Bao quanh giữa một khu vườn ngập tràn hương thơm của những bông hoa nhài và hoa đại đang nở rộ, Katie Donovan đứng ngoài hiên căn biệt thự mà Evan đã đặt riêng cho họ ở Khách sạn Island Club, cô đưa nhìn chăm chú vào khung cảnh y như một thiên đường đang hiện ra trước mặt.
Dưới bầu trời xanh rực rỡ rải rác những đám mây trắng xốp lờ lững trôi nhè nhẹ, những chiếc du thuyền bóng loáng lướt qua vùng biển lấp lánh của vịnh Maundays. Gần đó, các du khách tắm nắng nằm dài nghỉ ngơi trên bãi biển hình lưỡi liềm cát trắng tinh trong lúc nhân viên khách sạn quanh quẩn gần đó phòng có người vẫy lá cờ nhỏ lên ra hiệu họ cần khăn tắm lạnh, đồ uống hay thứ gì đó để ăn.
Một đôi uyên ương đang cố chèo chiếc xuồng caiac gần bờ giờ bỏ cuộc và lội xuống nước, cười đùa kéo theo chiếc xuồng đằng sau họ. Katie mỉm cười thích thú trước khi một đợt sóng cô quạnh rõ rệt quét qua trong lòng và nhấn chìm cô.
Hòn đảo Anguilla vô cùng đẹp, khách sạn là một kiểu cung điện Maroc y như trong câu chuyện cổ tích, với các mái vòm và tháp nhỏ cùng những khu vườn thần thoại, nhưng cô thật đơn độc. Thay vì làm cho cô lãng quên đi nỗi đau buồn vì cái chết của cha thì ở nơi thiên đường nhiệt đới xa lạ này đơn độc một mình càng khiến cô thấy cô quạnh hơn sau đám tang ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vã leo từ ngoài hiên bước vào nhà, mong mỏi đó sẽ là Evan.
"Katie, Holly đây. Giữ máy..." giọng nói vui vẻ của người bạn thân là niềm an ủi với tâm hồn Katie, vọng vào xen lẫn với những tiếng chó sủa quen thuộc. Holly là bác sĩ thú y nhận chăm sóc cho những chú chó hoang "được giải cứu" trong lúc cô tìm nhà cho chúng. Hầu như không thể nào trò chuyện nổi mà không kèm theo cái điệp khúc ủng ẳng của đủ mọi chủng loài giống chó khác nhau. "Xin lỗi vì ồn quá," Holly thốt lên có đôi chút hổn hển. "Tớ vừa mới nhận một chú Doberman được giải cứu, nó đang quấy rối.
Sao, Anguilla thế nào?"
"Một hòn đảo đẹp, vẫn còn rất nguyên sơ."
"Cậu thấy thế nào? Còn đau đầu không?"
"Không sau cơn đau bốn ngày trước trên máy bay từ Chicago. Nó tệ đến nỗi khi họ hạ cánh ở St.Maarten, Evan đã phải bắt tài xế taxi đưa cả hai đến bác sĩ. Người tài xế đưa chúng tớ đến bác sĩ riêng của anh ta, một ông già tốt bụng mở phòng mạch ngay tại nhà và chỉ nói được tiếng Pháp. Người tài xế nói đôi chút tiếng Anh, thế là anh ta kiêm luôn cả thông dịch viên."
"Tạ ơn chúa là cậu không mắc bệnh phụ khoa."
MỈm cười trước lời nói đùa của Holly, Katie lên tiếng. "Rõ ràng là anh ta đã làm việc đó rất tốt, vì bác sĩ chuẩn đoán tớ mắc chứng đau nửa đầu- từ duy nhất ông ta nói mà tớ hiểu được. Dù gì ông ấy cũng kê cho tớ một đơn thuốc bắt tớ phải uống thuốc đều trong vòng hai tuần. Tớ đang uống, nhưng tớ cho là những cơn đau đầu có lẽ là do căng thẳng, chúng đã tự khỏi khi tớ đến đây."
"Cứ uống cho hết thuốc đi." Holly nghiêm khắc ra lệnh, và cho đến khi Katie phải hứa chắc nịch, Holly mới thay đổi sang một chủ đề khác nhẹ nhàng hơn. "Còn Island Club, trông nó thế nào?"
Cẩn trọng cất giọng lạc quan vì lợi ích của Holly, Katie tả về khách sạn. "Có ba mươi căn biệt thự riêng biệt rải rác dọc theo bờ biển, mỗi căn đều có sân vườn, mái hiên và nhìn được toàn cảnh biển. Tất cả đều là màu trắng: khách sạn này, các căn biệt thự, thậm chí cả sàn nhà trong phòng nữa. Khu vực lễ tân hơi nhỏ nhưng các quầy bán hàng bên trong thì tuyệt vời, và thức ăn ở đây rất ngon."
"Cậu có gặp người nào nổi tiếng không?"
"Một nhân viên trực tầng cho tớ biết tuần trước Donald Trump đã ở đây còn tháng trước thì có Julia Roberts. Một gia đình đang nghỉ ở biệt thự có vệ sĩ theo sát những cậu con trai tuổi teen, nhưng tớ không biết gia đình đó là ai, mà nếu có hỏi thì tớ nghĩ nhân viên cũng sẽ chẳng nói. Nhân viên ở đây vô cùng kín đáo và chỉ biết có mỗi phục vụ thôi. Thật ra, có một anh chàng mà tớ rất thích mời về làm việc cho chúng ta. Ý tớ là cho tớ ấy." Kate chữa lại, cố gắng thể hiện cho có vẻ thật thật một chút thay vì lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Holy không bị lừa phỉnh. "Đừng có nghĩ về cái nhà hàng đó nữa. Gọi Evan cho tớ nói chuyện nào. Tớ sẽ nghiêm khắc dạy cho anh ta cách để cậu cười và làm tình với cậu đến nỗi cậu không còn nghĩ được gì nữa cho tới tận lúc về nhà,"
Kate lưỡng lự và rồi miễn cưỡng lên tiếng. "Evan không có ở đây."
"Anh ta đang chơi lỗ gôn một ngày hay chỉ có thôi?"
"Anh ấy không chơi gôn là đang ở Chicago."
"Cái gì?" Holly tức tối.
"Bố anh ấy được chỉ định thụ lý một vụ kiện lớn" Kate giải thích, "nhưng thẩm phán đã từ chối gia hạn. Evan phải quay về và đến thẳng Chicago vừa cố gắng đưa vụ việc ra tòa vừa phải thuyết phục bồi thẩm đoàn tiếp tục."
"Anh ta định khi nào quay lại Anguilla?" Holly hậm hực.
"Có thể là ngày mai. Có thể thôi."
"Evan là một gã ngu ngốc ngạo mạn, thiếu suy nghĩ còn tớ cóc quan tâm tới lý do tại sao anh ta lại không ở đây.Anh ta chỉ có mặt ngay trước khi đám tang kết thúc, bởi vì anh ta còn bận tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật của một lão già nào đó. Anh ta biết thừa cậu không muốn chuyến đi này ngay sau tang lễ, thế mà lại làm cậu phải cảm thấy tội lỗi vì đã đồng ý đi du lịch với anh ta. Và giờ cậu đang mắc kẹt ở đó có một mình."
"Có vài nơi bị mắc vào còn tồi tê hơn nhiều." Katie chòng ghẹo và cố làm cho Holly bình tĩnh lại. Từ khóe mắt cô nhìn thấy một chú chó lớn đang len lén chui ra khỏi bụi cây và lỉnh vào vườn của cô. Cô kẹp điện thoại vào tai, tay giở khăn ăn gói miếng thịt lợn muối mà cô đã để dành cho nó. "Thật ra có một anh chàng khá đẹp trai tớ gặp rất nhiều lần. Max và tớ đang ăn với nhau đây."
Holly ngay lập tức bị hấp dẫn. "Trông anh ta thế nào?"
Điện thoại vẫn kẹp vào tai, Kate bước ra hiên và mô tả chú chó khi nó ngấu nghiến miếng thịt muối cô vừa quẳng ra, và kiên nhẫn ngóc cổ ngồi chờ thêm một miếng nữa. "Anh chàg rất cao, mái tóc nâu sáng và đôi mắt nâu rất thông minh. Hòa nhã một cách đáng ngạc nhiên, nhất là với một anh chàng cao to như thế. Tớ gọi là Max, viết tắt của Maximilian."
Holly nghe thấy giọng nói của Kate có vẻ đùa cợt. "Có chuyện gì với anh ta vậy, Kate?" cô cảnh giác.
"Anh ta quá gầy, cần phải tắm, và chưa từng đụng tới cái bàn chải răng bao giờ."
"Chúa tôi."
"Và có bốn chân."
"Này, Cậu không thể sửa được cái tính đó," Holly cười ngặt nghẽo. "Chúng ta đang nói về một con chó hay một con mèo đây?"
"Một chú chó khổng lồ," Kate khẳng định, miệng cười toe toét vứt cho con chó miếng thịt muối cuối cùng và chùi tay vào chiếc khăn ăn. "Nó làm tớ nhớ đến con chó mà cậu nhận vào lâu lắm rồi– cái con mà bọn mình không bao giờ bắt được ấy. Nó có bộ lông ngắn màu nâu vàng và cái mõm đen kít. Tớ nghĩ cậu đã nói nó là giống thuần chủng chuyên đi săn cọp."
"Không phải cọp mà là sư tử." Holly đáp. "Con chó đó là giống chó săn sư tử Châu Phi."
"Max thì khác, nó không có lằn trên lưng và chắc chắn là một con chó hoang. Anh chàng có hai cô bạn gái lếch nhếch, bé hơn nó và chúng lúc nào cũng kéo cả đàn đến xin ăn, nhưng Max bắt đầu ghé vào đây một mình chỉ để chào hỏi. Anh chàng chỉ tán tỉnh tí chút thôi."
"Tiện bàn về chủ đề tán tỉnh, c ho tớ nhờ một chuyện trong lúc cậu còn bị mắc kẹt ở đó một mình
không, vì Evan còn "bận bù đầu" khó mà quay về?"
"Nhờ cái gì?" Kate hỏi, ngay lập tức cảnh giác với sự đổi khác trong tông giọng của Holly.
"Có gã con người hấp dẫn nào mà chưa lập gia đình ở trong khách sạn đó không vậy?"
"Tớ không nghĩ thế đâu."
"Thôi được, thế cậu có gặp gã gác cổng nào đẹp mã không? Hay một gã trực tầng duyên dáng?"
"Sao cậu hỏi vậy?"
"Vì tớ sẽ sung sướng đến phát rồ lên nếu như tớ nghĩ cậu nhào vào một gã nào đó khi Evan còn đang phải trả tiền cho cái hóa đơn khách sạn chết tiệt ấy." Holly tỏ ra ác ý.
Kate cố nén cười. "Được thôi."
Cơn giận của Holly chuyển này kinh ngạc. "Cậu sẽ làm việc đó hả?"
"Không," Kate mỉm cười ương ngạnh. "nhưng tớ sẽ để yên cho cậu nghĩ thế, nếu như điều đó khiến cho cậu "sung sướng đến phát rồ" lên."
Đùa cợt với Holly đã khiến cho tinh thần Kate có đôi chút phấn chấn lại, và khi cô cúp máy, cô quyết định tìm ra cách tốt nhất để giữ cho bản thân mình bận rộn. Cô có thể đi bơi và rồi ăn trưa ở trong Sandbar, một nhà hàng nhỏ ấm cúng có hàng hiên bao quanh và những mái vòm theo kiểu maroc. Từ đó nhìn được toàn cảnh khu vịnh và nếu cô cảm thấy không thích ngắm mặt nước, cô sẽ đọc một cuốn sách mua ở Sân bay O'Hare có tựa đề Coping with Grief (Đối phó với nỗi đau).
Nếu cô không muốn vậy, cô có thể lên một danh sách những điều cần làm ngay khi trở về Chicago. Cô có những việc phải giải quyết ở nhà hàng, hiện giờ cô là người duy nhất chịu trách nhiệm về cái nhà hàng đó, và cô cũng có cả hàng tá việc cần quan tâm liên quan tới cái chết của bố cô và tài sản của ông.
Thường thì, viết ra giấy những việc cần làm theo thứ tự luôn khiến cho Kate cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Thật ra mỗi khi cô thấy căng thẳng cô thường liệt kê ra nhiều bản danh mục – danh sách các việc cần làm, thứ tự quan trọng, và các điểm thuận lợi và bất lợi khi cô cảm thấy khó khăn phải đưa ra quyết định cuối cùng. Holly chòng ghẹo cô về việc trở thành một nhà sản xuất đủ loại danh sách, nhưng chính điều đó lại hoàn toàn có tác dụng với cô.
Giờ có một kế hoạch dành cho chiều nay, Katie cảm thấy thoải mái hơn và tràn đầy năng lượng. Trước khi một nỗi buồn khác và cảm giác đơn độc bao trùm lấy mình, cô đi thay bộ đồ tắm màu vàng và buộc thêm quanh eo một cái khăn theo kiểu xà rông rồi chụp lấy cuốn sách và một viên thuốc trong ngăn kéo bàn cho vào chiếc túi vải màu xanh lá cây mà cô đang dùng kết hợp thành cả túi xách và túi đi biển, cô rời phòng ra bãi biển. Đầu tiên sẽ là một cuộc đi bơi tiếp thêm sinh lực, sau đó sẽ là một bữa trưa ngon lành.
Người bồi bàn trẻ tuổi xuất hiện ngay lúc đôi sandal của Kate chạm xuống mặt sàn hàng hiên nhà hàng Sandbar, nhưng khi anh ta chuẩn bị dẫn cô tới chiếc bàn trống duy nhất ở ngoài thì cô lại tỏ ra lưỡng lự. Vì cô muốn tránh ánh mặt trời nhiệt đới như thiêu đốt trước khi nó làm làn da đẹp của cô cháy xém qua lớp kem chống nắng. Và thêm nữa, ba cậu choai choai cùng gã vệ sĩ đang ngồi ở bàn bên cạnh. Chúng đã cố tình tán tỉnh cô ngày hôm qua, và giờ chúng lại đang dán mắt vào cô với niềm hy vọng mới. "Tôi chắc mình sẽ vào trong." Cô nói với bồi bàn.
Anh ta thật sự khổ sở. "Nhưng thế thì cô lại phải ngồi ngay ở quầy bar, trừ khi cô muốn chờ cho đến khi có bàn trống ngoài kia."
Katie dừng lại dưới một mái vòm kiểu Macroc và ngó vào trong. Không có ai ngồi ở phía quầy bar nhỏ, và những cái ghế cao trông có vẻ thoải mái với phần lưng ghế xinh xắn. Ăn ở quầy bar chắc sẽ hợp với ý thích của cô hơn. Cô chọn một chiếc ghế cao nhìn ra ngoài hiên; và rồi lôi cuốn sách, tập giấy dùng để ghi chép, một cái bút ra khỏi chiếc túi vải của mình. Hài lòng vì đã có mọi thứ mình cần, cô treo hai quai của chiếc túi màu xanh ra sau lưng ghế và gọi một đĩa salad, một cốc nước cà chua ép cho bữa trưa.
Khi cô bước lên khỏi mặt biển sau khoảng thời gian bơi lội thỏa thích, nhân viên đã mang lại cho cô khăn sạch quấn tạm, và làn gió nhẹ dìu dịu thổi qua những mái vòm đang mở của nhà hàng, nhẹ nhàng làm khô dần mái tóc còn ẩm của cô. Thật tốt khi tránh xa được ánh mặt trời chói chang, và các cuộc chuyện trò ồn ã quanh các bàn kê san sát vào nhau đã khiến cho cô không thể nào tập trung nổi vào cuốn sách. Kate nhìn ra ngoài biển, nghĩ xem bản danh sách nào cần được bắt đầu trước tiên, lơ đãng gõ đuôi bút bi xuống bàn.
Cô quyết định bắt đầu với mối quan hệ của mình với Evan. Người bồi bạn mang đến cho cô cốc nước cà chua ép ngay khi cô chia tờ giấy trong cuốn sổ tay của mình thành hai cột bằng bút bi. Cột bên trái cô ghi. " Lý do để Tiếp tục," và cột bên phải là "Lý do để Kết thúc."
Cô đã phó mặc số phận của mình trong mối quan hệ với Evan, cảm thấy có đôi chút lầm lạc, vì cô không chắc mình thực sự muốn tiếp tục với anh. Holly đổ lỗi cho Evan về nhiều việc, đặc biệt là thực tế anh đã không trao cho Kate chiếc nhẫn đính hôn sau gần bốn năm trời, nhưng đó không phải là mối bận tâm chủ yếu của Katie. Mỗi khi cô cảm thấy anh đang cân nhắc chuyện kết hôn, cô lại nói gì đó hoặc làm gì đó để bảo đảm anh phải hoãn lại và suy nghĩ thêm nữa. Bố cô rất mến Evan, ông chắc sẽ rất mừng với ý tưởng Katie kết hôn với một người nhà Bartlett. Ông mong cho Kate có được cuộc sống hạnh phúc, không phải lo lắng về tiền bạc, và ....
"Gì thế này?" cô hỏi người bồi bàn khi anh ta đặt cốc nươc ép cà chua thứ hai bên cạnh chiếc cốc mà cô đã uống cạn.
"Lời thăm hỏi từ những quý ông trẻ tuổi ở ngoài hiên," anh ta mỉm cười trả lời. "CHúng hỏi liệu cô có uống với chúng một ly không và sẽ tính phí vào hóa đơn của bố mẹ chúng." Katie nín cười nhìn ra ngoài về phía bàn đám nhóc con đang ngồi.
Ba khuôn mặt nhóc con cười toe toét hăm hở hướng vào cô. Gia đình ngồi bàn bên cạnh rõ ràng biết đám nhóc đã làm gì, vì họ đang mở to mắt quan sát Kate – và cả đôi uyên ương ngồi gần Kate đã nghe được lời nhắn từ người bồi bàn khi anh ta đặt trước mặt cô cốc nước ép cà chua.
Đám nhóc nhìn như thể chúng chỉ ở độ tuổi từ đến , và Kate trong đầu tính toán làm thế nào để xử lý tình huống này cho thật tốt đẹp mà không động chạm đến cái tôi dở hơi của bọn chúng. "Hãy nói với chúng là tôi cám ơn. Và – nói với chúng rằng tôi đang bận việc." cô thêm vào. Có đôi chút khập khiễng, Kate nghĩ bụng, nhưng chắc sẽ giữ được chúng đừng có mon men tiếp cận cô ở quầy bar này.
Vào lúc người bồi bàn mang đến cho cô món salad, Kate đã viết được vài gạch đầu dòng vào cả hai bên cột trong bản danh sách của mình, nhưng cô nhận thấy ngay lúc này cô đang quá xúc động khó mà phán xét một cách khách quan về Evan và những cảm xúc của họ dành cho nhau. Cô lật sang một trang giấy khác để bắt đầu lại từ đầu. Ngay trên cùng trang giấy cô viết. "Những việc cần làm ở Nhà hàng." Cô ngước mắt lên khi người bồi bàn đặt thêm một cốc nước cà chua ép lên trước mặt cô.
"Lời hỏi thăm của các quý ông trẻ tuổi." Lần này anh ta đảo tròn mắt và cười toe toét.
Khi Katie nhìn quanh, một vài cặp đôi khác ở các bàn bên trong phòng đang cười và tò mò quan sát cô, và khi cô liếc ra phía đám nhóc, mọi người xung quanh chúng cũng đang nhìn lại cô- ngoại trừ một người đàn ông ngồi một mình ở chiếc bàn mà trước đó cô đã từ chối. BỐi rối với đám nhóc, chứ không phải với bản thân mình, Kate chiếu thẳng cái nhìn vào chúng và chầm chậm lắc đầu, nhưng cô lại bật cười khi ra hiệu cảnh cáo đám nhóc dừng ngay trò trẻ con ấy lại.
Cô nhìn xuống cái tiêu đề của bản danh sách mới, tay run nhẹ. Nhà hàng của Donovan sẽ luôn gợi lên trong tâm trí cô hình ảnh của bố mình. Tọa lạc ngay dưới phố, Nhà hàng Donovan đã khởi nghiệp như một quán rượu Ai Len nho nhỏ mà bố cô dựng lên, và qua hơn ba mươi năm nó đã mở rộng và biến đổi cho đến lúc này nó trở thành một trong những nhà hàng được ưa chuộng và thanh lịch nhất ở Chicago. Daniel Patrick Donovan đã luôn có mặt ở đó - người đàn ông dí dỏm lôi cuốn lăng xăng giữa đám thực khách của ông trong lúc mắt vẫn dõi theo từng chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến món ăn và dịch vụ tiếp đón của nhà hàng. Ông đã trở thành linh hồn và sức sống của Nhà hàng Donovan, và giờ nó đang tùy thuộc vào nỗ lực tiếp quản của Kate mà thiếu đi sự có mặt của ông.
Đấu tranh để kiểm soát những xúc cảm trong lòng mình, Kate tiếp tục tập trung vào bản danh sách của cô. Theo như lời người phụ trách, nhà hàng đã được đặt kín trong vòng ngày tới, và bản danh sách chờ còn dài hơn cả số lượng hủy bình thường. Kate cần tìm hiểu chi tiết về ngân sách hoạt động của nhà hàng, cô cũng cần thiết lập các biện pháp an toàn để đảm bảo duy trì hoạt động của nó... Cô cần có các cuộc họp giao ban hàng tuần với đội ngũ nhân viên trong một khoảng thời gian nhất định cho đến khi họ tin tưởng ràng cô hoàn toàn có khả năng thay thế bố mình – và cho đến khi cô cũng cảm thấy chắc chắn về điều đó. Cô cũng cần xem liệu các quyển thực đơn mới mà bố cô đặt đã được giao chưa. Ông thích những quyển thực đơn bằng da lộn màu nâu sáng với dòng chữ "Donovan's" dập nổi màu vàng đậm ngay ngoài bìa.
Ông thích những chiếc ghế da màu nâu sáng bọc đồng, cô đau đớn hồi tưởng lại.
Và những người phục vụ mặc áo vec đen, thắt nơ hoa là lượt vừa như in...
Và cả những món đồ pha lê lấp lánh...
Và những đường viền bằng đồng thau sáng loáng ở quầy bar....
Katie ngừng viết và ấn hai ngón tay vào sống mũi cố giữ những giọt nước mắt đừng tràn ra trên mi mắt. Mội tràng cười vang phát ra từ ngoài hiên vọng cả vào phía trong nhà hàng. Katie chớp mắt ngẩng đầu lên.
"Lời hỏi thăm của các quý ông trẻ tuổi." Người bồi bàn thông báo.
"Trả lại đi và nói với chúng tôi không nhận đâu," Katie yêu cầu, giọng cô vỡ vụn. Cô đưa mắt nhìn tỏ vẻ hối tiếc với những khán giả háo hức ở trong phòng, rồi cúi đầu lật một trang giấy mới trong cuốn sổ tay. Cô bắt đầu bản danh sách mới những việc cần làm với ngôi nhà của bố cô.
Bên ngoài hiên, đám nhóc thốt lên một tiếng than van khi người bồi bàn bước ra khỏi nhà hàng mang theo chiếc cốc nước cà chua ép chưa được động đến trên một cái khay.
Ngồi ở bàn bên cạnh, Mitchell Wyatt cúi đầu giấu đi vẻ thích thú của mình và bắt gặp những cái nhìn háo hức từ đám người bên tay trái anh. Đến giờ, tất cả số người ngồi ngoài hiên đều quan tâm đến những hành động thể hiện nỗi si mê của đám nhóc nhằm gây ấn tượng với người phụ nữ bên trong kia.
Dù Mitchell từ chỗ ngồi của anh nhìn được dáng cô bên cạnh quầy bar, nhưng hình bóng đó không rõ ràng, vì thế anh không nhìn rõ vẻ ngoài của cô. Theo như lời đám nhóc, ba ông lỏi nhiều lần bày tỏ ý kiến của mình đến tất cả mọi người đang lắng tai nghe ngóng, thì cô "cực cực kỳ nóng bỏng" và "Y như một chú cáo nhỏ."
Người bồi bàn đặt cốc nước cà chua ép lên bàn, lạnh lùng thông báo cho chúng. "Quý cô kia không muốn thêm nước quả."
Cố gắng bỏ ngoài tai tiếng cười phá lên và những lời than vãn thất vọng ngay sau lời truyền đạt của người bồi bàn, Mitchell với tay lấy bản dự toán mà nhà thầu đã đưa cho anh, nhưng cậu nhóc nhỏ tuổi nhất rõ ràng quyết định tìm lời khuyên từ một người lớn tuổi hơn, trải đời hơn. Ngả người sang Mitchell, cậu ta đưa tay lên phác một cử chỉ tỏ vẻ bất lực và hỏi anh. "Theo ông thì ông sẽ làm gì?"
Hơi khó chịu vì bị quấy rầy, Mitchell liếc sang cốc nước cà chua ép chẳng ngon lành gì kia và đáp lại. "Nếu là tôi thì tôi sẽ cho thêm vào một nhánh cần tây và chút vodka."
"Đúng rồi!" cậu nhóc hào hứng kêu lên và liếc sang người bồi bàn.
Anh ta ngó vào gã vệ sĩ đang ngồi ì chúi đầu đọc báo bên cạnh đám nhóc vẻ dò hỏi. Đám nhóc cũng liếc sang gã đầy hy vọng. "Giúp chúng tôi một tay đi, Dirk." , một đứa lên tiếng khẩn nài. Gã vệ sĩ thở dài sườn sượt, lưỡng lự rồi gật đầu với người bồi bàn và nói. "Chỉ lần này thôi đấy nhé."
Đám nhóc vỗ tay ầm ĩ và đập tay vào nhau.
Người ngồi bàn bên trái hào hứng tâm sự với Mitchell. "Anh không thể mắng chúng vì đã làm thế đâu. Chết tiệt, nếu còn độc thân, tôi đã nhảy vào tán tỉnh cô ta rồi. Cô ta quả là nóng bỏng."
Chán nản, Mitchell không còn muốn tập trung vào bản dự toán nữa mà nhìn quanh tìm người để thanh toán. Anh ta đã đi khỏi tầm mắt anh và khuất vào trong khu vực nhà hàng.
Quên luôn vụ rắc rối ngoài hiên, Katie xem xét các nhiệm vụ cần phải làm ở nhà bố mà cô vừa viết ra, nỗi đau trong lòng cô cứ dâng lên càng nhiều. Quyên tặng quần áo cho Đội quân cứu tế (Salvation Army). Quần áo của bố cô... Cái áo len màu xanh ưa thích làm cho đôi mắt của ông xanh hơn. Ông có đôi mắt đẹp làm sao... ấm áp, ánh cười, đôi mắt sáng đặc trưng của người Ailen. Cô sẽ không bao giờ còn nhìn được đôi mắt ấy nữa.
Mình sẽ khóc, Katie kinh hoàng nhận ra. Cô phải ra khỏi đây thôi. Cô gập cuốn sổ lại và tuột xuống khỏi chiếc ghế đẩu, vừa vặn lúc người bồi bàn đặt một ly Bloody Mary trước mặt và một người khác đang sải bước từ ngoài hiên vào, thẳng tiến về phía cô. "Lời hỏi thăm từ những quý ông trẻ tuổi." anh bồi bàn giải thích.
"Nước cà chua ép thì tốt thôi," cô nói với anh ta. "Còn Một ly Bloody Mary thì không tốt. Đám trẻ đó làm những chuyện như thế này thật chẳng thích hợp và chướng mắt."
"Đó không phải là ý tưởng của chúng, thưa cô." Anh ta nói nhanh.
"Vậy của ai?" Katie dò hỏi, không quan tâm đến mọi người trong nhà hàng – và cả ngoài hiên kia nữa- đều đang tò mò quan sát xem cô sẽ phản ứng như thế nào trước ly Bloody Mary.
"Của tôi," người mới đến lên tiếng ngay bên cạnh cô.
Kate có thể đoán qua giọng nói trầm sâu rằng anh ta đủ tuổi hiểu biết rồi, và cô thậm chí còn không lịch thiệp trao cho anh ta đến một cái liếc nhìn. "Giúp những đứa trẻ đó mua đồ uống có cồn là hành vi sai trái." Tay trái cô với lấy cuốn sổ của mình và cuốn "Coping with Grief" dưới cái đĩa thức ăn, tay phải nhấc hai quai của chiếc túi vải màu xanh đang mắc trên ghế và cầm luôn ly Bloody Mary định đưa lại cho anh ta. " Tôi không muốn thứ này..." Hai quai túi xách của cô vướng vào lưng ghế, cô nôn nóng giật ra trong lúc giúi thứ đồ uống ấy vào tay anh.
Chất lỏng màu đỏ tràn ra khỏi ly và tưới đẫm vạt áo trắng tinh phía trước ngực anh.
"ôi, không...: " Kate la lên, giật mình trước câu rủa của anh và những tiếng thở hổn hển của đám người chứng kiến.
"Tôi rất xin lỗi." Buông tất cả mọi thứ đang cầm trên tay trừ ly rượu Bloody Mary, cô đặt chiếc ly đã vơi hết nửa xuống mặt quầy, nhanh chóng đổi thành chiếc ly nước lạnh của mình và một mảnh khăn ăn. "Nước cà chua sẽ ố vàng nếu chúng ta không gột sạch ngay lập tức." cô luống cuống, không dám liếc mắt nhìn lên.
Khi cô dấp thứ nước lạnh buốt đó vào chiếc áo sơ mi lụa của anh, làn da Mitchell co lại, và khi cô bắt đầu gột như điên cái mảng ố bằng chiếc khăn ăn, miệng xin lỗi rối rít, nỗi phiền toái của anh chuyển thành một sự vui thú miễn cưỡng, nhưng khi anh nói với người bồi bàn đang lảng vảng quanh đó để mang cho cô một ly soda to tướng, Mitchell không thể nào chịu nổi. "Đừng có mà đưa cho cô ấy thứ gì khác để đổ vào người tôi." Anh cảnh cáo. "Thay vào đó hãy mang cho chúng tôi một cái khăn."
Cô đã đổ thứ thức uống đó vào người anh trước khi mắt anh kịp điều chỉnh với bóng tối bên trong phòng, và cô đã không nâng tầm mắt của mình qua khỏi ngực anh kể từ lúc ấy, vì thế anh không biết cô thực sự trông như thế nào ngoại trừ chiều cao khoảng feet của cô, và mái tóc dài, đỏ sẫm rất dày, ẩm ướt, xoăn thành từng lọn dày. Ngoài ra, tất cả những gì anh có thể tả được từ ưu thế nhìn từ trên cao xuống hiện thời của mình là đôi lông mày và lông mi của cô đồng màu với mái tóc. Anh cúi đầu xuống và ngắm nghía đôi lông mi của cô. "Không ai dạy cô cách nói câu. "Vô cùng cám ơn, nhưng không," à?"
Cuối cùng Kate cũng nhận thấy anh không hề tức giận, nhưng nỗi khuây khỏa của cô lại chuyển thành ngượng ngùng.
"Tôi sợ rằng cái áo của anh bị hỏng rồi," cô nói khi tay phải nhận lấy chiếc khăn từ người bồi bàn và bối rối đặt những ngón tay trái của mình chạm vào nút áo sơ mi và làn da trần trên ngực anh. "Tôi sẽ thử thấm vết bẩn ra khỏi áo càng nhiều càng tốt."
"Kế hoạch này nghe hay hơn là cứ cố tạt cái thứ đó vào tôi."
"Tôi không thể nào cảm thấy có gì tồi tệ hơn chuyện này." Giọng cô thốt lên nghèn nghẹt.
"Có, cô có." Mitchell đáp lại, nhưng sự chú ý của anh đang hướng về tiêu đề cuốn sách mà cô vừa đánh rơi, anh đang cố đọc ngược.
"Tôi làm sao?"
"Tôi không định để cho bọn nhóc gửi đến cho cô ly Bloody Mary đó." Anh trả lời ngay trước khi đọc ra cái tiêu đề cuốn sách là "Đối phó với nỗi đau."
Sửng sốt, cô cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, và trong chớp mắt, Mitchell hiểu đích xác tại sao ba ông lỏi kia đã biến thành những gã ngốc trước cô. Mái tóc hung sáng quăn thành lọn bao quanh khuôn mặt không chút son phấn, cô thật gây ấn tượng với hai gò má cao, làn da trắng ngà và cái cằm vuông nhỏ xinh có một vết chẻ đầy hấp dẫn. Sống mũi cô thẳng tắp, khuôn miệng mềm mại và rộng, nhưng chính đôi mắt cô mới khiến cho anh ngay tức khắc bị mê hoặc:
Dưới đôi lông mày đỏ sậm duyên dáng và hàng mi dày cong vút, cô sở hữu một đôi mắt màu xanh huyền hoặc của những chiếc lá còn đẫm hơi sương. Muộn màng, Mitchell nhận thấy đôi mắt ấy đang tràn đầy những giọt nước mắt lấp lánh, và anh cảm thấy một nỗi dằn vặt hối tiếc ngớ ngẩn, bất thần dâng lên trong lòng mình vì anh đã góp phần gây ra cho cô.
"Đương nhiên tôi muốn trả tiền chiếc áo cho anh." Cô bước lùi lại và quay đi.
"Tôi không mong đợi ít hơn từ ai đó với các nguyên tắc cao cả của cô." Mitchell nhẹ nhàng, quan sát cô vắt chiếc khăn lên mặt quầy và với lấy cái túi vải của mình. Anh để ý cô không đeo nhẫn trên bàn tay trái.
Kate nghe giọng nói đùa cợt và không thể tin nổi anh ta đang trở nên tốt bụng đến thế. Hoặc là đẹp trai một cách khó tin đến thế. Quay lưng về phía anh, cô nhét cuốn sách vào túi và mò mẫm tìm trong đó cái bút. "Tôi phải viết số tiền bao nhiêu vào tấm séc đây?"
Mitchell ngập ngừng, thâm tâm đang bận đánh giá và quan sát thật nhanh: Island Club là một khách sạn nhỏ vô cùng tốn kém, đắt đỏ, nhưng chiếc đồng hồ đeo tay và chiếc nhẫn trên tay phải của cô lại rẻ tiền, và cái túi vải chỉ in tên một hiệu sách chứ không phải là logo của một hãng thiết kế sang trọng. Điều đó nghĩa là cô có thể ở đây với một ai đó đang trả toàn bộ những chi phí của cô. Với một vẻ bề ngoài ấn tượng, chắc chắn những gã đàn ông giàu có phải xếp thành hàng để được quyền đưa cô đến những nơi tốt nhất và cùng cô vui thú... nhưng bộ áo tắm mà cô đang mặc lại hơi quá khiêm tốn so với một cô gái đang "vui thú". Ngoài ra, có một cái gì đó yếu đuối và dễ bị tổn thương ở cô gái này, thậm chí còn hơi... nghiêm nghị?
Khi không thấy anh trả lời, Kate ngó quanh quất và nhìn anh dò hỏi.
"Chiếc áo này vô cùng đắt," anh tỏ ra nghiêm trọng, nhưng một nụ cười ranh mãnh hiện ra trên khóe miệng. "Nếu tôi là cô, tôi sẽ mời cô đi ăn tối thay vào đó."
Katie bật cười, tự dưng cô cảm thấy nỗi buồn đau đeo đẳng cô suốt cả gần hai tuần qua lùi ra xa. "Áo sơ mi của anh đắt tiền thế ư?"
Anh gật đầu vẻ hối tiếc vờ vịt. "Tôi e là thế. Mời tôi đi ăn tối sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất về mặt tài chính của cô, tin tôi đi."
"Sau việc mà tôi vừa làm với anh, anh lại muốn đi ăn tối cùng tôi?" Kate hỏi, hơi có đôi chút khó tin.
"Đúng thế, nhưng chỉ quanh quanh với đồ ăn đặc thôi. Không bất kỳ thứ thức lỏng nào trong tầm tay với của cô."
Không thể nào giữ nổi khuôn mặt nghiêm trang, Kate cúi đầu, đôi vai cô rung lên vì cười trước giọng nói tỉnh bơ của anh.
"Tôi sẽ hiểu rằng cô sẵn sàng thanh toán món nợ của mình – chúng ta nói chuyện vào tám giờ tối nay chứ?" Mitchell êm ái hỏi, ước gì anh thấy được vẻ mặt của cô.
Cô lưỡng lự đôi chút, rồi gật đầu và cuối cùng ngước lên nhìn anh. Cái nhìn chăm chú của Mitchell rơi từ đôi mắt cô xuống đến nụ cười rộng mở, và trái tim anh lỡ mất một nhịp. Khi cô mỉm cười, cô có một khuôn miệng lãng mạn, mời gọi nhất mà anh từng thấy.
"Tôi là Kate Donovan." Cô lên tiếng, cái miệng xinh xắn mỉm cười thân thiện khi cô chìa tay ra.
Cái bắt tay cũng đẹp, Mitchell dứt khoát nghĩ thế khi những ngón tay dài trượt ngang qua lòng bàn tay anh và siết chặt. "Mitchell Wyatt," anh đáp.
Tâm trí Katie quay về với thực tại. Evan đã đặt chỗ trước cho cả hai người buổi tối nay ở Voyages, một nhà hàng ốp toàn kính rất đẹp ở bên bờ biển. "Vậy gặp nhau ở Nhà hàng Voyages vào lúc tám giờ nhé,"
"Hay gặp trước khách sạn đi. Tôi nhớ có một nhà hàng khác nữa."
Nỗi lo lắng mơ hồ lướt qua trong tâm trí Kate, nhưng cô đang bận rộn với chiếc áo sơ mi hỏng của anh; khuôn mặt đẹp trai, rám nắng; và cô đột nhiên nhận ra rằng tất cả mọi người trong nhà hàng này đều đang nhìn vào họ và lắng nghe họ nói chuyện với nhau. "Thôi được." cô đáp, và thu hết những món đồ của mình lại. Thay vì bước ra ngoài hiên và ngang qua bàn đám nhóc, Katie lại quay người tiến thẳng đến lối cửa sau, nơi cô có thể đi tắt ngang qua bãi cát về căn biệt thự mà cô đang ở. Đi được nửa đường, cô liếc nhanh qua vai, và khi cô không nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc chiếc sơ mi ố một vệt đỏ lớn ngay vạt trước, cô cho là anh đã rời nhà hàng theo lối cửa trước. Cô tự hỏi hơi chút tội lỗi rằng kiểu đùa cợt nào mà anh phải chịu đựng từ đám nhóc ngồi ở hiên khi anh đi ngang qua chúng.