Lúc trước cô đâu có như thế này, hồi đó nếu như anh cần gì thì chỉ cần nói bóng nói gió một cái sẽ có người tặng anh còn bây giờ thì xem ra không được.
Cái ngày anh hẹn cô ra và nghe cô nói ra hết lòng mình thì anh đã cảm thấy mình thật vô tâm, sau đó anh dần nhận ra mình đã thích cô nhưng lúc đó đã quá muộn.
Nhà cô đã phá sản và cô đã rời đi, lúc đó anh còn đi học và chưa tiếp quản công ty hay tổ chức của ba mình nên không thể nào nhờ người tìm cô được.
Đến khi mình có đủ khả năng tìm cô rồi thì anh lại tìm cô không ra.
Vì trốn nợ nên nơi ở của cô không cố định, lúc anh hay tin và đến nơi thì cô đã đi rồi.
Anh đã nói với lòng rằng nếu như anh tìm được cô thì sẽ theo đuổi lại cô, anh sẽ không để cô phải xa mình nữa.
Nhưng thật không ngờ là anh đã thực sự gặp lại được cô, ngay trong chính biệt thự của mình.
Đều bất ngờ hơn hết là một tiểu thư kêu ngạo như cô vậy mà lại chấp nhận làm người hầu và cô với trước kia có khác nhau một trời một vực.
Khoảng phút sau thì cô lên dọn dọn dẹp chén đĩa dơ xuống, anh thấy cô thì lên tiếng.
"Chuẩn bị cho tôi một bộ vest để lát nữa tôi đi gặp đối tác"
Như An Nhã cũng không nói gì mà đi một hơi lại cái tủ đồ rồi lấy đại một bộ quần áo, sau đó quay qua cái tủ bên kia lấy cho anh một cái cà vạt, đồng hồ rồi khuy cài áo.
"Đồ của anh này"
Trần Gia Huy lúc này đang ở trên giường với bộ dạng ngã ngớn mà lên tiếng:
"Em có lựa đồ có tâm một chút được không"
"Tôi cảm thấy mình lựa đồ rất có tâm"
"Sau cái tâm của em đâu anh không thấy mà anh chỉ thấy em toàn là quơ đại."
"Dạ thưa anh hai em có mắt nhìn đồ rất nhanh ạ, chỉ nhìn sơ qua là em đã biết được cái nài phù hợp với anh rồi"
"Thật không"
"Tôi nói điêu với làm gì"
Nói xong thì cô ôm cái khây chán đũa dơ ra ngoài nhưng kia đụng tới cái khây thì anh lại lên tiếng:
"Công việc còn chưa xong mà em định đi đâu"
Nghe anh nói vậy thì Như An Nhã lập tức cau mài lại nói:
"Còn chuyện gì"
"Em mặc đồ vào cho tôi đi"
"Tôi có phải mẹ anh đâu mà anh bảo tôi mặc đồ giúp anh"
"Tiền lương tháng này của em tăng triệu
"Anh ở trên giường thì làm sau tôi giúp anh được chứ"
"Vậy thì em lên đây đi"
"Cái tên này liêm sĩ của anh đâu rồi hả, tôi nhớ lúc trước anh đâu có như vậy"
"Lúc trước khác bây giờ khác, chẳn phải bây giờ em cũng thay đổi nhiều nhắm sau"
"Được rồi tôi thua anh, tôi thật sự cãi không lại anh"
Nói rồi cô ôm bộ đồ rồi bay lên giương, trong đầu cô chỉ nghĩ là.
Thôi kệ đi, vì triệu, vì tiền chửa bệnh cho mẹ nên cô phải cố gắng thôi vì trên thế giớ này cô chỉ còn một người thâm duy nhất là mẹ thôi nên cô sẽ không bao giờ để bà ấy xảy ra chuyện gì.
Như An Nhã phóng lên giường thì đi lại gần cậu rồi cửi từng khúc áo ra, vừa làm cô vừa nhắm mắt lại.
Trần Gia Huy thấy điệu bộ của cô thì phì cười, ạnh trực tiếp nắm lấy bàn tay của cô rồi giật một cái.
Ngay lập tức cả người ngã về phía anh.
Anh nhân cơ hội này đón lấy cô rồi ôm cô vào lòng.
"Này Trần Gia Huy anh làm cái gì vậy"
"Suỵt đừng cử động"
Anh buôn tôi ra"
"Nhưng tôi không muốn buôn em ra"
"Anh ruốt cuộc muốn cái gì đây hả, chẳng phải trước đây anh ghét tôi lắm hay sau"
"Trước đây khác, bây giờ khác.
Chẳng phải hiện tại em cũng đã thay đổi rồi sau"
Cứ thế hai người im lặng chẳng ai nói thêm câu nào cả, qua một lúc anh mới buôn cô ra rồi đứng dậy nói
"Em mau thay đồ cho tôi đi"
Như An Nhã không nói lời nào mà đứng dậy cở từng khúc áo sơ mi của anh ra rồi mặt vào cho anh cái áo mới xong rồi thì cô nhanh chóng chụp lấy khay đồ ăn lúc nãy rồi đi nhanh ra ngoài cửa.
Trước khi đi cô còn nhanh chóng nói một câu:"Áo tôi đã thay cho anh rồi, còn quần anh tự thay đi"
Trần Gia HUy thấy bóng dáng cô biến mất thì lắc đầu một cái sau đó cũng thay nốt cái quần rồi chuẩn bị đi hợp.
Khoảng phút sau thì anh xuống nhà rồi rời đi.
Như An Nhã lúc này trốn ở lùm cây gần đó thâys anh đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm:
"Ôi trời ơi cuối cùng cái tên đó cũng đi"
Vừa nói xong thì đột nhiên cô cảm nhận ở phía sau có một bàn tay của ai đó đang đặt trên lưng mình.
"Chị đang làm gì vậy"
"Liên à, em làm chị hết hồn".