Trình Huyễn Chu ở lại văn phòng hội sinh viên cả buổi chiều.
Hôm nay chỉ có Úc Lương ở đây, những người khác đều có việc phải làm nên còn mỗi hai người bọn họ ở trong một văn phòng cực lớn.
Úc Lương là một người ồn ào và hiếu động, nhưng nếu gặp phải Trình Huyễn Chu thì cậu ta cũng không dám nói nhiều.
Thứ nhất bởi vì cậu ta là một Beta, cậu ta đương nhiên sẽ trở nên yếu đuối khi đối mặt với một Alpha mạnh mẽ và độc đoán.
Thứ hai, Trình Huyễn Chu quả thực không phải là một người hiền lành.
Trong công việc y nói ít mà lại toàn đúng trọng tâm vấn đề, hơn nữa trong thời gian rảnh rỗi cũng chẳng thấy y thoải mái hay thân thiện hơn là bao nhiêu.
Trình Huyễn Chu cho người ta một cảm giác xa cách khó tả, có lẽ dùng tính từ kiêu ngạo để hình dung y thì hơi quá đáng, nói chính xác hơn là y như thể đang tự ngăn cách mình với mọi người bằng một tấm màng.
Lúc bốn giờ, Hàn Đình Đình của ban thư ký đến để nộp báo cáo hàng tháng và hóa đơn chi trả cho Trình Huyễn Chu, cô nhân cơ hội đến đây sau giờ tan học để sau này khỏi phải chạy qua chạy lại nữa.
Omega trông giống như con thỏ đang ôm một hộp carton khổng lồ chứa đầy các hóa đơn khác nhau.
Đỗ Tẫn Thâm bước vào văn phòng như đang đi vào sân của nhà mình.
Hàn Đình Đình đang rót nước ở cửa đúng lúc gặp phải hắn, cô lập tức đến chào đón hắn một cách nồng nhiệt.
"Sếp Đỗ…!" Cô ngạc nhiên hô lên "Sao hôm nay anh rảnh rỗi tới đây vậy?"
Giọng cô gái lớn đến mức từ bên ngoài vọng vào trong như một chiếc còi nhỏ, lúc người bên trong nghe thấy thì cửa phòng làm việc đã bị "kẻ xâm nhập" mở ra.
Đỗ Tẫn Thâm đặt một chiếc túi lên kệ trưng bày đồ trang trí.
Trình Huyễn Chu vô thức liếc nhìn hắn khi nghe thấy tiếng động, Đỗ Tẫn Thâm đứng bên cạnh y rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai y, động tác có chút thân mật nhưng không đi quá giới hạn.
Úc Lương ngồi đối diện Trình Huyễn Chu giật mình, nhưng cũng không dám ngước mắt lên nhìn vì làm thế giống như đang nhiều chuyện và tọc mạch.
Ghế chủ tịch vốn là của Đỗ Tẫn Thâm, hơn nữa văn phòng này cũng không phải chỉ thuộc về một mình Trình Huyễn Chu.
"Tôi mang cho cậu một ít bánh ngọt buổi chiều." Đỗ Tẫn Thâm nói rất tự nhiên, "Thuận tiện đến gặp chủ tịch Trình luôn."
"Oa, sếp Đỗ thiệt là chu đáo." Hàn Đình Đình rất vui vẻ, "Em vừa mới học xong, đói đến nỗi ngực dán ra sau lưng rồi."
Đỗ Tẫn Thâm liếc nhìn hộp carton chứa đầy các loại hóa đơn đang đặt trong góc.
Sau vài lời khách sáo, Hàn Đình Đình duỗi tay đến túi bánh tráng miệng trước mặt, còn gọi bạn học bên cạnh đến ăn chung vì dù sao Trình Huyễn Chu và Úc Lương cũng không thể ăn hết nổi.
Chẳng mấy chốc một đám đông tiến vào văn phòng chủ tịch, túi bánh lớn mà Du Jinshen mang đến gần như đã được chia hết.
Trình Huyễn Chu phớt lờ họ, như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh không liên quan gì đến mình.
Đỗ Tẫn Thâm không rời đi sau khi giao bánh, mà lại đi đến đếm các hóa đơn.
Sau một lúc, Trình Huyễn Chu ngừng gõ bàn phím và nói: "Được rồi, cậu về đi."
Đỗ Tẫn Thâm đang cầm một đống giấy nhàu nát trong tay, dù nhìn thế nào đi nữa cũng sẽ thấy đôi tay thon dài đẹp đến vô thực kia không hợp làm công việc đếm hóa đơn.
Đỗ Tẫn Thâm chỉ đơn giản nói, "Phải có người làm việc này đúng không?"
Úc Lương không nhịn được nữa nên bật cười và nói, "Để tôi làm cho, hồi trước tôi toàn đếm cái này thôi à.
Tôi làm một lát, tối nay sẽ xong thôi."
Để thái thượng hoành ngồi trên chiếc ghế nhỏ kiểm tra hóa đơn chi trả của bọn họ? Thật là một câu chuyện hài hước.
"Sau khi đếm xong thì sếp của cậu cũng phải tự mình kiểm tra mà." Đỗ Tẫn Thâm nói thẳng.
Lần này Úc Lương không đáp.
Trình Huyễn Chu rất khắt khe trong công việc, thậm chí còn hay bắt bẻ người khác.
Điều này khiến Úc Lương hết lần này đến lần khác run sợ, nhưng phong cách làm việc của cậu ta lúc nào cũng hời hợt và chẳng thể thay đổi được.
Chỉ cần là những chuyện Trình Huyễn Chu giao cho người khác, Trình Huyễn Chu sẽ luôn tự mình kiểm tra lại khi có thời gian.
Úc Lương và Trình Huyễn Chu học cùng lớp với Đỗ Tẫn Thâm, khi mới vào trường cậu ta đã được tuyển vào hội sinh viên.
Bây giờ đã qua ba năm, nhưng cậu ta vẫn thường cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Vào lúc bọn họ còn học năm nhất, có một lần mọi người trong hội sinh viên phải làm thêm giờ.
Khi ấy Úc Lương, Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm tình cờ được phân vào cùng một nhóm, thay vì đến thư viện thì họ muốn đến một phòng học trống để thuận tiện trao đổi và không bị quấy rầy.
Hôm đó đã rất muộn nên không còn nhiều người trong tòa nhà dạy học, trên đường đi ra khỏi nhà ăn Úc Lương tình cờ gặp bạn bè, do đó cậu ta để lại máy tính và cặp sách trong lớp học kia.
Khi cậu ta quay lại vẫn thấy Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm còn ở đó, không biết họ đang làm gì mà lại dựa vào nhau cực gần.
Trình Huyễn Chu suýt nữa đã ngồi lên đùi của Đỗ Tẫn Thâm, ngón tay của Đỗ Tẫn Thâm vân vê một quả việt quất rồi đút vào miệng Trình Huyễn Chu và nói, "Xem máy tính suốt, phải bổ sung thêm nguyên tố vi lượng cho mắt mới được."
Trình Huyễn Chu mơ hồ "ừm" một tiếng, thản nhiên ăn từng quả việt quất được Đỗ Tẫn Thâm đút cho.
Lúc đó, Úc Lương chỉ có một suy nghĩ trong đầu khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Điều này có bình thường không? Trịnh Huyễn Chu bao nhiêu tuổi rồi, có tay có chân tại sao phải đút ăn như thế?
Hiện tại, trong túi giấy do Đỗ Tẫn Thâm mang đến vẫn còn một hộp việt quất được đặt sau những hộp bánh ngọt.
Người khác có lẽ không quan tâm hoặc không để ý dưới cùng có gì, nhưng Úc Lương nhìn thấy thì cũng không dám lấy ra vì cậu ta biết hộp việt quất này dành riêng cho ai.
Cách đây rất lâu, cậu ta cảm thấy giữa Đỗ Tẫn Thâm và Trình Huyễn Chu có gì đó rất kỳ lạ, rất khó tả.
Cậu ta không biết tại sao những người Omega lúc nào cũng gọi họ là nam thần và chồng, bao gồm cả những đồng nghiệp khác trong hội sinh viên vẫn chưa nhìn ra điều bất bình thường.
Có lẽ vì cả hai đều là Alpha nên không ai dám suy đoán theo hướng lệch lạc đó.
Thành thật mà nói, Úc Lương là một Beta nhạt nhòa trong đám đông nên rất ít khi tham gia hoặc để ý đến những vướng mắc tình cảm của đại học C, phần lớn đó là đặc quyền thuộc về Alpha và Omega.
Cậu ta là một người bình thường và có hơi đần độn, vì vậy cậu ta không chắc liệu phán đoán của mình có chính xác hay không, hoặc đó chỉ là ảo giác do thần kinh quá nhạy cảm của cậu ta gây ra.
Úc Lương ở lại đến tám giờ tối.
Cậu ta nhìn xung quanh hồi lâu, mới phát hiện Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm đều không có ý định đi về.
Trình Huyễn Chu thực sự rất bận, còn Đỗ Tẫn Thâm đã sớm đếm xong hóa đơn.
Một đống giấy tờ lộn xộn được hắn phân loại ngăn nắp, kẹp gọn gàng bằng kẹp giấy rồi để sang một bên.
Úc Lương ngập ngừng nói: "Cái đó, sếp à, tôi về trước nhé? Sáng mai tôi có tiết học buổi sáng..."
Trình Huyễn Chu ngước mắt lên khỏi màn hình sau vài giây: "Tôi không có cấm cậu về."
Úc Lương giật giật khóe miệng, lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Lúc này Trình Huyễn Chu dường như mới nhận ra bên cạnh mình có một người đàn ông cao lớn, lấy làm lạ hỏi Đỗ Tẫn Thâm, "Sao cậu vẫn ở đây?"
Đỗ Tẫn Thâm đáp: "Chờ cậu."
Trình Huyễn Chu mím môi, đóng máy tính lại.
"Đi thôi." Y nói.
Văn phòng hội sinh viên và phòng học vụ cùng nằm trong cùng một tòa nhà độc lập, gần cổng phía nam của trường.
Từ đây đi bộ về khu ký túc xá phía tây mất khoảng phút.
Sau khi Trình Huyễn Chu đi xuống lầu, y nhìn thấy xe của Đỗ Tẫn Thâm đã đậu ở lối vào chính trước tòa nhà và đang nằm ngay trước mắt y.
Trình Huyễn Chu khẽ chế nhạo Đỗ Tẫn Thâm đang đi bên cạnh: "Đường ngắn như vậy mà còn phải lái xe, cậu chủ Đỗ, cậu thật là xa xỉ."
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì, chỉ nói: "Lên xe đi."
Trình Huyễn Chu từ chối.
Y nói, "Tôi sẽ đi bộ về, không làm phiền cậu lái xe."
Khi Đỗ Tẫn Thâm lái xe ra ngoài, Trình Huyễn Chu đã đi bộ được một quãng đường dài.
Trình Huyễn Chu không đợi hắn, nhưng cũng may trong khuôn viên trường chỉ có một con đường chính.
Trình Huyễn Chu đang đi dọc theo con đường, nên Đỗ Tẫn Thâm rất nhanh đã nhìn thấy bóng lưng của y.
Đỗ Tẫn Thâm giảm tốc độ làm xe chậm rãi đi theo sau Trình Huyễn Chu, nói xe chạy với tốc độ rùa bò cũng không sai.
Sau khi màn đêm buông xuống khiến khuôn viên trường rất tối, trên lối đi rộng rãi chỉ có vài ngọn đèn đường, cây cối tối tăm sừng sững đứng ở hai bên đường.
Nhiều sinh viên nói rằng họ không muốn về muộn, vì nghe đồn có một số vụ hành hung và quấy rối trong trường, hầu hết đều xảy ra vào nửa đêm vắng người.
Những vụ việc ấy thỉnh thoảng lại nổi lên như bong bóng, từ đó những lời đồn thổi trong vòng bạn bè cũng lan ra nhanh chóng...
Những kẻ bin thái cao to mang theo vũ khí đang ẩn nấp trong những góc khuất không có đèn đường, mỗi khi nhìn thấy những người đi một mình, bọn họ sẽ âm thầm đi theo rồi nhân cơ hội làm một số việc sai trái.
Trình Huyễn Chu đã nghe nhiều phiên bản khác nhau của những câu chuyện về kẻ bin thái, nhưng y vẫn lựa chọn đi về muộn và không bao giờ sợ hãi về chuyện này.
Huống hồ y còn là một Alpha, không cần và cũng không nên lo lắng đến mức phải tìm kiếm sự bảo vệ.
Đèn pha của Đỗ Tẫn Thâm từ phía sau chiếu tới, giúp Trình Huyễn Chu nhìn thấy rõ ràng cái bóng của bản thân và con đường trước mặt.
Đỗ Tẫn Thâm không có ý định rời đi trước, cho dù Trình Huyễn Chu đi chậm đến đâu thì hắn vẫn luôn đi theo sau.
Trình Huyễn Chu không cần ngoảnh đầu lại cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện không thể phớt lờ của Đỗ Tẫn Thâm.
Đèn pha của chiếc xe chiếu sáng con đường phía trước, như thể có ai đó đang cầm theo một chiếc đèn pin khổng lồ chậm rãi đi phía sau y.
Trình Huyễn Chu vừa bước đi vừa nghĩ lung tung...!So với "tên bin thái trong trường" không biết đang trốn ở đâu, Đỗ Tẫn Thâm rõ ràng mới là mối đe dọa lớn hơn cho sự an toàn của y vào lúc này.
Bọn họ đang ở gần nhau như vậy, nếu Đỗ Tẫn Thâm đột nhiên đạp trúng chân ga thì người đang đi phía trước sẽ chết ngay lập tức, biến thành một vũng bùn mà còn chưa kịp chạy thoát.
Tất nhiên, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.
Trình Huyễn Chu thong thả đi phía trước, Đỗ Tẫn điều khiển xe đang bật đèn pha, cứ như vậy chậm rãi đi theo phía sau y..