Trước khi Lâm Uẩn dẫn Giang Phồn đi gặp người lớn có từng phòng ngừa trước cho anh, “Mẹ của em bà ấy rất hay càu nhàu, tính tình cũng rất nóng nảy, nếu như anh không đỡ được thì nhớ gọi em, em chịu mắng giúp anh. Còn ba em thì bình thường ông ấy đều nghe lời mẹ em, nên anh cứ tuỳ tiện ứng phó một lúc là được, mẹ em mới là trọng điểm.”
Đối với điều này, Giang Phồn có chút hoài nghi, “Mẹ em hẳn là sẽ không đáng sợ như em nói đấy chứ?”
Cô lắc đầu một cái, “Người trẻ tuổi, anh chưa từng gặp phụ nữ thời kỹ mãn kinh sao? Huống hồ anh đừng quên nha, hai ta đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng bọn họ lại không biết. Tuy là mẹ em ước gì em kết hôn sớm một chút nhưng em chưa từng mang người về cho bà ấy xem, cái này đã phạm vào điều tối kỵ của mẹ rồi.”
Nghe xong lời này, vốn Giang Phồn không hề căng thẳng đã bắt đầu thấp thỏm không ngủ được, sau đó lên Baidu tra rất nhiều tư liệu cả mấy ngày rồi tổng kết lại những việc chú ý khi đi gặp ba mẹ của bạn gái.
Nhưng điều không ngờ đến chính là, cuối cùng những ghi chép này cũng không phát huy được tác dụng. Bởi vì mẹ Lâm vừa mới thấy anh thì bệnh choáng đầu nóng sốt, ngực khó thở lúc trước đã biến mất ngay lập tức, phấn chấn tinh thần lôi kéo anh hàn huyên một lát rồi lại một lát.
Ý cười trên mặt bà biến thành một đoá hoa, có thể thấy được bà cực kỳ hài lòng với người con rể này.
“Có điều sao bác thấy cháu khá là quen nha? Có phải trước kia cháu là bạn học của bé không?”
“Không phải ạ, nhưng có điều cháu đã từng cùng cô ấy đến tiệm ăn của các bác ăn cơm một lần, lúc đó bác giới thiệu tôm hùm đất xào cay cho chúng cháu.”
“Bác nhớ ra rồi, hồi đó bác còn lo lắng con bé này có phải là yêu sớm hay không cho nên bí mật quan sát mấy đứa rất lâu. Không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn trở thành người một nhà, duyên phận, duyên phận…”