Ngày lập hạ ánh nắng vô cùng tốt, khí hậu nhu hòa, hoa cỏ cây cối sớm đã khôi phục sức sống, toàn bộ Lệ thành bị bao phủ bởi cảm giác này.
Hôm trước, Tạ Linh cùng Trần Tông Cửu rốt cục cũng trở về nhà, cầm mấy bộ quần áo lại vội vàng rời đi. Trước khi đi không quên cùng anh chào hỏi, để lại mấy phiếu của Trương Hải Dương quán, dặn dò anh có rảnh cùng bạn học cùng đi xem.
Bọn họ quên anh hiện tại đã là học sinh cao tam (lớp ), mỗi ngày giành giật từng giây chuẩn bị chiến đấu cho kì thi đại học, không phải cậu bé có mấy cái vé vào cửa liền sẽ vui vẻ trước kia.
Trần Nghiễn Hiển vốn định vứt, tay định ném vào thùng rác phía trước, đột nhiên nhớ tới có lần Chu Lý cảm khái một câu muốn đi xem cá heo. Động tác của anh ngừng một chút, cuối cùng đem tay thu hồi lại.
Buổi sáng tới trường học, Trần Nghiễn Hiển để cặp xuống bàn, Chu Lý theo thói quen quay đầu cùng anh chào hỏi, thuận tiện lấy đi cục tẩy trong hộp bút của anh.
Anh lên tiếng, "Chu Lý, người trong nhà đưa tớ mấy vé vào cửa của Trương Hải Dương quán, cậu ngày mai muốn đi xem không?"
"Thật sao? Đi đi đi!" Cô lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng gật đầu, vui sướng lộ rõ trên mặt.
"Ừ, là ở hồ công viên bên kia."
"Là hải dương quán hồi đầu tuần mới khai trương kia sao?" Tưởng Bố Cốc nghe thấy, không kịp chờ đợi chen vào nói.
Lệ thành diện tích nhỏ, công trình cũng không đầy đủ, cho tới nay trong thành phố chỉ có cái vườn bách thú, bên cạnh thuận tiện thả hai cái vạc, nuôi mấy con hải ngư.
Này là nhà đầu tư mới mở hải dương quán, từ mấy tháng trước đã bắt đầu tuyên truyền, Tưởng Bố Cốc đã sớm trồng cỏ chờ lấy cơ hội muốn đi nhìn.
"Hình như vậy." Trần Nghiễn Hiển không có nhìn kỹ vé vào cửa, nhưng mơ hồ có chút ấn tượng.
Tưởng Bố Cốc lập tức hưng phấn, hai tay nắm thành quyền kìm nén không được, lại thoáng nhìn Trần Nghiễn Hiển thần sắc lập tức thanh tỉnh, lập tức thu hồi biểu cảm.
Cô ho nhẹ một tiếng, bộ dạng như thường nói: "Lý Lý, hải dương quán này cũng không tệ lắm, cậu ngày mai đi xem nhớ kỹ, nghe nói chim cánh cụt ở nơi đó nhiệt độ rất thấp."
"Còn có chim cánh cụt. . ." Chu Lý có chút cảm khái, một giây sau, cực kỳ tự nhiên mời.
"Bố Cốc, cậu có muốn đi cùng hay không!"
". . ." Tưởng Bố Cốc hoảng sợ, liên tục khoát tay, "Không được không được, tớ ngày mai có việc, có việc."
"Chuyện gì?" Chu Lý cảm thấy có chút hoang mang, "Cậu không phải mỗi cuối tuần ở nhà chơi game, tớ mỗi lần bảo cậu làm bài tập cậu cũng là trong trận chơi? ? ?"
Tưởng Bố Cốc cảm giác đầu gối mình bị xuyên trúng một tên. Đang nhanh chóng linh động đầu óc tìm kiếm ra một cái cớ mới đã thấy Trần Nghiễn Hiển ở phía sau nhàn nhạt lên tiếng.
"Nếu không có việc thì mọi người cùng đi đi, coi như thư giãn một tí."
Tới gần thi khi đại học, chủ nhiệm các khoa ngày càng khẩn trương, hận không đem bọn anh nhốt tại phòng học làm bài hết hai mươi bốn giờ, nhiệm vụ học tập giống bông tuyết từng tầng từng tầng chồng chất, không biết có bao nhiêu người đã lâu không được đi ra ngoài tham gia các hoạt động giải trí.
Những người giống Tưởng Bố Cốc còn có thể tranh thủ thời gian chơi game có thể nói là tâm lý mười phần vững chãi.
Trần Nghiễn Hiển vừa nói xong, Tưởng Bố Cốc còn chưa kịp cao hứng, Vệ Tu Kiệt đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh, cười híp mắt, "Đã đến nước này, chê tớ ít thôi."
"Tớ tớ tớ, tớ cũng đi!"
Vào lúc còn hai phút nữa vào tiết tự học, bạn học ở xung quanh đã đến gần đông đủ, nghe bên này thảo luận náo nhiệt cũng kìm nén không được, nhao nhao báo danh.
Thế là, từ kế hoạch hai người đi hải dương quán trở thành một đoàn người. Chu Lý đắm chìm trong sự vui vẻ sắp được đi chơi, không thèm để ý xung quanh, Tưởng Bố Cốc vụng trộm nhìn vẻ mặt ủ dột của Trần Nghiễn Hiển, cẩn thận từng li từng tí xoay đầu, rụt lại bả vai sợ hãi.
Thời gian hẹn là chín giờ sáng, vừa lúc hải dương quán mở cửa, Chu Lý và Trần Nghiễn Hiển nhà chỉ cách một trạm nên quyết định ngồi xe chung.
Buổi sáng hôm sau, Chu Lý đeo túi xách đi ra ngoài đến trạm xe gần nhà Trần Nghiễn Hiển.
Anh đã sớm đến, rất nhanh xe buýt đã đến trạm, hai người lên xe ở cửa sau tìm chỗ ngồi.
Chu Lý buông cặp sách xuống, kéo khóa lộ ra hộp giữ nhiệt nhỏ. "Mẹ tớ tối hôm qua làm bánh bao, ăn rất ngon nên cố ý để cho cậu hai cái."
Hai cái bánh bao nằm trong hộp giữ nhiệt màu hồng, bên cạnh còn có khoai lang với ngô, Chu Lý lại móc móc cặp ra một bình sữa đậu nành.
Bình trong suốt nhìn có chút kỳ quái, màu hồng lẫn màu đen không rõ theo động tác của cô nhảy tới nhảy lui.
"Keng keng keng ——" chính cô tự mình phối nhạc.
"Đây là phát minh mới của tớ, đậu đỏ đậu đen kết hợp sữa đậu nành! Được nhà họ Chu nhất trí khen ngợi, cậu mau nếm thử."
Chu Lý chờ không kịp muốn mang sữa đậu nành đưa cho anh, còn hết sức ân cần quan tâm vặn sẵn nắp.
Thấy cô tràn ngập mong đợi, chẳng biết tại sao Trần Nghiễn Hiển có chút sợ.
"Cậu đi qua đây chắc cũng khát, hay là cậu uống trước đi."
Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh vô cùng đẩy tay cô, Chu Lý cười cười nhận lấy ý tốt của anh, sau đó từ trong cặp lấy ra một chai sữa đậu nành y chang.
"Cậu yên tâm, tớ cũng mang cho mình mà!"
"Tốt." Trần Nghiễn Hiển thấy chết không sờn, nhận bình sữa từ tay cô, nhắm mắt lại nhấp một miếng.
Hương vị. . . Một lời khó nói hết.
Nói không rõ là dễ uống hay khó nuốt, miệng đầy vị đậu, Trần Nghiễn Hiển nhanh chóng vặn nắp chai, chân thành khen. "Không sai."
Tiếp đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Tớ muốn nếm thử bánh bao của dì."
Tay nghề của mẹ Chu Trần Nghiễn Hiển đã sớm quen thuộc, rất nhanh liền ăn hết bữa sáng trong hộp.
Ánh nắng bắt đầu rải đầy thành phố, xe buýt chầm chậm phanh lại, chậm rãi đến trạm.
Bạn học trong lớp đã tới được bảy tám người, Chu Lý cùng Trần Nghiễn Hiển đến vừa đúng giờ, đứng một chút cuối cùng cũng đông đủ, cả đám cùng nhau đi về phía hải dương quán.
Từ bên tay phải vừa vào đã gặp đường hầm nổi danh, một đầu chỗ người cung cấp thẻ thông hành có hành lang hình vòm, bên trong là pha lê trong suốt ngăn cách, chung quanh bị nước biển bao vây lấy, đủ loại sinh vật biển ở bên trong.
Một đám thiếu niên choai choai đứng ngửa đầu, sợ hãi thán phục. Chu Lý tràn đầy phấn khởi, ghé vào vách pha lê mở to mắt, nhìn chằm chằm đàn cá bơi qua bơi lại, ngón tay cách pha lê điểm vào đám cá con không sợ người lạ.
Bỗng nhiên trên đầu xuất hiện một khoảng bóng râm, một con cá đuối lớn lắc lắc người chậm rãi bơi tới, thân người dẹp dẹp, đuôi lại dài, nhìn xuống bên dưới còn lộ ra bộ dạng tươi cười.
Cô nhìn mà than thở, không khỏi cảm khái, "Tớ từ lúc sinh ra tới nay lần đầu tiên nhìn thấy cá xấu như vậy."
". . ."
Trần Nghiễn Hiển đột nhiên nói, "Cậu nhìn kỹ nó một chút."
"Sao thế?" Chu Lý không rõ lắm, cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm con cá đuối.
Trần Nghiễn Hiển từ từ mở miệng. "Cậu không phát hiện nụ cười của nó biến mất sao?"
"?"
"Bị cậu làm cho nhục nhã đến không còn mặt mũi, sinh vật tuyệt vọng."
". . ."
Bệnh tâm thần! Chu Lý lườm anh một cái, không muốn nói chuyện.
Một đám người vừa lòng thỏa ý chụp xong ảnh rốt cục lưu luyến không nỡ đi ra khỏi đường hầm. Hải dương quán có rất nhiều tiết mục biểu diễn, lúc này mọi người bắt đầu chia ra, có người đi xem bạch kình, có người đi xem sư tử biển.
Chu Lý đương nhiên chạy về phía cá heo, Trần Nghiễn Hiển và cô đi cùng nhau, Tưởng Bố Cốc cùng Vệ Tu Kiệt đi sang chỗ sư tử biển.
Trong hồ là một màu xanh mang theo cảm giác bình yên, cá heo lại dịu dàng ngoan ngoãn được người chỉ huy ra lệnh làm một loạt động tác. Chu Lý ở vị trí gần, thấy vô cùng rõ ràng cá heo đáng yêu mạnh mẽ nhảy vọt lên, đập tóe lên bọt nước lên mặt cô.
Chu Lý vội vàng không kịp chuẩn bị kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về sau, một cánh tay vững vàng giữ người cô, tiếng Trần Nghiễn Hiển trầm thấp ở bên tai. "Cẩn thận."
"Đáng sợ thật." Chu Lý kéo tay áo lên lau mặt, còn chưa tỉnh hồn.
Đi dạo hơn nửa buổi sáng, một đám người tụ họp lại để đi xem chim cánh cụt. Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều, một đám chim cánh cụt trắng đen tròn vo trên lớp băng tuyết loạng chà loạng choạng đi tới, cảm giác giống như được đập vào mặt lạnh.
Vào tháng năm, nhiệt độ không khí bắt đầu nóng lên, không ít người chỉ mặc một cái áo tay dài, thậm chí còn mặc váy, giờ phút này không khỏi run rẩy, mang hai tay chà xát.
Trần Nghiễn Hiển thu tầm mắt lại, nhìn về phía Chu Lý.
Người con gái trước mặt mặc quần jean màu sáng cùng với áo sơ mi, tóc búi lên trên đỉnh đầu, đôi môi hồng hồng trông kiểu ngọt ngào đáng yêu.
"Cậu lạnh không?" Anh thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía cô.
Chu Lý thật ra có chút lạnh, bị anh hỏi như vậy bả vai không khỏi run lên, Trần Nghiễn Hiển thấy thế, lập tức cởi áo khoác tên người ra, mặt tỏ vẻ tùy ý.
"Tớ đúng lúc thấy hơi nóng, cho cậu mượn áo đấy."
"Không cần không cần!" Chu Lý vội vàng từ chối, nhìn anh cười cười, sau đó lại kéo ra một cái áo khoác màu hồng từ cặp sách.
Cô dương dương đắc ý. "Tớ đã sớm chuẩn bị! Cũng may hôm qua Bố Cốc nói nên tớ cũng mang thêm áo khoác."
". . ." Động tác của Trần Nghiễn Hiển dừng lại hai giây rồi tiếp tục, sắc mặt như thường, giọng điệu nhàn nhạt, "Cặp cậu mang cũng nhiều thứ nhỉ."
Anh mang áo khoác màu đen của mình xách trong tay, thuận tiện giật giật cổ áo, dáng vẻ giống như thấy nóng.
"Đương nhiên!" Chu Lý nghe xong liền đắc ý, "Đây là tớ đi dạo hết khu trung tâm rồi tỉ mỉ tuyển chọn ra đó."
"Ừ." Khác với vẻ nhiệt huyết của cô, Trần Nghiễn Hiển trả lời lạnh lùng ngắn ngủi.
Chu Lý liếc anh một cái, ánh mắt rơi vào cánh tay của anh, trên mặt mang theo lo lắng hỏi thăm, "Cậu thật sự không lạnh sao? Ở đây hình như nhiệt độ rất thấp."
Cô nhìn bốn phía, bạn học trong lớp đều đã lạnh đến mức ôm lấy chính mình. Trong đó bạn nữ mặc váy kia càng nghiêm trọng, ôm chặt cánh tay người bên cạnh co lại thành một dúm, thân thể nhẹ nhàng phát run.
"Không lạnh." Trần Nghiễn Hiển kiên quyết.
"Cậu đã nói vậy thì. . ." Chu Lý nghe lời nói bên tai, nhìn chằm chằm chỗ bên kia, đáy lòng nảy ra ý nghĩ.
"Hay là đem áo khoác cho Tưởng Mẫn mặc đi." Cô đưa tay chỉ chỉ phía trước, ra hiệu cho Trần Nghiễn Hiển, "Cậu nhìn xem, cậu ấy bị lạnh đến run."
". . ." Trong đây người đến người đi, chỉ có Trần Nghiễn Hiển đứng thẳng bất động, điều chỉnh cảm xúc mất hai phút mới khôi phục như thường.
Anh không nói một lời, đem áo khoác trong tay ném cho Chu Lý, gạt ra mấy chữ. "Tự mình đi."
Chu Lý ôm áo khoác, tinh ý phát hiện anh lúc này không được bình thường, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt dò xét, rụt đầu cẩn thận hỏi, "Cậu thật không cần sao?"
Cô lại vội vàng nói: "Nếu như cậu ngại thì không cần miễn cưỡng —— "
"Tớ không ngại." Trần Nghiễn Hiển cắt lời, quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm. "Nhưng cậu phải phụ trách giặt sạch sẽ trả tớ."
". . . A?" Đầu óc Chu Lý nhất thời không hoạt động. Mấy giây sau mới hiểu được Trần Nghiễn Hiển nể mặt cô mới đồng ý cho mượn áo khoác, lập tức mặt mày hớn hở hướng anh gật đầu. "Được, tớ cam đoan nhất định giúp cậu giặt sạch sẽ!"
Cô nói xong ôm áo chạy về phía trước, mũ màu hồng phía sau lưng theo động tác khẽ lắc lư. Trần Nghiễn Hiển thấy cô cầm áo khoác đưa cho người khác rồi nói cái gì đó, Tưởng Mẫn quay đầu nhìn anh cảm kích. Trần Nghiễn Hiển hơi gật nhẹ đầu.
Xem chim cánh cụt xong, ra bên ngoài sự ấm áp liền đập vào mặt, một đám người trải qua sương giá lại bắt gặp ánh nắng, tinh thần lập tức phấn chấn.
Tưởng Mẫn cởi áo khoác, chạy tới nói lời cảm ơn với anh, mang áo khoác gấp lại chỉnh tề đưa tới. Trần Nghiễn Hiển mặt không đổi sắc.
"Cậu đưa cho Chu Lý đi."
"Hả?"
"Đưa cho tớ đi." Chu Lý ở bên cạnh vội vàng đưa tay nhận, thái độ ân cần.
Tưởng Mẫn có mấy phần mất tự nhiên nhưng rất nhanh điều chỉnh trở về. Nhìn hai người mỉm cười, quay người rời đi, mặc váy trắng trông tinh tế nhưng hình như hơi gầy.
Chu Lý nhìn qua, biểu lộ cảm xúc, "Bận học Tưởng Mẫn gầy thật đấy, nhìn hơi yếu đuối."
"?" Trần Nghiễn Hiển hơi nghiêng đầu, thấp mắt nhìn cô.
"May mà có Trần Nghiễn Hiển đây lấy việc giúp người làm niềm vui, nguyện ý cho cậu ấy mượn áo khoác, nếu không Tưởng Mẫn về nhà bị cảm mất!"
Chu Lý rất nhanh kịp phản ứng, chuyển hướng câu chuyện.
Trần Nghiễn Hiển từ chối cho ý kiến, chỉ phân việc. "Quần áo nhớ giặt sạch, đúng, cái này phải giặt tay, nhớ kỹ phải chà bằng loại bột giặt bình thường cậu hay dùng."
Ánh mắt của anh nhìn xuống tay cô, cằm giương lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà chỉ huy, "Mang áo khoác của tớ bỏ vào cặp câu đi, tớ không muốn làm mất đâu, đắt lắm."
". . ." Trần Nghiễn Hiển nói xong, hai tay đút túi bước về phía trước.
Chu Lý ở đằng sau hung hăng cắn răng, dùng sức quơ quơ nắm đấm.