Trong mộng, Trình Huyễn Chu trở về năm mình mười tuổi.
Y chuyển đến ngôi nhà gỗ xinh đẹp và có một gia đình mới, cuộc sống từng đổ vỡ trước đó dường như đã trở lại nguyên vẹn.
Cho đến tận hôm nay, đám người giúp việc Philippines đang dọn dẹp phòng nhưng nhìn thấy y đi tới bỗng dưng không nói chuyện với nhau nữa.
Trình Huyễn Chu trước đây không phải người quan tâm đến nhiều thứ như vậy, nhưng bây giờ y đã trở nên nhạy cảm hơn.
Có lẽ đó là bản chất của trẻ con, y loáng thoáng cảm nhận được trong ánh mắt của bọn họ luôn ẩn chứa những hàm ý khác khi nhìn y.
Phần lớn hàm ý chắc chắn chẳng hề tốt lành.
Trình Huyễn Chu cởi đồng phục học sinh bỏ vào trong phòng giặt, giả vờ trở về phòng làm bài tập nhưng thật ra lại đang trốn sau cánh cửa ở hành lang.
Cách đó không xa, vang lên tiếng nói chuyện phiếm của đám người giúp việc.
"Này, hai ngày nay ông bà chủ có tâm trạng khá tồi tệ nhỉ.
Hình như có phán quyết của tòa án rồi đúng không?"
"Tám năm tù, đáng đời cho bọn tư bản hút máu người..."
"Suỵt, nói nhỏ thôi."
"Gì vậy trời? Không cho tôi nói luôn à? Tại đứa con trai của tội phạm đó hả, không biết tại sao tự dưng ông chủ nổi lòng từ bi để nó tiếp tục sống trong nhà nữa.
Ba nợ thì con trả, tôi thấy mấy đứa thế này phải để nó đi lang thang ngoài đường mới tốt, cho nó hiểu nỗi vất vả của người bình thường như chúng ta..."
Một người khác đáp lại với giọng điệu khinh thường: "Chính xác, ra nông nổi này rồi mà vẫn giả bộ như mình còn là cậu chủ cơ đấy, chả biết tại sao mặt của cậu ta lại dày đến cỡ đó được.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh phải giả vờ như chưa biết chuyện gì để phục vụ cậu ta thì tôi lại cảm thấy khó chịu, mấy người hiểu chứ?"
"Ôi, mấy người đâu cần nói vậy, đứa con nít đã làm sai gì chứ?" Một người khác nói, "Ông bố thì bị bắt vào tù, bà mẹ thì cao chạy xa bay, bố mẹ đều ruồng bỏ cậu ta hết rồi, thật ra tôi thấy cậu ta cũng khá đáng thương."
"Tôi nghe ông chủ nói hai người đó đã ly hôn rồi hả?"
“Ai da, quậy thành như thế còn không chia tay mới là lạ đó? Suy cho cùng vẫn là lừa gạt con nít thôi."
"Nhưng nghe nói tiền tham nhũng chưa trả lại cho nhà nước đã bị chuyển ra nước ngoài rồi phải không? Chậc chậc chậc, thật đúng là có tình có nghĩa..."
"Cũng chẳng sao, ông Trình đó thà đi tù chứ không muốn nhả tiền ra mà, nếu không thì làm sao bị kết án lâu như vậy? Nói trắng ra là những người này chỉ cần tiền thôi, họ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác đâu."
"Tạo nghiệt mà, một đứa con nhỏ như vậy nhưng nói bỏ là bỏ, tôi cũng không biết họ đang nghĩ gì nữa, đúng là bị mỡ heo che mờ mắt rồi."
Trình Huyễn Chu nhỏ tuổi đứng núp sau kẹt cửa, không nói một lời.
........
Tại bàn ăn, Trình Huyễn Chu cầm chiếc bát sứ trắng của mình ăn từng ngụm cơm, trong khi đó Hạ Vãn Quyên vẫn liên tục gắp đồ ăn cho y: "Huyễn Chu ăn nhiều nữa đi, con nhìn con xem sao lại gầy thế này."
"Cảm ơn bác gái..." Trình Huyễn Chu khẽ nói, sau đó ngoan ngoãn ăn hết cà rốt mà mình không thích vào bụng.
Đỗ Tẫn Thâm vẫn còn đang trong giai đoạn nghịch ngợm nên vừa về đến nhà lập tức lộ ra nguyên hình, có Trình Huyễn Chu ở bên cạnh lại càng khiến hắn phấn khích hơn, hắn mới ăn cơm được một lát đã làm hạt cơm vương vãi khắp mặt bàn.
Hạ Vãn Quyên liếc xéo hắn một cái, một đôi đũa bất ngờ gõ vào tay của Đỗ Tẫn Thâm.
Đỗ Tẫn Thâm gọi: "Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy!"
Hạ Vãn Quyên ngồi thẳng người, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất đáng tin cậy: "Tướng ăn gì đây, ngồi đàng hoàng lại cho mẹ."
Người giúp việc đang dọn món bèn bật cười: "Thưa phu nhân, thiếu gia còn nhỏ mà."
"Cũng đâu còn nhỏ nữa." Bác Đỗ chỉ vào Trình Huyễn Chu rồi dạy dỗ Đỗ Tẫn Thâm, "Con tự coi lại mình xem, lớn hơn Huyễn Chu mấy tháng mà cũng không hiểu chuyện bằng người ta, sau này còn dám không biết xấu hổ tự xưng bản thân là anh trai à?"
Nhắc đến Trình Huyễn Chu là Đỗ Tẫn Thâm sẽ lập tức ngoan ngoãn.
Hắn nhặt những hạt cơm rơi vãi và ăn luôn từng hạt một, không để lãng phí một chút nào.
Sau đó hắn cầm chén bằng hai tay và ngồi thẳng lưng, một tư thế ăn rất đạt tiêu chuẩn.
Trình Huyễn Chu cúi đầu, không có bất kỳ cảm giác vui mừng khi được khen ngợi.
Thực ra hồi y còn sống ở nhà của chính mình, y còn khó hầu hạ hơn cả Đỗ Tẫn Thâm.
Tật xấu nhất của y là kén ăn.
Không ăn đậu, chỉ ăn cà rốt đã được thái sợi, không ăn hành, gừng, tỏi, ớt và không đụng vào nội tạng động vật, tôm đã bóc vỏ dâng đến bên miệng mới miễn cưỡng ăn hai con, khi ăn cá chỉ chọn ăn hai bên má.
Vì Trình Tỉnh và Tiết Lan bận rộn với công việc nên thường xuyên không có mặt ở nhà, nhưng dì Quách khá cưng chiều y và đã quen với những tật xấu của Trình Huyễn Chu.
Sau khi khó khăn lắm mới ăn xong một bữa cơm, dì Quách cũng đành mỉm cười bất lực: "Cậu chủ à, cái này không ăn rồi cái kia cũng không đụng vào, thế này sao mà sống được chứ?"
Vậy mà vào lúc này trước mặt hai vị trưởng bối, Trình Huyễn Chu cầm đũa chọc vào cơm nhưng không nói chuyện hay phản bác.
Từ nay, y thề sẽ là một đứa trẻ hiểu chuyện và không kén ăn nữa.
Khi đã lớn hơn một chút, Trình Huyễn Chu mới nhận ra rằng bất kỳ ai cũng sẽ bị gắn nhiều cái mác khác nhau.
Mọi người sử dụng cái mác như một thương hiệu, khi mọi người tiếp xúc với những người khác luôn nhìn thấy cái mác này đầu tiên.
Không ai có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu sâu vào trong nội tâm của người khác.
Kể từ ngày Trình Tỉnh bị bắt đi, cái mác trên người y đã bị chuyển từ "Cậu chủ Trình" thành "Con trai của tội phạm".
Nếu bản án của Trình Tỉnh vẫn còn thời hạn, thì cái mác này đã trực tiếp tuyên phạt y mức án tù chung thân.
Đó là nguồn gốc tội lỗi của y.
Từ nay về sau, y sống trên thế gian này như con kiến con chuột ăn nhờ ở đậu khiến ai cũng muốn đánh đập.
Sống trong nhà của Đỗ Tẫn Thâm cũng giống như thế.
Y đã từng rất muốn có một ngôi nhà, nhưng cuối cùng y cũng chỉ là một người thuê nhà có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào, giống như ba mẹ ruột đã bỏ rơi y mà không một chút do dự.
.......
Trình Huyễn Chu hai mươi hai tuổi tỉnh dậy trong phòng ngủ của nhà họ Đỗ.
Bầu trời đã hừng sáng bên cửa sổ.
Y mất vài giây để xóa đi những ký ức khó chịu đang hằn sâu trong tâm trí, sau đó y mặc quần áo chỉnh tề rồi rửa mặt sạch sẽ.
Nhưng khi chuẩn bị đi ra ngoài thì y lại phát hiện không mở cửa được, rõ ràng là đã bị khóa từ bên ngoài.
Bị khóa?
Trong lòng Trình Huyễn Chu xuất hiện cảm giác ngỡ ngàng xen lẫn nghi hoặc.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ tối qua bác gái đã vô tình khóa cửa ư?
Y không biết Đỗ Tẫn Thâm đã dậy hay chưa, hơn nữa y cũng không muốn tiếp xúc với Đỗ Tẫn Thâm đang say rượu, nhưng đối phương dường như là người duy nhất có thể giúp được y vào lúc này.
Y đập tay vào cửa tạo ra một loạt tiếng động khiến người ta phải chú ý, như thể một con mèo hoang đi vào nhà cào phá đồ vật.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng vặn chìa khóa.
Đỗ Tẫn Thâm đi tới mở cửa cho y, nhưng lại cúi người về phía chặn đường đi.
Trình Huyễn Chu lập tức theo bản năng lui về phía sau một bước, không dám tới quá gần đối phương.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn chằm chằm y một lát mới nói: "Xuống ăn bữa sáng đi."
Trình Huyễn Chu không nói lời nào cũng không trả lời, Đỗ Tẫn Thâm cầm chìa khóa phòng đi được mấy bước bỗng quay lưng lại rồi nhẹ nhàng nói một câu, "Trước khi đi ba mẹ có nói muốn cậu ở lại đây hai ngày sao?"
Trình Huyễn Chu đứng sau lưng hắn, một lúc sau mới nói "Ừm."
"Vậy thì đừng nghĩ tới việc rời đi." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Ngoan ngoãn ở lại, đừng bắt tôi nhốt cậu lại."
Trình Huyễn Chu dừng bước.
Ý tứ trong lời nói của Đỗ Tẫn Thâm rất rõ ràng và giọng điệu khi nói cũng rất bình tĩnh, nhưng thay vì bàn bạc thì nói đúng hơn là hắn đã bình tĩnh nói cho Trình Huyễn Chu biết quyết định của mình.
Nhân lúc Trình Huyễn Chu đang ngủ, người khóa cửa phòng nhốt y lại chắc chắc là Đỗ Tẫn Thâm.
Trình Huyễn Chu lẳng lặng đứng tại chỗ.
Sau khi lớn lên, Đỗ Tẫn Thâm thường xuyên thể hiện dáng vẻ hiền lành, phần lớn thời gian hắn giống như một người anh trai chín chắn và có trách nhiệm.
Nhưng Trình Huyễn Chu hiểu hắn hơn bất cứ ai khác, hiểu tính cách độc đoán và chuyên chế đã thấm nhuần trong xương cốt của hắn.
Trên bàn ăn có bánh mì nướng kèm thịt xông khói và sữa, chỉ có một hộp sữa, nhưng Đỗ Tẫn Thâm không uống mà chỉ mở hộp sữa mua đã đổ vào trong cốc.
Kế đó hắn cho bánh mì vào máy nướng bánh mì, chiên thịt xông khói trong chảo cho đến khi hơi cháy trước khi đặt một lát pho mát vàng lên trên.
Căn nhà vắng lặng chỉ có hai người họ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài, không ai nói gì với nhau.
Một lúc lâu sau, Đỗ Tẫn Thâm thản nhiên hỏi: "Hôm nay cậu có muốn đi ra ngoài không?”
Trình Huyễn Chu không trả lời "có" hay "không", mà nói với giọng điệu đầy sốt ruột, "Đỗ Tẫn Thâm, cậu cút xa tôi ra được không?"
Lần này Đỗ Tẫn Thâm vẫn không để ý tới thái độ tồi tệ của y, hắn ngước đôi mắt sâu thẳm lên rồi nói: "Tôi đã cho cậu một cơ hội, nhưng cậu vẫn không biết trân trọng nó."
Hắn đột nhiên nói ra một câu khó hiểu như vậy.
"Lần này, không thể." Đỗ Tẫn Thâm thong dong nói ra bốn chữ, đồng thời đưa ra quyết định cuối cùng..