệt mỏi.

"Anh về thăm nhà một lát, nói không chừng -- "

Nói không chừng nguyên nhân Trương Mật chưa đến nhà tôi là vì đến nhà Lộ Phi trước, cũng có khả năng cô ta trở về nhà cô ta trước.

Tôi không nói thêm cái gì nữa, không có lời dối trá níu giữ lại hay lời cảm ơn, chỉ là cái thở dài ấy đã từng được tôi định nghĩa là khí chất của chàng thiên sứ trẻ cũng như là sự chăm sóc của một chàng trai, bây giờ cậu ta lại có vẻ yếu ớt.

Trong khoảng thời gian lỡ dở chúng tôi đã bỏ qua ấy, cậu ta nhất định không khá hơn tôi bao nhiêu, cái cảm giác đau thương trong lòng vẫn không có cách nào bỏ qua được.

"Ngủ không được thì đưa tôi ra ngoài đi dạo, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này." Dư Thiên đột nhiên mở miệng nói sau lưng tôi.

"Vậy cũng được." Nếu Trương Mật không đến thì sau này chắc cô ấy không có khả năng đến nữa.

Khi bước qua cửa tôi bỗng nhớ điện thoại mình vừa để xuống bàn trà, thế là quay người lại lấy, tôi nhìn thấy Dư Thiên đang chăm chăm vào tủ giầy.

"Sao thế?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Không có gì." Dư Thiên trả lời rất nhanh, nhân tiện đi đến bên cạnh lấy điện thoại rồi kéo tôi đi thẳng ra khỏi cửa, anh ta khóa chặt cửa rồi trả chìa khóa lại cho tôi.

Tôi và Dư Thiên đi trên con đường trống trãi, chỉ có ánh đèn đường cô dơn làm bạn, lưng của anh ta rất thẳng, tôi nghĩ anh ta mà mặc thêm cái áo khoác màu đen nữa thì giống hệt một FBI. Lúc này một cơn gió thổi qua, tôi hắt hơi một cái. Dư Thiên quay lại cởi áo khoác choàng lên người tôi.

Động tác ấy của anh ta, khiến tôi cảm thấy rất buồn khổ.

Từ năm mười lăm tuổi, mỗi một mùa hè hay mùa đông, Lộ Phi đã cùng tôi đi qua khắp các con phố lớn nhỏ ở thành phố này, cậu ta thích lấy áo động phục hoặc là áo bành tô trùm lên người tôi, khi ấy tôi kinh ngạc phát hiện cậu ta không mang theo mùi mồ hôi dơ bẩn như mấy cậu nam sinh khác thường có sau khi chơi đá bóng.

Tôi nở nụ cười tiêu điều lạnh lùng, cảm giác cảnh còn người mất chầm chậm đến.

"Đi thôi?" Dư Thiên nhắc nhở. Tôi bước nhanh vài bước sóng vai cùng anh ta.

Trời sáng rất nhanh, chúng tôi ngồi cạnh bờ sông, gần như là cùng lúc, di động của tôi vang lên. Chỉ có thể là Đồng Tiểu Táp.

"Hửm?" Tôi ngạc nhiên vì sớm như vậy mà anh đã gọi rồi.

Đương nhiên, Đồng Tiểu Táp cũng cực kì kinh ngạc vì không ngờ tôi lại nhận máy nhanh đến vậy.

"Anh không ngủ được, cứ nhìn dãy số của em mà ngẩn người, không cẩn thận liền bấm vào, anh nghĩ em không nhận ấy chứ."

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Dư Thiên, anh ta hiểu ý của tôi nên từ từ đứng dậy khỏi ghế, nhẹ nhàng nhún vai, sau đó đi hướng ngược lại để tránh tôi một khoảng.

"Vậy tại sao anh lại không ngủ được?"

"Bởi vì anh nhớ em rồi."

Có thể do lúc nãy không khí quá mức trầm trọng và quá im ắng, nên vào lúc này không kịp thích ứng với sự ấm áp mà Đồng Tiểu Táp mang đến, nước mắt chảy tràn ra.

"Em sao thế Thẩm Lam? Em khóc à?"

"Không có." Tôi trả lời bằng giọng khàn khàn, lời nói dối sụp đổ, nhớ đến lời nhờ vả trước đó của Lâm Sa, tôi lau sạch nước mắt, "Em không sao, đồ ngốc nhà anh mới sáng sớm đã làm em cảm động rồi, không khóc mới lạ. Thật ra thì em cũng nhớ anh rồi."

Bây giờ tôi không nói dối, vì đối với những hồi ức thanh xuân đau thương từng có với Lộ Phi, tôi nghĩ đến Đồng Tiểu Táp nhiều hơn, nhớ đến vòng ôm ấm áp ân cần của anh, nhớ đến ánh mắt nóng rực có thể so với hệ thóng cấp nước nóng.

Cho dù là nói thế, nước mắt tôi vẫn càng lúc càng ào ạt, Đồng Tiểu Táp ở đầu dây bên kia tay chân luống cuống an ủi tôi, hình như tôi nghe thấy tiếng ly thủy tinh bị vỡ tan tành ở bên kia, lúc ấy tôi còn không kìm chế được định sẽ nói hết mọi chuyện vừa phát sinh nói cho anh nghe, những chuyện trong quá khứ, sự tồn tại của Trương Mật còn đáng sợ hơn cả quả táo độc mà mụ hoàng hậu cầm đến, mà hiện tại, cô ta vẫn đang tiếp tục truy sát tôi.

Thế là, cuối cùng Đồng Tiểu Táp nói, "Anh quay về với em."

"Không được." Chỉ khi nhắc đến vấn đề này tôi mới bình tĩnh. Cứ nghĩ đến việc đến bây giờ tôi không hoàn toàn ủng hộ việc làm của Đồng Tiểu Táp, nhưng Lâm Sa nói không sai, tôi có thể nghi ngờ những dãy số trong máy tính không có sự sống, nhưng không thể nghi ngờ tình yêu của người đàn ông của tôi.

"Không sao cả, thực ra thì đã giải quyết được nhiều lắm rồi. Anh không cần lo lắng cho em, anh xem, chẳng phải em gặp chuyện buồn phiền gì cũng nói với anh sao?" Sự thạt đúng là như vậy.

Qua một lúc lâu sau, ở phía Đồng Tiểu Táp dần trở nên ồn ào, tiếng cười của đám con trai, trong sự hỗn loạn ấy còn cả giọng nói dịu dàng của Lâm Sa.

"Anh nên đi nhanh đi, không cần lo lắng cho em như vậy đâu, nếu anh cứ vậy, em cũng không thể yên tâm được."bg-ssp-{height:px}

"Vậy được rồi."

"Đồng Tiểu Táp, em rất nhớ anh." Dùng câu nói ấy để kết thúc, tôi kìm chế tiếng tim mình đang đập nhanh hơn rồi cúp điện thoại.

Một câu thổ lộ thất bại như vậy đối với tôi mà nói, đã là bước đột phá lớn. Nhưng mà --

Tôi quay đầu nhìn qua Dư Thiên không biết từ lúc nào đã vô thanh vô động đứng sau lưng tôi.

"Anh thế này thật quá vô lễ." Một trận gió lớn lại thổi đến, nước mắt trên mặt khiến tôi đau buốt.

"Xin lỗi." Dư Thiên cười cười đi đến, đưa cho tôi một sữa đậu nành nóng, "Tôi không ngờ cô gọi cuộc điện thoại này lại gần cả tiếng đồng hồ."

Khi Dư Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi gần như cảm nhận được hơi lạnh từ người anh ta phát ra, khi mà nhiệt độ vào buổi sáng chỉ có vài độ, lại thêm luồng khí lạnh bên cạnh bờ sông, trên người Dư Thiên chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn giản, Điều này khiến tôi không còn tiếp tục tùy hứng hay có ý trách móc.

"Về nhà cô thôi, tôi không muốn mình biến thành pho tượng đá."

Câu nói của Dư Thiên khiến tôi nhớ đến truyền thuyết Huyền Tiêu bị đóng băng (), xét đến một góc độ nào đó, anh ta thực sự có vài phần giống với Huyền Tiêu, nghiêm cẩn, mạnh mẽ, hơn nữa còn là Boss cuối. Mà khi tôi nói cũng áp lực trong lòng ra cho Đồng Tiểu Táp nghe, tâm trạng cũng tươi mới hơn nhiều.

() Một game nhập vai của Trung Quốc, Huyền Tiêu là boss cuối cùng.

Tôi gửi cho Dư Thiên một nụ cười điềm đạm giống hệt mấy hôm trước.

Ngoài dự đoán của tôi, khi chúng tôi quay về dưới lầu nhà tôi một lần nữa, trước mặt tôi xuất hiện một một cảnh rất giống kịch. Là Trương Mật và Lộ Phi.

Mà hai người họ đang làm động tác, gọi là hôn môi.

Tôi nhìn thấy Lộ Phi ôm chặt Trương Mật trong lòng, Trương Mật mới đầu còn từ chối, sau đó dần dần ngoan ngoãn như nai tơ. Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng tôi thà tin rằng đó là do không khí lạnh vào buổi sáng ùa vào hốc mắt tôi.

"Chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi."

"Ừ." Tôi nhìn vào mắt Dư Thiên, "Nói không chừng Lộ Phi vì cứu tôi mà hiến thân giộng như nữ ma đầu, không phải sao?"

Có đôi khi, trong lúc vô tình mà nói ra vài câu trào phúng, cuối cùng lại trở thành câu thuyết minh chứng thực cho sự việc đang xảy ra.

Trước khi bị Lộ Phi và Trương Mật phát hiện, Dư Thiên nắm chặt tay tôi trốn ra sau cây đại thụ. Tôi hất tay anh ta ra. "Lúc nãy anh đã nghe được gì rồi?"

Khóe miệng Dư Thiên khẽ nhếch lên, "Nên giải thích thế nào nhỉ? Thật không khéo léo gì cả, thực ra cô nghĩ tôi không nghe được gì, nhưng tôi đã nghe được toàn bộ. Nhưng mà cô yên tâm, tôi không phải người nhiều chuyện như vậy đâu. Thú thật thì, cuộc sống của chúng ta không gặp nhau bao nhiêu, nên cô không cần lo lắng. Ý của tôi là -- "

"Đi thôi."

Đây là lần đầu tiên Dư Thiên đi theo sau tôi, thận chí tại thành phố hoàn toàn xa lạ với anh ta, trước đó hắn đều đi trước mặt tôi, Dư Thiên như vậy khiến tôi không quen. Thế là tôi dừng bước, hiển nhiên là Dư Thiên không nhận thức được điều này, cũng có khả năng là anh ta cố ý, khoảng cách an toàn ban đầu đột nhiên bị kéo lại gấp bội lần.

Tôi ngẩng đầu, "Thật ra thì, anh cứ về trước đi. Tôi sợ đưa anh về mẹ tôi lại hỏi nhiều chuyện."

"Cô chắc không?"

"Ừ."

Tôi gật đầu, Dư Thiên nhìn ra sau lưng tôi. Tôi ý thức được gì đó, sau đó nhìn mẹ tôi đứng ở cửa, mỗi lần tôi về nhà mẹ đều ra mở cửa cho tôi.

Bà ấy nói, tiếng bước chân của mẹ mình sao lại có thể không nhận ra.

Vì thế, trong mắt mẹ tôi, cơ thể của tôi và Dư Thiên gần như sắt chặt lại với nhau. Năm phút đồng hồ sau đó, chúng tôi cùng ngồi trên ghế sô pha.

"Dư Thiên khá hiểu điều khi tạo niềm vui với trưởng bối, hắn gọi một câu bác này bác kia, sau đó đột nhiên lôi từ sau lưng ra một hộp mỹ phẩm được đóng gói tỉ mỉ.

"Anh mua lúc nào?" Tôi cực kì ngạc nhiên.

"Vừa nãy mua bữa sáng cho cô tiện thể mua luôn."

Đương nhiên, những lời này của Dư Thiên càng khiến cho mẹ tôi hài lòng, sau khi nghĩ sai về mối quan hệ không đơn thuần của tôi với Dư Thiên, càng tiến thêm một bước đưa anh ta trở thành người con rể được chọn.

Trước kia Lộ Phi chăm sóc tôi cẩn thận như thế, mẹ tôi cũng tạm thời xóa bỏ ân oán với mẹ cậu ta.

"Mẹ, thật ra tụi con -- "

"Thật ra thì cháu là giám đốc công ty Thẩm Lam đang làm việc, chúng cháu đi họp qua đây, cô ấy nói muốn đến thăm bác, nên cháu đưa cô ấy ghé qua."

Dư Thiên giải thích lý do, thế là mẹ tôi viện cớ kêu tôi đi gọt hoa quả.

Khi đứng ở cửa phòng bếp nhìn Dư Thiên, anh ta gửi cho tôi ánh mắt không cần quá lo lắng, nhưng khi tôi đem mâm đựng trái cây ra, Dư Thiên và mẹ tôi nói chuyện cực kỳ vui vẻ.

Đúng là so với dáng vẻ ở văn phòng của Dư Thiên, tôi thà để cho anh ta vui vẻ trò chuyện với mẹ tôi như bây giờ. Ít nhất như vậy thì mẹ tôi không lo lắng khi tôi lăn lộn bên ngoài mà ngày đêm muốn tôi quay về.

Quả thật, tôi thật sự không biết, mẹ tôi một chút cũng không muốn tôi quay về.

Truyện Chữ Hay