Diệp Hâm dỗ dành Phó Nhụy một đường, cho tới khi về tới nhà Phó Nhụy vẫn không nguôi giận.
Vừa trở về đã thấy Phó Dụ ngồi trong phòng khách bật điều hòa uống nước lạnh, cô lập tức nắm lấy cổ áo cậu hỏi, “Hạ Hạ đâu? Em làm gì với Hạ Hà rồi?”
Phó Dụ nhìn bàn tay Phó Nhụy đang nắm lấy cổ áo mình, lấy tay cô ra, “Hạ Hạ là bạn gáii em, chị, chị vẫn là nên quan tâm anh rể chút đi!”
Phó Dụ nói xong lập tức lên lầu, nhưng Phó Nhụy sao có thể buông tha.
“Ai là anh rể em? Không đúng, chị đang nói chuyện của em với Hạ Hạ!”
Phó Nhụy đuổi Diệp Hâm đi, ngăn Phó Dụ lại, nhất định cô phải biết mọi chuyện.
“Không có gì để nói.
”
“Cái gì chứ? Chị nói cho em biết, tuy em là em trai chị, nhưng muốn ở bên Hạ Hạ vẫn phải được sự đồng ý của chị!” Phó Nhụy chống nạnh hùng hổ nói.
Ánh mắt Phó Dụ lãnh đạm nhìn cô, ý cậu và Diệp Hâm giống nhau, đều hận không thể dính chặt bên bạn gái, sao có thể nguyện ý để cô đi cùng người khác? Cho dù người khác ở đây là Phó Nhụy, Phó Dụ cũng rất không vui.
“Em muốn ở bên cô ấy, ai cũng không được can thiệp, chị tự quản mình đi.
”
“Phó Dụ, tên nhóc này, chị nói cho em biết, chị và Hạ Hạ sẽ học chung trường, còn ở chung một chỗ với nhau, hai nam nhân thối các người tự lăn sang một bên đi!”
Phó Dụ đi rồi, Phó Nhụy còn chỉ vào lưng cậu la lớn, còn kéo cả Diệp Hâm vô tội vào.
Phó Nhụy giống như thật sự giằng co với Phó Dụ, mỗi ngày đều tới công viên nước tìm Hạ Quý, đoạt Hạ Quý trước đi ăn cơm.
Có đôi khi Hạ Quý nói phải về nhà ăn với bố mẹ, Phó Nhụy cũng dứt khoát theo cô về nhà ăn cơm.
Bản thân Phó Nhụy lớn lên xinh đẹp, còn thích làm nũng, bố mẹ Hạ Quý cũng rất thích cô.
Phó Nhụy như vậy khiến cho cả Phó Dụ và Diệp Hâm đều khó chịu, đặc biệt là Phó Dụ.
“Anh chọc bạn gái tức giận, dựa vào cái gì muốn phá hoại không gian riêng của tôi và Hạ Hạ chứ? Chuyện các người đâu liên quan tới bọn tôi!”
Phó Dụ bị Phó Nhụy trấn áp đã thành thói quen, cũng không làm gì được cô đành phải tới tìm Diệp Hâm, bảo anh mau chóng dỗ dành bạn gái thật tốt, đừng quấy rầy cậu và Hạ Hạ.
Vốn dĩ Hạ Quý là do cậu nửa lừa gạt nửa dụ dỗ lên giường, từ sau chuyện ở trường, Hạ Quý hình như cũng tức giận, không nghe điện thoại cậu.
Phó Nhụy tới tìm đúng thật là hợp ý cô, hai người cả ngày ra ngoài tìm vui, cố tình mặc kệ hai người đàn ông bọn họ.
Vào lúc Phó Dụ và Diệp Hâm không để ý, Phó Nhụy tới đón Hạ Quý đi spa.
“Thẩm mỹ viện này thủ pháp khá tốt, cậu gần đây làm việc mệt mỏi, đúng lúc này đi spa là tốt nhất.
” Phó Nhụy nói.
“Nơi này rất đắt sao?” Hạ Quý nhìn trang hoàng của thẩm mỹ viện lập tức biết giá trị nơi này.
“Yên tâm, cậu không cần ra tiền.
”
Phó Nhụy rất thích bạn thân Hạ Quý của mình, hai người đều chân thành, Phó Nhụy cũng không ngại tiêu tiền giúp cô.
“Không được, sao tớ có thể để cậu tiêu xài hoang phí chứ?” Hạ Quý cự tuyệt.
Tuy rằng cô và Phó Nhụy thân thiết, cũng biết Phó Nhụy hào phóng nhưng Hạ Quý cũng không thích chiếm tiện nghi từ người khác.
“Tất nhiên không phải tiêu tiền của tớ! Diệp Hâm chọc tớ tức giận, mỗi ngày đều nghĩ cách dỗ dành, thẻ vip ở đây cũng do anh ấy đưa, nếu anh ấy biết tớ kéo cậu tới, nhất định Phó Dụ cũng sẽ biết, nó sẽ tới thanh toán thôi.
Phó Nhụy lấy ra hai chiếc thẻ đưa cho phục vụ, cô gái đó lập tức đưa hai người đi thay quần áo.
“Tiền của cậu và Phó Dụ thì khác biệt gì chứ?” Hạ Quý vẫn muốn từ chối.
“Đồ ngốc! Tên nhóc kia dám bắt cóc cậu, tiêu chút tiền thì tính là gì chứ? Hạ Hạ, nhớ kỹ lời tớ nói, phụ nữ tiêu tiền của đàn ông là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Phó Nhụy cốc trán Hạ Quý, tốt nhất là để cô học mình một chút, đừng cả ngày học làm nữ cường nhân nữa.
Làm một người phụ nữ mạnh mẽ sẽ rất mệt mỏi, còn không bằng tìm một người đàn ông bản lĩnh yêu thương mình thật lòng.
(chuyện đương nhiên)