Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee.
Không reup và chuyển ver.
Trình Huyễn Chu tỉnh dậy trong bệnh viện.
Y đang nằm trong phòng bệnh dành cho một người, trên mu bàn tay ghim kim tiêm nối với bình chất lỏng trong suốt chỉ còn chưa đầy một nửa.
Khoảnh khắc tỉnh lại, y lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng bệnh không còn ai khác, Trình Huyễn Chu quan sát bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, sau khi biết chắc chắn bản thân hôn mê chưa được bao lâu thì y lập tức rút kim ra.
Một dòng máu nhỏ chảy ra qua lỗ kim, nhưng y không quan tâm mà chỉ sửa lại cổ áo rồi đẩy cửa rời đi.
Ai ngờ vừa đi được hai bước thì bắt gặp cô y tá đi vào kiểm tra phòng.
Cô y tá giật mình và nhanh chóng ngăn y lại, "Ối, cậu tỉnh rồi, sao cậu lại tự ý đi ra ngoài vậy!"
"A, tay cậu bị gì thế? Cậu tự rút kim ra sao? Làm gì mà vội vàng..."
Trình Huyễn Chu thầm mắng một câu xui xẻo, sau đó bị cô y tá nhiệt tình này đẩy về phòng một cách bất đắc dĩ.
Y nhíu mày nhìn cô y tá dùng bông tẩm cồn để cầm máu và sát trùng cho mình.
"Mấy người truyền cho tôi cái gì vậy?" Y hỏi.
"Dung dịch glucose, cũng như một số vi chất dinh dưỡng khác chủ yếu dùng để bổ sung năng lượng." Cô y tá nói: "Cậu sinh viên à, cậu đang học ở trường đại học C bên cạnh phải không? Chắc cậu học rất giỏi, ngày thường cũng chăm chỉ học tập lắm."
Trình Huyễn Chu thản nhiên: "Có ý gì?"
"Thiệt tình à, cậu học tập quá sức bị ngất xỉu nên được đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu, còn hỏi ngược lại chị là sao đây?"
Cô y tá tức giận lắc đầu: "Người bạn đưa cậu cậu đến đây trông có vẻ rất lo lắng đó."
"Thường xuyên thức khuya, làm việc và nghỉ ngơi thất thường, cũng như suy dinh dưỡng và hạ đường huyết.
Ôi trời, giới trẻ ngày nay thật sự không biết cách yêu quý cơ thể của mình mà."
Trình Huyễn Chu thuận miệng hỏi, "Rất nghiêm trọng sao? Còn gì nữa? Có bị gì nữa không?"
"Ồ, không nghiêm trọng quá đâu.
Nghỉ ngơi đầy đủ và bổ sung dinh dưỡng cũng không phải vấn đề to tát, dù sao thì cậu vẫn còn trẻ mà."
"Nhưng các chỉ số tin tức tố của cậu chưa ổn định lắm.
Nên nếu cậu thấy lo lắng thì có thể đến khám chuyên sâu, lúc cậu được đưa đến đây chỉ mới bị lấy máu thôi."
Trình Huyễn Chu hoàn toàn yên tâm sau khi nghe câu nói "chỉ mới bị lấy máu", y gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Vì cậu đã tỉnh nên không cần dừng truyền dịch." Cô y tá chỉ vào bình truyền dịch, "Có muốn nghỉ ngơi một lát không?".
truyện tiên hiệp hay
Trình Huyễn Chu: "Bây giờ tôi xuất viện được không?"
"À, muốn đi cũng được." Cô y tá trầm ngâm nói, "Nhưng người bạn đưa cậu tới đây có nhắn là sẽ mang đồ ăn đến cho cậu, mà bây giờ cậu ta đi ra ngoài rồi, tốt hơn cậu nên liên lạc với bạn của mình trước khi rời đi nhé."
Trình Huyễn Chu khó hiểu: "Người bạn đưa tôi đến?"
"Ừm, đó là một Alpha có vóc dáng cao lớn mặc quần áo đen, trông cực kỳ giống minh tinh đấy."
Trong lòng của Trình Huyễn Chu chợt hẫng một nhịp.
Người này...!Ngoài Đỗ Tẫn Thâm ra thì còn ai nữa?
Ngay khi Trình Huyễn Chu đang nghĩ đến việc bí mật bỏ trốn thì bỗng dưng cửa phòng mở ra.
Một người cao lớn sải bước vào, trên tay xách một túi giấy màu trắng sữa có logo của tiệm cháo Trường Nhai.
Cô y tá cười nói: "Thật là trùng hợp, đang nói về bạn của cậu thì cậu ấy đến luôn rồi, vậy chị không làm phiền hai người nữa.
Và nếu cậu muốn xuất viện chỉ cần đến quầy lễ tân là được."
Cô y tá mở cửa rời đi, Trình Huyễn Chu xụ mặt trừng Đỗ Tẫn Thâm.
Vẫn là Đỗ Tẫn Thâm mở miệng trước: "Tỉnh rồi?"
Biết rõ còn hỏi.
Nếu không, người đang nhìn hắn là ai chứ?
Trình Huyễn Chu mím môi: "Tại sao lại là cậu?"
Đỗ Tẫn Thâm không nói chuyện mà chỉ đặt túi giấy lên tủ bên giường bệnh, mùi thơm nhẹ của cháo gạo dần lan tỏa ra khắp căn phòng.
Trình Huyễn Chu nhìn hắn chằm chằm: "Cậu giả bộ làm gì?"
Đỗ Tẫn Thâm ngước mắt lên rồi trầm giọng nói: "Tôi tự nhận thấy bản thân chưa máu lạnh đến mức nhìn bạn học ngất xỉu mà vẫn không thèm cứu giúp."
"Dù chỉ là một người qua đường cần cứu giúp, tôi cũng sẽ gọi xe cấp cứu cho người đó."
"Ồ? Bạn cùng lớp? Người qua đường? Cậu thật là tốt bụng đó Đỗ Tẫn Thâm."
Trình Huyễn Chu nhếch môi mỉa mai, hoàn toàn không có ý định chạm vào túi giấy đựng cháo nóng.
"Bởi vì có tình yêu mới, nên cũng chẳng coi tôi ra gì nữa đúng không?"
Trình Huyễn Chu nói rất nhẫn tâm: "Nhưng cậu vẫn vượt quá sự mong đợi của tôi, tôi còn tưởng cậu ước gì tôi sẽ biến mất ngay lập tức."
Vẻ mặt Đỗ Tẫn Thâm tối sầm: "Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
Trình Huyễn Chu chỉ nói hai câu nhưng cả hai câu đều vô cùng mỉa mai, khiến Đỗ Tẫn Thâm cũng cảm thấy khá khó hiểu.
Nhưng hắn cho rằng Trình Huyễn Chu vừa tỉnh dậy nên chắc tâm trạng không tốt, do đó cũng không so với y nữa.
"Cậu không thể làm người ta thấy bớt lo được sao?"
Trình Huyễn Chu hừ cười: “Dù sao tôi cũng là con của tội phạm, cho nên làm sao xứng với cậu Đỗ được, người ta trốn tôi còn không kịp nữa mà."
Đỗ Tẫn Thâm khó hiểu nói: "Sao cậu lại nói về chuyện này nữa? Tôi đang nói về tình hình hiện tại của cậu."
"Tôi bị gì chứ?" Trình Huyễn Chu cười bất cần, "Không phải do học tập quá mệt mỏi, không ăn uống nên mới ngất xỉu, còn bị gì nữa đâu?"
Đỗ Tẫn Thâm dùng ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng liếc nhìn Trình Huyễn Chu: "Học tập quá mệt mỏi? Không ăn uống?"
Trình Huyễn Chu bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm nên nhất thời sửng sốt, trong một khoảnh khắc nào đó y còn tưởng Đỗ Tẫn Thâm đã phát hiện ra điều gì, nhưng giây tiếp theo y đã nghĩ chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Vừa rồi y đã xác nhận với y tá rằng bệnh viện chỉ lấy máu bình thường, cho nên chắc chắn người khác sẽ không thể phát hiện ra điều bất thường.
Hơn nữa, hồ sơ bệnh án của y trống trơn thì làm sao Đỗ Tẫn Thâm biết được chuyện đó chứ?
Y chắc chắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trình Huyễn Chu đã suy nghĩ cẩn thận nên không còn sợ hãi: "Đúng vậy, dù sao tôi cũng không chết được, phải làm cậu thất vọng rồi."
"Trình Huyễn Chu." Sắc mặt của Đỗ Tẫn Thâm tối sầm, gằn từng chữ một tên họ của y.
"Sao cậu có thể thờ ơ với bản thân như vậy?”
"Bị ốm phải nằm bệnh viện thì vui lắm hả? Cậu muốn làm gì? Trả thù tôi sao?" Hắn chất vấn, trong giọng nói bất giác mang theo một chút nôn nóng.
"Cậu còn là đứa con nít ba tuổi sao, bản thân bị hạ đường huyết mà còn không biết? Vậy mà trước khi vào lớp vẫn không chịu ăn sáng? Muốn tôi mỗi ngày đút cơm vào miệng, nhìn cậu ăn sao?"
"Cậu tự hành hạ bản thân như thế, chẳng lẽ người sẽ cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi là tôi ư?" Trong giọng nói của hắn bộc lộ cảm xúc tức giận, cũng không biết cơn tức giận dữ dội này bắt nguồn từ đâu.
Trong một lúc, không khí như đông cứng lại.
Trình Huyễn Chu nghe Đỗ Tẫn Thâm nói một hồi, y bỗng cười nhẹ một tiếng và nhất thời không biết biện minh từ đâu, cuối cùng lại nói một giải thích nghe có vẻ rất vô nghĩa: "Tôi thật sự không cố ý."
"Hơn nữa." Y mỉa mai nói, "Trả thù cậu sao? Cậu thực sự nghĩ quá nhiều rồi, không liên quan gì đến cậu hết."
"Đỗ Tẫn Thâm, đừng tự đa tình nữa."
Bệnh viện thực sự là nơi thị phi.
Trước khi Trình Huyễn Chu có thể thoát khỏi Đỗ Tẫn Thâm, trong căn phòng bệnh khiến y như ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than này lại chào đón một vị khách không mời mà đến.
Trong bầu không khí cực kỳ gượng gạo và lạnh lẽo, bỗng một tiếng gõ cửa vang lên càng khiến người ta chú ý.
"Cốc cốc" vang lên ba lần, với một giọng nam trong trẻo vang lên từ cửa.
"Đàn anh, em vào đây."
Một nam sinh có vẻ ngoài hơi non nớt, nước da trắng trẻo và đẹp trai ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu ta rõ ràng phấn khích hơn khi nhìn thấy Trình Huyễn Chu đang ngồi bên mép giường.
"Đàn anh, anh tỉnh lại sớm vậy sao? Thật sự quá tốt."
Trình Huyễn Chu sửng sốt một vài giây, sau đó mới gọi tên người trước mặt: "...!Nhan Việt?"
"Là em, lần này đàn anh đã nhớ ra em rồi."
Khi Nhan Việt cười có một lúm đồng tiền hiện trên gò má, cậu ta vốn đã trông trẻ con nên khi cười càng như mới vị thành niên.
So với lần y gặp Nhan Việt ở Bạch Dạ Thành, thì hiện tại Nhan Việt trông thoải mái vui vẻ và không còn rụt rè như trước nữa.
Tóc mái dài quá mức của cậu ta được cố định ra sau tai bằng hai chiếc kẹp nhỏ, để lộ khuôn mặt nhẵn nhụi trông sạch sẽ, ngây ngô và bình tĩnh.
Trình Huyễn Chu khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc nhìn Đỗ Tẫn Thâm vẫn ngồi ở bên cạnh không có ý định rời đi.
Y muốn đuổi Đỗ Tẫn Thâm đi nhưng không tìm được lý do thích hợp, vì vậy y phải quay sang Nhan Việt.
"Làm sao cậu tìm được đây? Ai nói cho cậu biết tôi đang ở đây?"
"Là thế này..."
Nhan Việt giải thích: "Đàn anh đang đứng trong lớp đột nhiên ngất xỉu làm mọi người xung quanh khiếp sợ, sau đó thì xe cấp cứu đến trường, chuyện này còn được đăng trên Weibo của trường nữa ạ."
"Vậy nên mọi người...!Ừm, đều biết hết."
"Em thực sự rất lo lắng khi biết tin này, cho nên em có đi hỏi một người bạn học khoa luật, cậu ấy nói với em là anh được đưa đến bệnh viện nhân dân Hoa Đông bên cạnh trường học, thế là em vội vàng chạy tới đây sau giờ học."
Nhan Việt giơ tay phải đang cầm giỏ hoa quả: "Ngày hôm đó...!Đàn anh thật sự đã giúp em một chuyện rất lớn nên em luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh, lần này em cố tình mang theo một ít trái cây."
Cậu ta cười nói, "Nếu đàn anh muốn gì thì cứ kêu em làm ạ."
Trình Huyễn Chu lẳng lặng nhìn cậu ta với ánh mắt nhàm chán, sau một lúc lâu mới đáp lại: "Ừ."
Nhan Việt không quan tâm đến thái độ thờ ơ của Trình Huyễn Chu, cậu ta đặt giỏ hoa quả lên tủ bên cạnh giường, đặt túi giấy đựng cháo sang một bên rồi lấy ra một quả bưởi để bóc vỏ.
Cậu ta nói với Trình Huyễn Chu, "Đàn anh, anh có muốn ăn bưởi không?"
Ánh mắt Đỗ Tẫn Thâm rơi vào người của Nhan Việt.
"A..." Chỉ khi cảm nhận được ánh mắt của hắn thì dường như Nhan Việt mới nhận ra lúc này trong phòng còn có một người khác, cậu ta nở nụ cười lễ phép và ngượng ngùng đối với Đỗ Tẫn Thâm.
"Chủ tịch Đỗ, sếp Đỗ, xin chào, tôi ngưỡng mộ anh từ lâu.
Tôi là Nhan Việt đến từ khoa tiếng Anh năm hai."
Đỗ Tẫn Thâm khẽ gật đầu, nhưng không mở miệng đáp lại.
Hắn giống như một vị vua cao thượng, cho dù chỉ tùy tiện ngồi ở một chỗ vẫn tỏa ra quyền uy khiến người khác không thể phớt lờ.
Mùi bưởi vừa chua vừa ngọt tràn ngập trong không khí, nhưng Trình Huyễn Chu lại ngửi thấy một mùi rất quen thuộc nhưng không kém phần đặc biệt.
Tin tức tố của Nhan Việt cũng là mùi bưởi.
Tin tức tố của cậu ta là mùi bưởi, hiện tại còn lột bưởi cho y ăn, suy tính nhỏ nhoi của cậu ta đã hiện rõ như ban ngày.
Trình Huyễn Chu không phải không hiểu chuyện tình ái, mà ngược lại y rất thành thạo cách thức điều khiển và thao túng một Omega từ thể xác đến tinh thần.
Có lẽ trước khi Nhan Việt chưa kịp nhận ra, thì Trình Huyễn Chu đã đoán được hướng đi của toàn bộ câu chuyện.
Trong cuộc gặp gỡ định mệnh họ đã bất ngờ cảm nhận được sự rung động, hai người chầm chậm tiếp xúc cuối cùng thành người yêu của nhau.
Một cốt truyện hoàn hảo, phải không?
Đáng tiếc là y ghét mấy thứ này.
Đỗ Tẫn Thâm ngồi bên cạnh nhìn thấy Trình Huyễn Chu thoáng nở một nụ cười kỳ quái trông rất bất thường.
"Trình Huyễn Chu, dừng lại..."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee.
Không reup và chuyển ver.
.