Đỗ Tẫn Thâm ngay lập tức gọi cảnh sát.
Còn Trình Huyễn Chu đuổi theo hướng bóng người khuất dạng.
"Trình Huyễn Chu!"
Đỗ Tẫn Thâm chưa kịp ngăn cản thì người bên cạnh đã xông ra ngoài, hắn không quan tâm đến chuyện khác chỉ nhanh chóng chạy theo và muốn nói cho y biết hành vi như vậy rất nguy hiểm.
Ngay lúc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn đều là giả thiết tiêu cực.
Nếu kẻ trộm là một tên bạo lực thì sao? Nếu đối phương có dao hoặc súng thì sao? Cho dù mất bao nhiêu tiền cũng chẳng sao, hắn chỉ muốn Trình Huyễn Chu được bình an vô sự.
Tuy nhiên, Trình Huyễn Chu tỏ ra lo lắng đến nỗi mình không phải chỉ mất một chiếc ví.
Ban đêm tại thành phố trung tâm rất nhộn nhịp, Trình Huyễn Chu lướt qua đám đông rồi đi vào ga tàu điện ngầm, đúng lúc tàu đến ga nên y bị va chạm với rất nhiều hành khách đang xuống tàu.
Tên trộm bị y nhìn chằm chằm đã biến mất trong dòng người tấp nập.
Trình Huyễn Chu lùi lại mấy bước trong khi thở hổn hển, vẫn mù quáng tìm kiếm xung quanh.
Đỗ Tẫn Thâm đi tới tóm lấy y từ phía sau, Trình Huyễn Chu bị ôm chặt làm lưng đập vào ngực của hắn.
"Cậu quá bốc đồng." Đỗ Tẫn Thâm nói với giọng điệu đang đè nén ý muốn trách móc, "Trình Huyễn Chu, tôi không nhìn một chút thôi thì cậu sẽ gây chuyện đúng không?
"Lần sau không được bốc đồng như vậy biết chưa?"
Trình Huyễn Chu không trả lời, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống sau một hồi chạy nhanh.
Y nhắm mắt rồi mở mắt lần nữa, như thể vẫn đang tìm kiếm chiếc ví mà cả hai đã đánh mất, hoặc có lẽ đang thuyết phục bản thân sẽ không thể tìm thấy nó.
Y nhận ra dù đã ở tuổi đôi mươi vẫn không thể chịu nổi tình huống khiến mình cảm thấy bất lực như thế.
Nhỏ bé như mất một đồ vật, lớn lao như mất liên lạc với một người.
Ngay khi y đang hoàn toàn thất vọng, đôi mắt bắt gặp hai chiếc ví tiền màu đen nằm trên nền gạch bẩn thỉu ở góc sân ga.
Trình Huyễn Chu nhanh chóng bước tới cầm đồ lên.
Bên ngoài ví của họ bị người qua đường dẫm lên để lại vài vết bùn, tiền mặt bên trong đã bị cướp mất nhưng rất may là tất cả thẻ ngân hàng và giấy tờ tùy thân vẫn còn đó.
Liễu ám hoa minh cũng là điều may mắn.
(): Trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát.
"Trước đây tôi có một người bạn cũng bị như thế." Đỗ Tẫn Thâm nói, "Sau khi bị trộm, tên trộm thấy không có nhiều tiền nên trả lại cho cậu ta."
"Không ngờ chúng ta cũng gặp một lần."
Trình Huyễn Chu thở phào nhẹ nhõm.
Sau một lúc, y nói: "Tôi đã nghĩ không thể tìm lại được."
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Chắc tên trộm lấy tiền mặt xong phát hiện chúng ta là người nước ngoài nên trả lại.”
Trình Huyễn Chu cười chế nhạo một tiếng.
Toàn bộ sự việc giống như một nhóm hacker nào đó tuyên bố họ sẽ không xâm nhập vào cơ quan của bệnh viện và tổ chức từ thiện, làm người tốt một cách bất thường.
Đỗ Tẫn Thâm an ủi: "Vẫn ổn, không sao đâu."
Trình Huyễn Chu lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng bàn tay y đang định rút ra lại bị Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên nắm chặt rồi hắn cướp chiếc ví y đang cầm trong tay.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn Trình Huyễn Chu: "Sao vừa rồi cậu vội vàng vậy?"
Trình Huyễn Chu mở to mắt, theo bản năng cướp lại chiếc ví.
Đỗ Tẫn Thâm đang mở ra bí mật được y bảo vệ cẩn thận.
Một bức ảnh nhỏ rơi ra từ kẽ hở của chiếc ví.
Đỗ Tẫn Thâm không đoán trước được.
Trình Huyễn Chu cư xử khác thường khiến hắn tưởng y đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nên mới căng thẳng như vậy, trong lòng hắn tự dưng xuất hiện vài liên tưởng khó chịu.
Ví dụ, trong ví chứa món đồ của người yêu đã tặng cho Trình Huyễn Chu sao?
Đỗ Tẫn Thâm cúi đầu, yên lặng nhìn tấm ảnh cũ ố vàng bị rơi xuống.
Người trong ảnh không ai khác chính là Đỗ Tẫn Thâm.
Hắn lúc mười sáu tuổi.
Đỗ Tẫn Thâm cúi xuống nhặt tấm hình nhỏ lên, trong lòng cảm thấy kinh ngạc khó tả.
"Cậu giữ nó từ khi nào?"
Sắc mặt Trình Huyễn Chu tái nhợt, ngón tay nắm chặt vào nhau ở sau lưng.
Y không nói mà cứ giữ im lặng.
Đỗ Tẫn Thâm nhìn vào bức ảnh, dần dần có vài ký ức nhỏ xuất hiện.
Ảnh chụp đẹp nhưng tiếc là cuộn phim đã bị mất nên không có cách nào in thêm, ba mẹ hắn giữ một tấm và thường xuyên mang theo bên người vì có một số ý nghĩa kỷ niệm.
Nhờ vào thân phận của ba mẹ nên năm mười sáu tuổi hắn đã được mời tham dự lễ trao giải quốc tế, lần đầu tiên hắn mặc vest, còn được đưa đi cắt tóc và tỉa lông mày trước khi xin visa.
Hắn xin nghỉ học vào buổi sáng, sau khi kết thúc sẽ rời khỏi đại sứ quán rồi trực tiếp đến trường học.
Khi Đỗ Tẫn Thâm mặc vest vào lớp, Trình Huyễn Chu đã nhìn hắn rất lâu.
Buổi chiều Đỗ Tẫn Thâm đến văn phòng giáo viên điền tờ đơn, lúc hắn quay lại cũng thấy Trình Huyễn Chu đang nhìn mình.
Một lúc sau, Trình Huyễn Chu buồn bã nói: "Hoa khôi lớp chúng ta đang đợi anh ở hành lang."
Đỗ Tẫn Thâm hỏi: "Tại sao cô ấy lại đợi anh chứ?"
Trình Huyễn Chu đáp: "Cô ấy nói muốn nói chuyện với anh."
Đỗ Tẫn Thâm: "Em không biết cô ấy định nói gì sao?"
Trình Huyễn Chu: "Em chỉ giúp chuyển lời thôi."
Đỗ Tẫn Thâm mỉm cười trông vô cùng trẻ trung và đẹp trai, hắn hỏi lại một lần nữa: "Đừng giả ngu với anh, em thực sự không biết cô ấy định nói gì?"
Trình Huyễn Chu im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Được rồi, cô ấy muốn tỏ tình với anh."
Đỗ Tẫn Thâm: "Ừ."
Trình Huyễn Chu: "Anh nói ừ là có ý gì?"
Đỗ Tẫn Thâm thản nhiên vuốt tóc trên trán tóc, chỉ một hành như thế cũng đủ khiến Trình Huyễn Chu không thể dời mắt.
"Nói với cô ấy là anh sẽ không đi."
Trình Huyễn Chu: "Tại sao?"
"Bởi vì anh không thích cô ấy."
"Tại sao anh không thích cô ấy?"
Đỗ Tẫn Thâm lại cười: "Sao em hỏi nhiều thế?"
Đỗ Tẫn Thâm lục tìm trong hộp bút và sau đó là cặp sách.
"Em có nhìn thấy cái túi giấy đựng ảnh anh để trên bàn không?"
Trình Huyễn Chu nói, "Không có."
Một lúc lâu sau, Đỗ Tẫn Thâm trả lại tấm ảnh mong manh đã cất giữ từ lâu cho Trình Huyễn Chu, nói: "Thảo nào tôi không tìm được những tấm ảnh còn lại.
Hóa ra là do cậu lấy."
Quá nhiều ngôn từ mắc kẹt trong cổ họng khiến hắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu, như thể hắn viết đến kết luận trên trang luận cuối cùng mới đột nhiên phát ra ngay từ đầu mình đã làm sai.
Trình Huyễn Chu ngại ngùng tránh khỏi ánh mắt dò xét của Đỗ Tẫn Thâm, nhưng trong mắt hắn dường như còn hiện lên sự nghi ngờ và ngạc nhiên.
Họ quay về căn hộ.
Những ngày nghỉ sắp kết thúc, nên họ sẽ về nhà vào ngày mai.
Đây gần như là một chuyến đi hoàn hảo, nếu bỏ qua một vài sự cố nhỏ bất ngờ xuất hiện giữa chừng.
Hai người bước vào phòng thấy ánh đèn vàng ấm áp bật sáng, trông căn phòng vẫn như trước khi bọn họ đến nhưng lộn xộn hơn ban đầu.
Họ không mang theo đồ ngủ nên đành mặc chiếc áo ngắn tay bằng vải bông, hai chiếc áo ngắn cũn cỡn treo nhàu nhĩ trên lưng ghế bên cạnh giường.
Trình Huyễn Chu còn ném ra một chiếc quần tây mà trước lúc đi ra ngoài y ngại nóng quá không mặc nổi.
Dù thời gian lên máy bay không quá sớm, nhưng vì tránh tình trạng gấp gáp nên Đỗ Tẫn Thâm vẫn thu dọn vali trước.
Trình Huyễn Chu gật đầu, hai người bắt đầu thu dọn quần áo và hành lý.
Trên bàn có một mớ dây cáp không thể phân biệt được cái nào thuộc về ai, còn có một túi lớn khoai tây chiên đang ăn dở dang.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có những túi quà xếp chồng lên nhau như ngọn đồi xuất hiện trên sàn nhà, chứa đủ loại quà lưu niệm lung tung chưa kịp mở...!Nào là chuông gió handmade, rồi đồng hồ và nam châm tủ lạnh.
Còn có một số thứ Trình Huyễn Chu không nhớ nổi, hình như lúc họ đi ngang qua y có chỉ vào tủ kính và nói rằng thứ này rất thú vị, do dó Đỗ Tẫn Thâm lập tức đưa y vào cửa hàng xem thử rồi mua luôn.
Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng, khăn tắm và dép lê của họ được đặt cạnh nhau.
Trình Huyễn Chu sắp xếp xong mọi thứ trong tay, giữ lại những thứ còn cần dùng đến.
Y đứng bên tủ quần áo thấy Đỗ Tẫn Thâm gấp gọn gàng chiếc quần tây treo trên lưng ghế cất vào vali.
Trình Huyễn Chu nhìn hắn, mọi thứ xung quanh trong nhà khiến y cảm giác ấm áp đến nỗi trong lòng chợt thấy lưu luyến không muốn rời đi.
Y vốn dĩ có lối sống ngại thay đổi và không thích xê dịch, đi những nơi mình quen thuộc, đã thích ai thì sẽ luôn thích người ấy.
Bản chất y sống khép kín, bướng bỉnh và cứng đầu.
Y thích sống một chỗ đến mức chỉ quanh quẩn ở trong lãnh thổ của chính mình, không tiếp xúc cũng không cho phép bất kỳ ai khác tiếp cận.
Sau đó, y bị Đỗ Tẫn Thâm mang ra ngoài sống một khoảng thời gian, giờ đây y lại không thể nào nhanh chóng thay đổi về sống ban đầu.
Y vẫn nghĩ mình sẽ đi dạo với Đỗ Tẫn Thâm như mấy ngày trước, hai người ngủ chung trên giường đến sáng rồi y được đối phương đánh thức, sau đó họ sẽ đến nhà hàng Tây đối diện căn hộ gọi hai chiếc bánh sừng bò, một bát súp kem nấm và hai lát gan ngỗng cho bữa trưa.
Y có ảo tưởng mình sẽ tiếp tục sống như vậy trong một khoảng thời gian dài nữa.
Nhưng tất nhiên điều này là không thể vì dù sao họ cũng phải quay về, dù sao cũng phải đóng lại vali, dù sao cũng phải chia xa và dù sao cũng phải tạm biệt.
Như tỉnh dậy sau giấc mơ đẹp.
Chẳng biết từ khi nào Đỗ Tẫn Thâm đã xuất hiện trước mặt Trình Huyễn Chu và hỏi y: "Sao cậu ngơ ngác vậy?"
Trình Huyễn Chu nói, "Xem cậu dọn đồ đạc."
Đỗ Tẫn Thâm đặt áo ngủ của Trình Huyễn Chu sang một bên cùng với chiếc quần đã xếp xong, hắn đưa tay đặt trên cánh cửa gần với Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu bất động nhìn hắn, nhịp tim hơi nhanh nhưng không đến mức khó chịu.
Đôi mắt của Đỗ Tẫn Thâm trở nên rất tối, khiến Trình Huyễn Chu bất giác cảm thấy bản thân bị nhìn thấu hoặc những suy nghĩ thầm kín đều bị đối phương biết hết.
Đỗ Tẫn Thâm mấp máy môi.
Nhiều chuyện xảy ra trong ngày được xâu chuỗi lại với nhau...
Trạng thái bất thường của Trình Huyễn Chu sau khi gặp Tiết Lan cùng với những lời nói và việc làm của y, sau cùng là bức ảnh của hắn rơi ra từ ví tiền của y.
Đỗ Tẫn Thâm đã suy đoán rồi rút ra một số suy luận logic, nhưng hắn vẫn cần xác nhận lại.
Đương nhiên hắn có thể lựa chọn cách không hỏi y, mà tự mình kiểm tra sau khi quay về để hiểu toàn bộ câu chuyện.
Không quá khó khăn.
Đây chỉ là vấn đề thời gian nên dù sớm hay muộn hắn sẽ biết hết tất cả bí mật mà Trình Huyễn Chu đang che giấu, và những điều y muốn hay không muốn cho hắn biết.
Đúng lúc này một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên từ phòng bên cạnh, bức tường sát giường cũng dường như đang rung lên đều đặn.
Hai người nhìn nhau.
Đỗ Tẫn Thâm nói nhẹ nhàng: "Cậu biết đấy, người dân ở đây cởi mở và không quan tâm nhiều đến cảm xúc của hàng xóm."
"Hồi trước tôi cũng vô tình nghe thấy mấy lần."
"Họ làm rất muộn nên tôi phải đeo nút bịt tai để ngủ, hoặc tệ hơn là thức cho đến sáng hôm sau."
Hắn bình tĩnh mô tả.
Đỗ Tẫn Thâm ở quá gần, khi hắn nói chuyện dường như có hơi thở ấm áp phả vào mặt Trình Huyễn Chu
Trình Huyễn Chu sững người, không biết có phải do "nhạc nền" quá dồn dập hay không mà khiến y cảm thấy bộ phận tiếp xúc với không khí đều nóng ran, miệng khô khốc.
Y không thể bình tĩnh nhìn Đỗ Tẫn Thâm trong hoàn cảnh này, cảm giác ám chỉ quá rõ ràng.
Khuôn mặt đẹp trai của Đỗ Tẫn Thâm và âm thanh đó kết hợp tạo thành một từ trường mạnh mẽ khiến y không khỏi có các liên tưởng, trong đầu như có một chiếc giường liên tục lắc lư gắn động cơ.
Đỗ Tẫn Thâm sờ gò má nóng rực của y.
Đèn trên cao tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Với tâm trạng khó tả trong đời, hắn nhìn thấy Trình Huyễn Chu đang đỏ mặt trước mắt mình.
Trên đường đi, hắn đã lên kế hoạch rất nhiều và cũng đã âm thầm thử nghiệm, cố gắng dụ dỗ đồng thời gài bẫy khi Trình Huyễn Chu đang trong trạng thái ít đề phòng nhất.
Chuyện tới phút cuối cùng, nhưng vẫn chưa thể sử dụng thể cách đó.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ rất chân thật và bốc đồng, dù hắn biết điều đó không thể thành hiện thực...!Họ có thể giấu tên rồi sống cả đời ở đây.
Đỗ Tẫn Thâm bước tới, sau đó quỳ một chân trước mặt y.
Từ góc độ này, Trình Huyễn Chu có thể thấy rõ hàng mi dài và dày, sống mũi có góc cạnh hoàn hảo cùng với một đôi mắt suýt nữa đã hút hồn mình.
Đỗ Tẫn Thâm hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đúng lúc ở ngay giữa hai chân của Trình Huyễn Chu.
Đó là một tư thế mập mờ, cố ý nhún nhường và chứa đựng ý tứ lấy lòng
"Trình Huyễn Chu."
Đỗ Tẫn Thâm nói.
"Kết hôn với anh đi.".