Từ ánh mắt của Tống Nguyên Nguyên, Bùi Vũ Ninh có thể đoán được là người nào đó đại giá quang lâm.
Trong nhóm của họ trừ Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ sợ Chu Thời Duật ra thì đều giống Tống Nguyên Nguyên vậy, thấy Chu Thời Duật đều sẽ nề nếp đứng dậy chào hỏi: “Anh Duật đến ăn trưa à.”
Bùi Vũ Ninh ung dung quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt Chu Thời Duật nhìn sang.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Bùi Vũ Ninh thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, cô hơi chột dạ quay đầu lại làm như không có chuyện gì, giả vờ uống nước. Cô đang nghĩ xem có nên tùy tiện chào hỏi vài câu hay không thì thấy Chu Thời Duật dường như không có ý muốn nói chuyện với cô, mặt anh không biểu cảm, trực tiếp lướt qua hai người đi vào phòng bao.
Bầu không khí lặng như tờ.
Tống Nguyên Nguyên há miệng nhìn về phía Bùi Vũ Ninh.
Tin đồn hai người là đối thủ một mất một còn quả nhiên là không hề có tương tác với nhau. Chính điều này đã khiến Triệu Thạc Nhi càng thêm tự tin, lời nói cũng thêm vẻ ngạo mạn: “Nói rồi mà các người không tin.”
Nhìn thấy Triệu Thạc Nhi đi vào phòng bao với vẻ mặt đắc ý, Tống Nguyên Nguyên ngồi xuống ảo não nói: “Cậu nói cái gì không đâu, để cho cô ả Himalaya này làm chị dâu chúng ta sao mà được chứ. Sau này còn không phải là diễu võ dương oai trên đầu chúng ta à.”
“Không phải là cô ta đang khoe khoang với tớ à.” Bùi Vũ Ninh đương nhiên là không có ý này, vừa rồi cũng là vì Triệu Thạc Nhi đem Chu Thời Duật ra phản kích cô, cô mới không muốn cho cô ta được như ý.
Ngừng lại vài giây, Bùi Vũ Ninh nhìn sang hướng phòng bao cười giễu cợt: “Nhưng mà tớ thấy Chu Thời Duật có vẻ rất hưởng thụ, cậu xem, không phải anh ta vội vội vàng vàng đi vào rồi sao.”
“Có sao?” Tống Nguyên Nguyên nhíu mày: “Sao tớ lại cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của anh ấy rất khó chịu nhỉ?”
Phải không?
Bùi Vũ Ninh hiếm khi tự xét lại mình, cô cũng không nói lời gì quá đáng, cùng lắm là nói vài câu sau lưng Chu Thời Duật thôi.
Cô cũng đâu phải là cục dân chính, chỉ ai thì người đó phải kết hôn.
Không đến mức đùa cũng không đùa được chứ.
“Tớ không quan tâm anh ta khó chịu hay không, Chu Thời Duật cùng cô ả họ Triệu kia hẹn dùng cơm tớ còn không vui đây này.”
“Tớ cũng không vui.” Tống Nguyên Nguyên gật đầu lại lắc đầu: “Nhưng mà có lẽ anh Duật không biết chuyện cô ta giành người của Hội tỷ muội, anh ấy chả bao giờ quan tâm mấy chuyện này, chúng ta trước tiên đừng nội chiến.”
Bùi Vũ Ninh cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện. Qua một lát không nhịn được mà nói nhỏ: “Đúng là xui mà.”
Mạnh Trạch giúp Chu Thời Duật kéo ghế ra, anh mở cúc áo vest ra rồi ngồi xuống, giọng điệu lạnh nhạt: “Triệu tổng đâu.”
Triệu Thạc Nhi vội đưa danh thiếp, tự mình giới thiệu: “Xin chào, em là con gái của ông ấy, em tên Triệu Thạc Nhi.”
Chu Thời Duật không nhúc nhích, trợ lý Mạnh Trạch của anh nhận lấy.
Triệu Thạc Nhi đã sớm nghe nói người thừa kế nhà họ Chu tính cách lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, cô thu tay lại, cười nói: “Ba em gặp chút chuyện nên không thể tới, vừa hay em…”
“Xin lỗi.” Chu Thời Duật bỗng nhiên ngắt lời cô, sau đó đứng dậy: “Nếu Triệu tổng không rảnh vậy tôi đi trước.”
Thấy Chu Thời Duật rời đi, Triệu Thạc Nhi sửng sốt: “Em cũng có thể mà, bàn với em cũng giống nhau!”
Mạnh Trạch đúng lúc ngăn Triệu Thạc Nhi lại, lịch sự trả danh thiếp, nói: “Phiền cô Triệu chuyển lời cho Triệu tổng rằng có thể làm theo thủ tục để tham gia xúc tiến đầu tư vào cuối năm.”
Nếu không phải vì cuộc điện thoại của ba Chu nói ông cùng Triệu tổng từng có giao dịch kinh doanh với nhau, kêu Chu Thời Duật nể mặt người lớn thì căn bản Chu Thời Duật sẽ không tới.
Bây giờ đến quả nhiên chỉ tổ lãng phí thời gian.
Mạnh Trạch rất hiểu con người Chu Thời Duật, trực tiếp giúp anh giải quyết việc còn lại.
Triệu Thạc Nhi còn cầm menu trong tay, ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại gọi điện thoại cho Triệu Thiên: “Ba, anh ấy còn chưa ăn đã rời đi rồi…”
Tính từ lúc Chu Thời vào phòng bao cho tới lúc rời đi còn chưa tới ba phút
Bùi Vũ Ninh vừa mới phàn nàn về sự “xui xẻo” của mình thì thấy Chu Thời Duật vừa vào đã ra, cô giật mình chưa kịp phản ứng lại đã bị anh túm lấy cánh tay nhấc ra khỏi ghế ra như nhấc gà.
“Qua đây.” Anh nói
“?” Bùi Vũ Ninh bị anh dẫn ra ngoài: “Làm gì? Này! Tôi còn chưa ăn xong đâu.”
Tống Nguyên Nguyên cảm thấy nguy hiểm, hai người này vẫn luôn không hợp nhau, đây chẳng phải là sắp có chuyện rồi sao? Cô xắn tay áo định đuổi theo, Mạnh Trạch thấy thế thì ngăn cô lại: “Cô Tống, Chu tổng tìm cô Bùi có chút việc.”
Trong nháy mắt, hai người đã rời khỏi nhà hàng, Tống Nguyên Nguyên hơi lo lắng: “Anh Duật định làm gì Ninh Ninh vậy?”
“Cô Tống yên tâm, Chu tổng chỉ là cùng cô Bùi nói chuyện thôi.” Mạnh Trạch giúp họ thanh toán, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Món vừa rồi cô Bùi ăn cũng đóng gói một phần.”
Tống Nguyên Nguyên nhỏ giọng thì thầm: “Hai người họ nói chuyện đàng hoàng được mới lạ.”
Cô mở điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bùi Vũ Ninh:【Cậu đi đâu vậy?Nếu anh ấy gây phiền phức cho cậu thì nhớ gửi định vị cho tớ. Chị đây tới cứu em!】
Vừa gửi tin xong thì thấy Triệu Thạc Nhi từ phòng bao đi ra, Tống Nguyên Nguyên lập tức cười tủm tỉm nói: “Ủa nhanh như vậy đã cùng Chu tổng ăn xong rồi à?”
Triệu Thạc Nhi biết cô cố ý cười mình, cô ả đen mặt không nói lời nào rời khỏi nhà hàng.
Bên kia, Bùi Vũ Ninh bị dẫn tới gần thang máy vô cùng không hiểu: “Chu Thời Duật anh bị khùng à? Anh tính dẫn tôi đi đâu?”
Chu Thời Duật ấn tầng , đợi cửa thang đóng lại mới nhìn cô: “Vừa rồi em nói gì?”
Bùi Vũ Ninh: “Tôi hỏi anh muốn dẫn tôi đi đâu”
Chu Thời Duật nhắc cô: “Câu lúc ở nhà hàng.”
“…..”
Khí thế hừng hực của Bùi Vũ Ninh đột nhiên tắt ngúm, thực ra trong lòng cô biết rõ nhưng vẫn làm bộ mới hiểu ra, ngượng ngùng ôm ngực nói: “Không phải chọc anh một câu thôi à, có cần tức giận vậy không.”
Còn không đợi Chu Thời Duật trả lời, cô đã đánh phủ đầu: “Trừ phi anh chột dạ.”
Chu Thời Duật còn chưa thấy ai quay lại cắn ngược người như này: “Tôi chột dạ cái gì?”
Bùi Vũ Ninh cũng nhìn anh, gằn từng tiếng: “Anh có ý với cái cô họ Triệu kia nhưng lại bị tôi nhìn thấu.”
Chu Thời Duật câm nín: “Anh với cô ta?”
“Không phải ư?” Bùi Vũ Ninh quay sang đối mặt với anh, giọng điệu quở trách không hài lòng: “Không có ý gì thì anh cơm với cô ta làm gì?Ăn cơm thì thôi đi, đến một câu chào tôi cũng không thèm chào, cố ý cho Triệu Thạc Nhi kia uy phong. Anh có thấy cô ta diễu võ dương oai thế nào với tôi không. Nếu anh không phải đối với cô ta có ý gì thì tức là có ý kiến với tôi, anh chọn một trong hai đi.”
Chu Thời Duật: “…..”
Chu Thời Duật không nói gì, nới lỏng cà vạt.
Xem đi, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, rõ ràng là cô không chút để tâm chọc người khác trước nhưng vẫn có thể liệt kê ra cả trăm lý do người sai là đối phương.
Thang máy ting một tiếng rồi dừng ở tầng .
Chu Thời Duật thở dài, mặt không biểu cảm, quay sang: “Là lỗi của tôi, được rồi chứ.”
Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng, hếch cằm đi ra ngoài như người thắng cuộc: “Vốn là anh sai.”
Chu Thời Duật: “…..”
Anh không nên hi vọng cô sẽ sót lại chút ít lương tâm. Hai người ra khỏi thang máy là tới khu văn phòng.
Bùi Vũ Ninh chưa từng lên đây, ngay cả trung tâm thương mại cũng là lần đầu tiên cô đến, cô lạ lẫm đánh giá bốn phía: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Chu Thời Duật không nói gì, tiếp tục đi về phía trước cỡ mười mét, băng qua cầu thủy tinh trên không, đi vào thang máy khác.
“Không đem em đi bán đâu.” Anh nói.
Bùi Vũ Ninh cũng theo anh đi vào, xem thường nói: “Ai mà có gan mua tôi vậy.”
Tòa B là tòa nhà văn phòng của trung tâm Cảng Duyệt, được nối với trung tâm thương mại của tòa A bằng một cây cầu trên không, văn phòng của Chu Thời Duật ở bên này.
Thang máy lại đi lên tầng cao nhất, tầng .
Cánh cửa mở ra, là một không gian văn phòng cực kỳ đơn giản. Bùi Vũ Ninh tuy vẫn chưa đi làm nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí thương nghiệp, cô vừa nhìn đã biết đây chắc hẳn là phòng làm việc của Chu Thời Duật.
Cũng khá là trang trọng, cả một tầng không thừa ra được người nào nhàn rỗi, nói là văn phòng làm việc còn không bằng nói là khu cá nhân của Chu Thời Duật, loại mà người bình thường không thể vào.
Nhưng Chu Thời Duật thế mà dẫn cô đến đây.
Mặt trời mọc từ phía tây à?
“Anh dẫn tôi đến văn phòng của anh làm gì.” Bùi Vũ Ninh đối với hành động bất thường của Chu Thời Duật nảy sinh cảnh giác.
Ai ngờ người nọ cởi áo khoác ra rồi vắt trên sô pha, ngồi xuống trước bàn làm việc, thốt ra hai chữ đơn giản: “Ăn cơm.”
Lúc này Bùi Vũ Ninh mới nhớ tới vừa rồi ở nhà hàng Chu Thời Duật rời đi rất nhanh, bữa cơm kia chắc là không thành rồi.
Cô ra vẻ tùy ý ngồi xuống trước mặt anh, hỏi: “Không phải là hẹn cô Triệu à, sao mới vào được ba phút đã ra rồi.”
Chu Thời Duật không nhìn cô: “Từ khi nào mà em có hứng thú với chuyện của tôi vậy.”
“…..”
Bùi Vũ Ninh lập tức tỏ rõ lập trường: “Ít tự mình đa tình đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa của Mạnh Trạch: “Chu tổng, thức ăn tới rồi.”
Mạnh Trạch cầm theo phần cơm được đóng gói tinh xảo đi vào, bày từng món một lên bàn ăn trong phòng nghỉ một cách chỉnh tề: “Đây là phần ăn tình nhân mà cô Bùi với cô Tống vừa mới dùng.”
Bùi Vũ Ninh: “?”
Chu Thời Duật bỏ qua dấu chấm hỏi trong mắt cô, trực tiếp đến trước bàn ngồi xuống, mở phần cơm ra: “Không phải em nói chưa ăn xong à.”
Bùi Vũ Ninh lúc này mới hiểu được dụng ý của anh, nhướng mày đi qua, rất tự nhiên cầm lấy dao nĩa, vừa ăn vừa nhận xét: “Xem ra anh vẫn còn giống người lắm.”
Chu Thời Duật: “Trong mắt em tôi nhìn không giống người lắm à.”
Bùi Vũ Ninh không trả lời, khẽ mím môi cười.
Đó là một nụ cười vô thức, Chu Thời Duật vô tình bắt được, ánh mắt anh dừng lại rất lâu, mãi cho đến lúc Bùi Vũ Ninh đột nhiên nói—
“Đợi đã, hình như món tôi với Nguyên Nguyên gọi là combo tình nhân”
Khiến cho tâm hồn treo ngược cành cây của Chu Thời Duật trở về.
Anh tiếp tục ung dung ăn phần của mình: “Em ăn cùng Tống Nguyên Nguyên thì được còn với tôi thì không à?”
Cũng không phải là không thể, Bùi Vũ Ninh chỉ là cảm thấy hơi kỳ, hỏi Chu Thời Duật: “Lẽ nào anh không cảm thấy cả người không thoải mái à?”
“Không” Chu Thời Duật nói xong thì lấy đi phần ăn của Bùi Vũ Ninh: “Em không thoải mái thì đừng ăn.”
“Đừng—“ Bùi Vũ Ninh cướp trở về: “Sao một chút dịu dàng mà anh cũng không có vậy, khó trách đến giờ cũng không có nổi một người bạn gái.”
“…..”
Bùi Vũ Ninh lại làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn, hai người không nói chuyện, tự ai nấy ăn, ăn mãi ăn mãi Bùi Vũ Ninh bỗng cau mày: “Sao mà nhiều quá vậy?”
Chu Thời Duật vừa ngước lên thì thấy cô xiên mấy miếng thịt gà bỏ qua đ ĩa của anh: “Cho anh.”
Từ nhỏ, Bùi Vũ Ninh đã không thích thịt gà.
Trong hai năm đó, mỗi lần đầu bếp Chu gia nấu món nào có thịt gà, Bùi Vũ Ninh đều sẽ bỏ qua cho Chu Thời Duật ăn.
Thế nhưng đây đã là chuyện trôi qua rất lâu rồi.
Chu Thời Duật ngớ người ra.
Bùi Vũ Ninh lại càng bị trí nhớ cơ bắp vô thức của mình làm cho choáng váng, nhận ra bọn họ đã không còn là đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi nữa, cô lập tức gắp thịt từ trong đ ĩa của anh ra: “Xin lỗi, tôi….”
“Em ăn có bữa cơm mà lắm tật xấu thế.” Chu Thời Duật ngăn lại cái nĩa mà cô đưa qua: “Khó trách đến cả quản gia cũng tìm không được.”
“Ai nói tôi tìm không được” Vừa nói tới chuyện này Bùi Vũ Ninh tự tin hơn hẳn nhưng lời đến bên môi lại nuốt trở về.
Không thể nói, cô không thể rút dây động rừng.
Vì thế cô lại bình tĩnh khụ vài tiếng: “Liên quan gì tới anh, tôi chính là khó hầu đó, sao nào.”
Khóe môi Chu Thời Duật nhếch nhẹ, làm bộ không thấy sự đắc ý bay nhảy thoáng qua rồi giấu đi trong mắt cô.
“Đúng rồi” Bùi Vũ Ninh bỗng hỏi: “Sao văn phòng của anh lại ở trung tâm Cảng Duyệt, chuyển lúc nào đấy?Lúc trước không phải ở cái chỗ gì gì đó à?”
Chu Thời Duật: “Chỗ gì gì là chỗ nào?”
“…..” Bùi Vũ Ninh bị hỏi, suy nghĩ một hồi, rõ là không nhớ ra, nhưng cô lại hợp tình hợp lý nói: “Tôi cũng không phải là thầm mến anh, lúc nào cũng chú ý tình hình của anh, không biết văn phòng của anh nằm đâu cũng bình thường thôi mà.”
Động tác của Chu Thời Duật hơi dừng lại, đầu anh rũ xuống, sự ưu tư hiện lên trong mắt anh.
Nhưng Bùi Vũ Ninh lại không chú ý tới, tiếp tục nói: “Nói chuyện chính vậy, anh chuyển đến đây vậy có quen ông chủ trung tâm Cảng Duyệt không?”
Lồ ng ngực Chu Thời Duật nhẹ nhàng phập phồng, tiếp tục ăn cơm: “Em hỏi để làm gì?”
Bùi Vũ Ninh: “Tôi nhìn trúng khu triển lãm ở tầng sáu của bọn họ, muốn tổ chức một sự kiện ở đó.”
“Theo tôi được biết” Chu Thời Duật nói với giọng điệu của người qua đường: “Trung tâm Cảng Duyệt quản lý mặt bằng rất nghiêm ngặt, trước mắt còn chưa mở cửa cho hoạt động phi thương mại.”
Bùi Vũ Ninh không khỏi có chút thất vọng, cả người mềm nhũn ngã vào ghế: “Sao lại thế này, tôi vừa nhìn là đã ưng rồi.”
“Nhưng mà ông chủ của bọn họ có lẽ sẽ nể mặt tôi.” Chu Thời Duật bổ sung.
Hai mắt Bùi Vũ Ninh sáng lên nhưng trực giác nhạy bén của cô khiến cô nhanh chóng hiểu ra Chu Thời Duật là đang bàn điều kiện với cô.
Cô ôm ngực, chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Cho nên, anh muốn trao đổi gì với tôi.”
Ngón tay Chu Thời Duật gõ lên bàn vài cái, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, anh dường như nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại lên, chẳng biết từ đâu tìm được cuốn tiểu thuyết tên 《Thật bất ngờ! Thiếu gia ác ma thế mà thầm mến tôi》
“Đọc cho tôi nghe, tôi giúp em tổ chức sự kiện.”
Bùi Vũ Ninh: “?”