Rất nhanh Giang Phồn đã nhận được một tấm ảnh chụp chung của một lớp, hàng thứ hai vị trí số năm đếm từ trái qua có một cô gái được Lục Quan Lan dùng bút đỏ khoanh lại, “Đây chính là người nợ tiền cậu, Lâm Uẩn, nhỏ hơn chúng ta một khoá. Có điều nói đi nói lại, sao cô ấy lại vay tiền của cậu cơ chứ?”
Giang Phồn không đếm xỉa đến tên Lục nhiều chuyện kia mà đang cẩn thận nhớ lại cô gái ấy, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đôi mắt hạnh to, tóc cột cao đuôi ngựa để lộ ra vầng trán trơn bóng, cười lên cực kỳ rực rỡ.
Giống như là mây rẽ nhìn thấy mặt trời, Giang Phồn như nhìn thấy cái hẻm nhỏ ở gần trường học, cô gái trong hình vô cùng trùng khớp với cô bé đáng yêu trắng trẻo mập mạp lúc trước.
Lòng anh chợt dao động, thì ra cô đã thích anh từ lâu vậy rồi.
Quyết định về nước cũng là từ lúc đó, anh cấp tốc nộp CV vào một cơ quan luật ở Dung Thành. Sau khi đợi bên này thông qua thì anh liền trở về.
Điều trùng hợp chính là anh chưa kịp đi tìm cô thì hai người đã gặp được nhau.
Ngày đó Lâm Uẩn đi xem mắt, Giang Phồn cũng vừa lúc ngồi ở bàn bên cạnh, sau đó anh thấy đối tượng xem mắt của cô ghét bỏ cô mập, mà cô gái ấy cũng nhanh mồm nhanh miệng phản bác lại toàn bộ anh ta lùn nghèo thế nào.
Người đàn ông tức giận bỏ đi, tiền cơm này cũng chẳng trả được một phần, Lâm Uẩn hùng hổ mắng mấy câu rồi sau đó ngẩng đầu lên liền thấy được một người đàn ông hoàn mỹ ở bàn bên cạnh nhìn cô cười.
Vì cô bị cận nên phải nhìn gần một chút, lúc thấy được người đó là ai, dường như cô hoá đá tại chỗ.
“Tiền bối?”
“Không phải là thần tượng hả?” Giang Phồn vạch trần thân phận người hâm mộ thần bí của cô, cười nói: “Hoá ra là em.”
Sau đó anh lôi kéo Lâm Uẩn đi ăn tôm hùm đất, nói là cảm ơn cô mấy năm nay đã làm bạn qua mạng với anh.
Lúc đầu Lâm Uẩn cực kỳ cẳng thẳng, lo sợ không cẩn thận sẽ nói sai àm bại lộ tâm tư kia của cô.
Có lẽ sau đó cho vào bụng mấy con tôm nên thần kinh căng thẳng của cô mới thả lỏng, còn gọi ông chủ cho thêm bia rồi xưng bạn bè thân thiết với Giang Phồn.
Cô uống thành một “tên nói đớt”, ôm lấy Giang Phồn kể lể “vận mệnh bi thảm” của chính mình, “Tiền bối, anh có thấy em rất mập không? Tại sao lại không có ai thích em?”
Giang Phồn nghiêm túc trả lời: “Không mập, rất đáng yêu.”
Người đã say mèm là người đã không còn lý trí, vừa nghe Giang Phồn khen cô đáng yêu thì Lâm Uẩn như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, “Vậy anh cưới em được không? Mẹ của em ngã bệnh, bà ấy nói nếu em không lập gia định là bà sẽ không khoẻ được nữa hu hu hu…”
…
Sang ngày tiếp theo tỉnh rượu, Lâm Uẩn phát hiện mình đang ở khách sạn, hơn nữa còn ngủ chung giường với Giang Phồn, trong lúc nhất thời sợ trắng cả mặt.
“Em…em…em…anh…anh…anh…chúng ta…”
“Tối hôm qua là em sống chết ôm anh không buông, anh không có ý mạo phạm.” Vì để chứng minh cho sự trong sạch của mình, Giang Phồn mở ghi âm trong di động lên, bên trong liền vang lên giọng nói quen thuộc.
“Em mới nói cái gì đó, nói lại lần nữa.”
“Em nói anh, Giang Phồn anh đừng đi, anh cưới em được không? Em thích anh rất lâu rồi, a a a, rất thích rất thích…”
Nghe đến đó, Lâm Uẩn hối hận còn chưa kịp thì Giang Phồn lại nói ra một câu làm người khác kinh ngạc: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Sao?”
Đôi mắt anh cong cong, trên mặt vẫn mang theo ý cười, “Không phải em nói mẹ em bị bệnh cần em kết hôn mới có thể khoẻ được sao? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, anh nguyện ý tạo niềm vui cho mọi người.”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa em đã ôm anh ngủ rồi, nếu như truyền ra ngoài vậy thì không phải sự trong sạch của anh sẽ bị phá huỷ sao? Vì thế em không muốn phụ trách anh hay sao hả?”
Bị anh nhìn kỹ, Lâm Uẩn càng lúc càng chột dạ, cuối cùng trưng vẻ mặt như đang bị táo bón nhìn về phía Giang Phồn, “Chúng ta kết hôn, người chiếm lợi nhất là em, anh không ngại sao?”
“Cực kỳ tình nguyện.”