Bùi Vũ Ninh quá quen thuộc với giọng nói này, quen thuộc đến mức cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đoán được vẻ mặt của anh lúc này.
Lãnh đạm, khinh thường, cuồng vọng, tự đại.
Đây là tám chữ mà Bùi Vũ Ninh đánh giá Chu Thời Duật.
Có điều một người tự cao tự đại như vậy thế mà sẵn lòng đến buổi tiệc chào mừng cô trở về làm cho Bùi Vũ Ninh không ngờ tới.
Nhất là khi hai người vừa mới cạnh tranh ở buổi đấu giá chưa lâu.
Nói như thế nào nhỉ…
Có lương tâm, nhưng mà không nhiều lắm.
Vì chút lương tâm đó, Bùi Vũ Ninh hiếm khi không tính toán hiềm khích lúc trước, giọng nói mềm mỏng: “Sao anh lại tới đây?”
Chu Thời Duật lại nói: “Không đến làm sao biết em mất trí nhớ?”
“…”
Đúng là một người rất biết ăn nói, thản nhiên đưa đề tài trở lại.
Bùi Vũ Ninh biết rõ anh đang hỏi về câu trả lời trong video kia của cô, cô mím môi, nhìn vào mắt của Chu Thời Duật nói: “Chín bỏ làm mười, có gì khác nhau à?”
Dù sao, cũng chỉ liên hệ có một lần, chín bỏ làm mười cũng xem như không liên lạc.
“Tôi sợ mọi người hiểu lầm nên mới nói như vậy, dù sao chúng ta cũng không quen thân.” Bùi Vũ Ninh còn tức giận chuyện ở buổi đấu giá, cô khoanh tay trước ngực: “Không phải sao?”
Trước khi ra ngoài Bùi Vũ Ninh có ngâm mình thư giãn trong bể tắm hoa hồng, thợ trang điểm trang điểm cho cô rất đơn giản. Da cô vốn rất đẹp, lớp trang điểm cũng mỏng, chỉ tô son cũng đủ tôn lên nét đẹp của cô.
Dưới ánh đèn lay động, mặt vì có men say mà hai má hơi ửng hồng, làm dáng vẻ trở nên động lòng người hơn.
Chu Thời Duật không chút dao động nhìn cô.
Một lát sau, mới cười khẽ đầy khinh thường.
Bùi Vũ Ninh có một trực giác không tốt.
Quả nhiên ——
“Gọi điện thoại cho tôi chính là em.” Chu Thời Duật nhàn nhạt mở miệng: “Không cho tôi đi cũng là em, khóc dơ quần áo của tôi vẫn là em.”
“……”
“Bây giờ lại nói không thân với tôi?”
Đây là đoạn ký ức Bùi Vũ Ninh muốn xoá đi nhất.
Cô đứng thẳng lên, thanh minh cho mình: “Đó là do tôi uống say gọi nhầm số, quần áo thì tôi sẽ đền cho anh bộ mới.”
“Còn thời gian thì sao, em định đền như thế nào?”
“……”
Bùi Vũ Ninh cố gắng lý giải ý của những lời này: “Cho nên hiện tại anh muốn tôi quy thời gian quý giá của anh ra tiền trả lại cho anh sao?”
“Em đã muốn thì tôi không có ý kiến.” Mặt Chu Thời Duật không biểu cảm nhìn cô, lặp lại câu vừa nãy của cô: “Dù sao chúng ta cũng không thân.”
Bùi Vũ Ninh nghe được trong lời nói của người này ít nhiều có chút giễu cợt.
Cô không phục định nói thêm gì đó thì cánh cửa phía sau lại đột nhiên bị mở ra.
Bùi Vũ Ninh lập tức lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Chu Thời Duật, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Người ra ngoài là Tống Nguyên Nguyên.
“Anh Duật?” Tống Nguyên Nguyên vốn là ra để tìm Bùi Vũ Ninh, lại không nghĩ sẽ gặp được Chu Thời Duật, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Anh không trả lời tin nhắn em còn tưởng anh không tới chứ!”
Cửa được mở một nửa nên người bên trong cũng thấy được Chu Thời Duật tới, sôi nổi đứng dậy ra ngoài xem.
Mấy thành viên mới của Hội tỷ muội cũng nghiêng đầu ghé tai, tò mò đánh giá.
Tống Nguyên Nguyên tay trái kéo Bùi Vũ Ninh, tay phải tiếp đón Chu Thời Duật: “Anh Duật, mau vào đây uống cùng mọi người một ly nào.”
Mặt Bùi Vũ Ninh thờ ơ, mắt lại khẽ liếc Chu Thời Duật.
Người nọ vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là vừa khéo ánh mắt cũng hướng về phía cô: “Không cần.” Anh hờ hững nói: “Tôi tới tìm Thịnh Thiêm có chút việc.”
Bùi Vũ Ninh: “?”
Hiểu rồi.
Hóa ra người ta căn bản không phải có lòng tốt tới buổi tẩy trần của mình.
Bùi Vũ Ninh lập tức sửa lại câu đánh giá của mình ban nãy với Chu Thời Duật.
Người này lấy đâu ra lương tâm, căn bản là không có!
Bùi Vũ Ninh không nói nữa, thẳng thừng xoay người đi vào phòng bao. Tống Nguyên Nguyên xấu hổ cười một cái, cũng chỉ có thể khách khí nói: “Anh Duật đang vội thì lần sau lại tụ tập.”
Cánh cửa lại bị đóng lại.
Tâm trí Bùi Vũ Ninh tràn ngập hành động tới cửa mà không vào của Chu Thời Duật.
Anh ta quá kiêu ngạo.
Bùi Vũ Ninh thậm chí còn nghi ngờ anh ta vì không có được viên kim cương mà cố tình làm vậy với cô.
Anh đạt được mục đích rồi đấy.
“Anh Duật lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.” Trong phòng bao có người nói giỡn, hỏi Bùi Vũ Ninh: “Ninh Ninh, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà anh ấy cũng không nể mặt cậu sao?”
Bùi Vũ Ninh tức giận liếc nhìn đối phương một cái rồi lạnh nhạt nói: “Tại sao tớ lại cần anh ta nể mặt, anh ta rất tôn quý sao?”
Có người lặng lẽ đưa điện thoại di động cho Tống Nguyên Nguyên, Tống Nguyên Nguyên nhìn qua, là tin nhắn trong một nhóm khác:
“Tối nay trong Trung tâ m hội nghị và triển lãm Chu Thời Duật lẫn Bùi Vũ Ninh đều điên hết rồi. Một viên kim cương màu cam được định giá không đến vạn mà bị hai người họ nâng tới vạn.”
Bảo sao……
Tính tình của đại tiểu thư vẫn luôn không tốt, mọi người đều trầm mặc liếc mắt nhìn nhau.
Kỳ thật bọn họ đều hiểu rất rõ với tính cách đó của Bùi Vũ Ninh sẽ không thể có tiếng nói chung với Chu Thời Duật.
Một người kỷ luật, lạnh nhạt, còn người kia xinh đẹp, được nuông chiều.
Một người mới có tiếng trên thương trường, đặt lợi ích lên hàng đầu. Một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng tiêu tiền không chớp mắt.
Tóm lại chính là, tam quan hai người quăng tám sào cũng không tới, nhìn nhau không thuận mắt cũng quá bình thường.
Tống Nguyên Nguyên biết đêm nay xem như Chu Thời Duật đắc tội với Bùi Vũ Ninh, liền chuyển đề tài: “Đừng nhắc tới anh Duật nữa, gần đây trong giới có chuyện gì vui không? Mau nói cho Ninh Ninh nghe đi!”
“Chuyện vui?” Tống Tinh Dã không nể tình cười nói: “Chẳng lẽ là chuyện chị vào giới giải trí kết quả đến tuyến mười tám cũng không bằng.”
“Cậu im miệng đi, chị rất nổi tiếng, OK?”
“Nhưng em nghe nói doanh số mỹ phẩm mà chị làm đại diện bị giảm tới %?”
“Biến biến biến.”
Nhờ có sự tranh cãi của cặp chị em này mà bầu không khí cuối cùng cũng được làm nóng, một đám người trêu chọc nhị thế tổ Tống Nguyên Nguyên gia nhập giới giải trí hỗn loạn. Giữa chừng không biết ai nhắc tới Zstar giành người với Hội tỷ muội, Tống Nguyên Nguyên châm chọc cười lạnh nói: “Cậu biết không, nói là người gia nhập hội sẽ được một chiếc Himalaya, hoá ra là ‘Himalaya’ hàng thứ cấp nhà cô ta tự sản xuất tự tiêu, người trong giới đều cười như điên.
Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu của những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
“Thật hay giả vậy, chị gái kia diễn hài à, chơi không nổi thì đừng có chơi.”
“Đừng nói như vậy, người ta rất có đầu óc đấy chứ, ít nhất chúng ta cũng biết nhãn hiệu túi xách nhà cô ta.”
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Bùi Vũ Ninh câu nghe câu không, mơ hồ nghe được đối phương tên là Triệu gì đó, cũng không để ý tới.
Dùng đồ xa xỉ để thu hút mọi người nhập hội là hành vi thấp kém, hiện tại đã kém còn kém hơn, lại còn lợi dụng lễ nhập hội để kiếm hời, người như vậy Bùi Vũ Ninh cũng không muốn nhớ tên.
Lúc rưỡi tối, Bùi Vũ Ninh rời bữa tiệc sớm.
Ước chừng ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi trở về lại tham gia liên tiếp hai hoạt động, cô đột nhiên cảm thấy hơi mệt.
Ai nấy đều thấy được đêm nay hứng thú của đại tiểu thư không nhiều, bây giờ cô muốn đi, cả nhóm người lần lượt đứng lên.
“Tớ tiễn cậu, Ninh Ninh.”
“Nếu không thì đi ăn rồi hãy về?”
“Hay là đi xe của tớ đi, tớ gọi tài xế lái qua.”
Thật ra Bùi Vũ Ninh không thích bị mọi người vây quanh như vậy cho lắm, từ chối tất cả: “Mọi người tiếp tục đi, mặc kệ tớ.”
Tống Nguyên Nguyên đưa cô ra cửa: “Lái xe à?”
Bùi Vũ Ninh đẩy cô vào trong phòng: “Đùa cậu thôi, Lâm Úy ở dưới lầu chờ tớ.”
Lâm Úy trước kia là trợ lý đắc lực của cụ Bùi, lớn hơn Bùi Vũ Ninh hai tuổi, hiện tại bị ông cụ sai tới làm trợ lý của cháu gái, mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.
Biết Lâm Úy tới, Tống Nguyên Nguyên liền yên tâm: “Về đến nhà thì báo cho tớ.”
“Được rồi đi đi, tớ cũng không phải trẻ con.”
Tống Nguyên Nguyên vẫy tay gọi một nhân viên tới: “Đưa cô Bùi xuống lầu.”
“Vâng.”
Có lẽ là do uống vài ly nên cả người Bùi Vũ Ninh có chút lâng lâng.
Cô vừa xuống lầu vừa gọi cho Lâm Úy, sau khi kết nối thì hỏi: “Chị đang ở đâu?”
Lâm Úy có chút khó hiểu: “Ở cửa hàng S, sao vậy?”
Một trận gió mát lạnh thổi qua, Bùi Vũ Ninh đang hơi say bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Lâm Úy trước đó rõ ràng đã gọi điện thoại nói xe nổ lốp.
Vậy mà cô lại quên mất chuyện này.
Bùi Vũ Ninh không nói nên lời, cô xoa thái dương: “Không có gì, em chỉ hỏi một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh đứng ở trước cửa hội quán, gió đêm thổi qua từng đợt, có hơi lạnh.
Bùi Vũ Ninh ôm vai, mở di động ra, đang cân nhắc nên để tài xế nhà mình tới đón hay là gọi Tống Nguyên Nguyên xuống thì giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng.
Bùi Vũ Ninh nghe quen quen, xoay người lại thì thấy Chu Thời Duật cùng Thịnh Thiêm từ hội quán đi ra.
Thịnh Thiêm là bạn thân nhất của Chu Thời Duật, cũng là tay chơi nổi tiếng Bắc Kinh.
Anh ta nhìn thấy Bùi Vũ Ninh thì sửng sờ: “Ninh Ninh? Em về khi nào vậy?”
“Hôm nay.” Bùi Vũ Ninh trả lời Thịnh Thiêm, tầm mắt lại quét qua Chu Thời Duật từ trên xuống dưới, cuối cùng lạnh nhạt thu hồi lại.
Thịnh Thiêm hoàn toàn không phát hiện sự bất mãn trong ánh mắt cô đối với Chu Thời Duật, nhớ tới cái gì đo liền nói: “Bảo sao hôm nay Nguyên Nguyên thần thần bí bí mà bao một phòng, còn làm anh phải vội thu xếp, hoá ra là tẩy trần cho em.”
Bùi Vũ Ninh cười trừ xem như đáp lại.
“Sao em lại đứng ở đây?” Thịnh Thiêm lại hỏi: “Đợi ai sao?”
Bùi Vũ Ninh cũng không thể nói cô mới về nước ngày đầu tiên đã phải lưu lạc đến mức đứng ngoài đường không ai đón.
Đặc biệt còn là ở trước mặt Chu Thời Duật.
Cô lạnh lùng gật đầu: “Em chờ Lâm Úy.”
“Được rồi.” Thịnh Thiêm cũng hất cằm: “Thường xuyên tới chơi nhé, bọn anh đi trước.”
Chu Thời Duật từ đầu đến cuối không nói một lời.
sau khi hai người rời đi, Bùi Vũ Ninh nhìn bóng lưng Chu Thời Duật đột nhiên bật cười.
Tên họ Chu này thật đúng là máu lạnh vô tình.
Một trận gió lại thổi qua, Bùi Vũ Ninh ôm lấy mình, cảm thán hôm nay nhất định là ra cửa không xem hoàng lịch nên mới liên tục gặp Chu Thời Duật, tức đầy cả bụng.
Cô lấy điện thoại ra gọi Tống Nguyên Nguyên, nhưng đổ chuông mấy lần bên kia đều không bắt máy.
Có lẽ là không nghe thấy.
Bùi Vũ Ninh có chút không nói nên lời, đang chuẩn bị quay trở lại phòng bao tìm người thì một chiếc S màu đen từ từ lái tới trước mặt.
Cô đứng im nhìn cửa xe hạ xuống, bên trong là khuôn mặt mà vài phút trước cô còn oán hận trong lòng.
“Lên xe đi.” Chu Thời Duật nói.
Giây trước còn thờ ơ lạnh nhạt với mình, giây sau lại bắt đầu làm người tốt?
Dựa trên hành động tồi tệ của người này cả đêm nay, Bùi Vũ Ninh rất cảnh giác với lòng tốt bất ngờ của Chu Thời Duật.
Cô khoanh tay, giọng điệu xa cách nói: “Không cần, tôi đang đợi Lâm Úy.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, em ở nước ngoài học kinh doanh chứ không phải diễn xuất.”
Bùi Vũ Ninh: “?”
“Lâm Úy hiện tại đang ở khu sửa chữa S trên đại lộ Kinh Nam, đường vành đai số năm phía bắc.” Chu Thời Duật nhìn đồng hồ: “Cho dù có lập tức tới đây, cũng mất ít nhất phút.”
“……”
Bùi Vũ Ninh hơi choáng váng, tuy rằng không rõ người này làm sao mà biết được, nhưng cô vẫn kịp nghĩ ra cho mình vài câu để giữ thể diện.
Nhưng Chu Thời Duật lại giống như không có kiên nhẫn nghe cô bịa chuyện, trực tiếp mở cửa xe: “Lên xe.”
Anh nói lại một lần nữa, nhàn nhạt, nhưng giọng điệu có vài phần không cho thương lượng.
Xấu hổ vì bị vạch trần, khó chịu tích tụ cả tối đều vì cái giọng điệu này của Chu Thời Duật mà nháy mắt bùng nổ.
Huyết áp của Bùi Vũ Ninh nháy mắt tăng vọt.
“Chu Thời Duật, anh hung dữ với ai thế?”
“Buổi tối anh tới nâng giá tôi còn chưa tính với anh, vừa nãy ở trên tầng anh có ý gì?”
“Anh là cố ý tới chọc tức tôi sao?”
Có thể là cảm thấy cách một cánh cửa ảnh hưởng việc phát huy, Bùi Vũ Ninh trực tiếp ngồi vào ghế phụ đối mặt với Chu Thời Duật ——
“Sao vậy, không chào đón tôi về nước?”
“Hay là cảm thấy tôi đoạt đồ anh thích nên không phục?”
“Anh hay lắm sao, khóc dơ một bộ quần áo của anh thôi mà anh nhớ tới tận hôm nay, tôi ——
Lạch cạch một tiếng.
Chu Thời Duật đột nhiên xích lại cài dây an toàn cho Bùi Vũ Ninh.
Một mùi hương gỗ nhẹ thoảng qua mũi, Bùi Vũ Ninh ngừng nói, cũng sững người.
Nhìn lại mình.
Chết tiệt, cô mắng thế nào mà lại lên xe rồi.
“Tôi không nhỏ nhen như em.” Nói xong câu đó, Chu Thời Duật chuyển tầm mắt về phía trước, khởi động xe.
“……”
Bùi Vũ Ninh đối với việc mình nhất thời sai lầm ngồi lên xe Chu Thời Duật vô cùng khinh thường.
Nhưng ngồi cũng đã ngồi, cũng không phải chuyện gì không thể.
“Hời cho anh.” Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng ngồi thẳng dậy, tự tìm thể diện cho mình: “Đưa tôi về nhà là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được.”
Sau một lúc lâu, lại dường như nghe người nọ cười một tiếng.
Bùi Vũ Ninh liếc xéo qua, vừa vặn bắt gặp khóe môi kia khẽ cong lên.
“Anh cười cái gì? Những gì tôi nói là sự thật.”
“Ừm.”
Anh không mặn không nhạt mà đáp lại, ngược lại làm Bùi Vũ Ninh không biết nên nói cái gì.
Quên đi, cũng chỉ là một tài xế tạm thời mà thôi, nói với anh ta làm gì.
Bùi Vũ Ninh cũng lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời.
Kỳ thật giữa Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật không có thâm cừu đại hận gì. Nếu như phải nói, đại khái đó là trong quá trình Bùi Vũ Ninh trưởng thành, Chu Thời Duật giống như một cái bóng vẫn luôn áp chế cô.
Anh ta quá ưu tú, luôn là đối tượng người nhà lấy ra dạy dỗ cô.
Ông nội luôn nói: Cùng là người thừa kế, cháu không thể học hỏi Thời Duật một chút sao?
Từ mười mấy tuổi nhắc mãi đến hai mươi mấy tuổi, đại tiểu thư cuối cùng nổi loạn.
Áp lực cùng cảm xúc phản loạn liền xả lên người Chu Thời Duật.
Ở chỗ nào cũng muốn cùng anh tranh cao thấp, không cam lòng bị đánh bại.
Sau một thời gian dài, quan hệ của hai người liền thành như bây giờ. Rõ ràng là hai người quen thuộc nhất hiểu rõ nhau nhất, lại giống như bát tự không hợp, lúc nào gặp mặt cũng có thể khắc khẩu.
Bắc Kinh về đêm rất đẹp, ánh đèn đủ màu sắc từ các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau giống như những viên kim cương đắt đỏ, nơi đâu cũng ngợp trong hương vị xa hoa.
Bùi Vũ Ninh đột nhiên nhớ tới viên kim cương màu cam quý hiếm buổi tối.
Không biết liên tưởng đến cái gì, cô nhếch môi, quay sang hỏi Chu Thời Duật:
“Anh định tặng viên kim cương đó cho ai?”
Chu Thời Duật không nói gì.
“Để tôi đoán xem.” Bùi Vũ Ninh nhướng mày nhìn Chu Thời Duật vài giây: “Theo đuổi phụ nữ?”
Chu Thời Duật vẫn không nói chuyện.
Bùi Vũ Ninh cảm thấy phản ứng này của anh là do bị vạch trần không thể phản bác được, không nén được vui vẻ, vuốt mái tóc dài, ba phần tiếc nuối bảy phần thở dài nói:
“Vậy thì thật ngại quá, người trong lòng anh sẽ không tức giận chứ?”
Lần này im lặng một lát ——
Chu Thời Duật cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Bùi Vũ Ninh, anh vẫn không nói gì, nhưng khi thu hồi tầm mắt lại khẽ nở một nụ cười khó hiểu.