Yêu Đương Ngọt Ngào Không Thuộc Về Tôi

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Converter: luoihoc (TTV)

Editor: nkunqjie

Chu Lý là người không ghi thù, tuy bề ngoài là một cô gái nhỏ đáng yêu nhưng bên trong lại oanh oanh liệt liệt như con trai.

Hồi mười tuổi lúc cô sống trong khu nhà cũ đã cùng với những người hàng xóm có quan hệ vô cùng thân thiết.

Bọn trẻ tụ tập chơi cùng nhau sau khi học ở xong ở trường. Rất không may, ngoại trừ gia đình Chủ thì còn lại đều là con trai. Chu Lý và bọn chúng đến chơi chung đến tốt nghiệp tiểu học. Mỗi ngày đều chạy ra ngoài chơi, cái tuổi đó các cô bé đều thích phim hoạt hình Barbie nhưng mấy bộ phim đó đều không có duyên với Chu Lý, ngược lại cô còn cùng một nhóm nam sinh ở nhà xem phim ma.

Vào thời điểm đó, bố mẹ Chu đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, công việc của họ bận rộn đến nỗi không thấy được bóng dáng. Cho tới khi họ chú ý đến việc giáo dục con mình, Chu Lý đã nửa vời trở thành một cậu bé, cái gọi là tinh tế thẹn thùng ở trên người cô không tìm được một phần.

Vì trong lớp Trần Nghiễn Hiển đã nói chuyện với cô nên Chu Ý nghĩ rằng hộp đường đã thể hiện được sự chân thành của cô. Thế là hai người họ đã làm hòa.

Vì vậy khi Trần Nghiễn Hiển mặt không cảm xúc trở về chỗ ngồi của mình, cô đứng thẳng lên chào anh.

"Trần Nghiễn Hiển!"

Trần Nghiễn Hiển phớt lờ cô, đôi mắt lạnh lùng liếc cô một cái rồi ngồi xuống.

Dường như có một cơn gió rất nhẹ thổi từ trong ra ngoài.

Chu Lý đứng tại chỗ cũ không tự chủ được rùng mình một cái.

Cả buổi tối tự học Chu Lý không động đậy nổi. Cô cố gắng muốn nói chuyện với Trần Nghiễn Hiển, cẩn thận từ từ quay đầu lại, vừa mới mới mở miệng.

"Trần ..."

"Đừng quấy rầy tớ, tớ đang làm đề." Người kia cúi mặt, lông mày hờ hững, nói với giọng không cảm xúc nói.

Lập tức một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, xuyên thẳng qua tim cô.

Chu Lý quay đầu lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy vô cùng hụt hẫng, gục đầu xuống ấm ức chảy ra vài giọt nước mắt.

"Chu Lý... cậu có khỏe không?" Thấy cô đưa tay lên dụi mắt như thể đang lau nước mắt, Tưởng Bố Cốc lo lắng bước đến hỏi.

"Không sao đâu." Chu Lý đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình nhưng không thể che giấu sự mất mát, cô cúi đầu vẽ vời trang trí nắp bút, mặt bơ phờ.

Tưởng Bố Cốc nhìn thấy thế không khỏi cắn môi nghĩ nghĩ, cúi xuống nói nhỏ, "Trần Nghiễn Hiển ... gần đây cậu ta đột nhiên trở nên như thế, liệu có phải ghen không?"

Chu Lý kinh ngạc, không thể tin được ngẩng đầu lên "Làm sao có thể?!"

"Sao lại không thể." Tưởng Bố Cốc chỉ hận không thể cầm đầu cô mà lắc.

"Nhất định là do Phương Chí Hào gần đây quyết liệt theo đuổi cậu khiến Trần Nghiễn Hiển nổi điên nên cậu ta mới đối xử như thế này với cậu."

"Cái gì vậy?" Chu Lý nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

"Bố Cốc, cậu bị điên rồi à." Phương Chí Hào đang theo đuổi cô? ? ?

"..." Tưởng Bố Cốc nghiến răng, dọa cô.

"Chu Lý, cậu cứ chờ mà xem, thời gian thay tớ khiến cậu thừa nhận mình nói sai."

"Đời này là hoàn toàn không có khả năng." Chu Lý nâng cằm nhỏ lên, kiêu ngạo.

Tối hôm đó đặc biệt yên tĩnh, Trần Nghiễn Hiển mấy tiết tự học đều không nói gì, một mực làm đề phía sau. Chu Lý có thể nghe thấy tiếng soàn soạt rõ ràng, cả tiếng ngòi bút xoẹt qua mặt giấy, cũng giống như trong lòng cô. .

Cô khó chịu chịu đựng, nghĩ thầm lần này cô tuyệt đối sẽ không cúi đầu mà dỗ dành anh.

Thức ăn ở nhà ăn Nhất trung không ngon lắm, tuy là phần lớn nhưng hương vị lại có chút khó nói, ăn hết vào miệng không phân biệt được nguyên liệu nào ra nguyên liệu nào, miễn cưỡng chỉ có thể làm đỡ đói.

Có rất ít người quan tâm đến món bún cho bữa sáng, thu hút nhất ở đây chính là ông chủ nhà ăn tự mình làm bánh thịt bò. Mỗi lần đến đều phải xếp hàng từ sớm mới có một tia hy vọng. Trần Nghiễn Hiển cực kì kén ăn, không phải bánh mì cho bữa sáng thì nhất định gặm mì gói cho qua bữa sáng.

Chu Lý dậy ngay khi đồng hồ báo thức reo, cô đến xếp hàng với một chiếc túi đựng tiền nhỏ, đợi tầm mười phút mới không dễ dàng gì lấy được hai cái bánh cuối cùng, cô đặt bánh vào trong cánh tay để khỏi nguội rồi lao về phía lớp.

Trần Nghiễn Hiển ngồi trên ghế mang dáng vẻ lạnh lùng như cũ, Chứ Lý sờ lên chiếc bánh ôm trong tay, vẫn còn hơi nóng.

Cô cụp mắt, tiến lại gần đến bàn của Trần Nghiễn Hiển.

Anh ngẩng đầu, mặt không biểu tình chăm chú nhìn cô.

Chu Lý khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng đặt bánh thịt bò ở trong tay lên bàn, có chút thấp kém, "Bánh thịt bò tớ mua trong nhà ăn vẫn còn nóng ..."

Cô cẩn thận ngước mắt nhìn vẻ mặt của anh, "Cậu chưa ăn sáng đúng không?"

Hồi lâu sau "Ừ."

Trần Nghiễn Hiển, mày vừa ăn xong một ổ bánh mì đó, anh thì thầm. Dưới ánh mắt của cô, anh cầm chiếc túi giấy chứa bánh thịt bò trước mặt lên và từ từ mở miệng cắn.

Như cô nói, vẫn còn nóng.

Anh nhìn đôi má đỏ của cô.

Không chỉ dậy sớm để mua mà còn chạy về.

Trần Nghiễn Hiển ăn từng miếng một, cử chỉ động tác chậm rãi, nhẹ nhàng. Chu Lý nhìn anh chăm chú, trên mặt không khỏi mang theo thỏa mãn, hai tay chống cằm hỏi, "Hôm nay tâm tình cậu có khá hơn chút nào không?"

Cô cho là anh mấy ngày nay mang thái độ này là do tâm tình không tốt.

Trần Nghiễn Hiển im lặng không nói, tiếp tục ăn. Cho đến khi đã ăn hết chiếc bánh trong tay, anh gấp chiếc túi giấy lại, ngước nhìn cô rồi đưa ra quyết định.

"Chu Lý, ra ngoài với tớ một lát."

Trần Nghiễn Hiển đứng dậy rồi đi ra ngoài, Chu Lý bối rối nhưng vẫn theo sau anh, đè lại những suy nghĩ trỗi dậy trong lòng.

Vẫn còn là sáng sớm nên sương mù chưa tan, toàn bộ khuôn viên trường bị che khuất bởi sự lạnh lẽo và yên tĩnh. Không có nhiều người trên hành lang tầng ba, đi đến phía cuối hành lang xung quanh cũng lập tức trống trải.

Chu Lý thấy Trần Nghiễn Hiển dừng lại, nhịn không được lên tiếng.

"Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Anh quay lại, đôi mắt dán chặt lên người cô, trong giây lát, Trần Nghiễn Hiển bình tĩnh mở miệng.

"Chu Lý, cậu có muốn làm bạn gái của tớ không?"

"........."

Chu Lý trầm mặc tận ba phút, não cô không chịu được cú sốc đột nhiên rất nhiều suy nghĩ ùa về. Mà điều đầu tiên lại là lời thề độc mà cô đã nói ra trước mặt cả lớp vài ngày trước.

Cô đứng đó, bất động.

Không khí im lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua. Trần Nghiễn Hiển vẫn như cũ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Chu Lý rốt cục ngước mắt lên nhìn anh, nơm nớp lo sợ thăm dò.

"Nếu tớ từ chối, chúng ta vẫn có thể là bạn như bây giờ chứ?"

"..." Trần Nghiễn Hiển như ngừng hô hấp vài giây mới giữ được bình tĩnh.

"Không!"

Chu Lý nghe vậy bả vai lập tức sụp xuống, buồn rầu suy tư, trong lòng nổ ra một cuộc chiến. Một bên là bản thân sắp bị mất mặt, một bên khác là mất đi người bạn tốt Trần Nghiễn Hiển này, trải qua vài lần suy nghĩ khuôn mặt nhỏ nhăn lại, chực khóc.

"Tại sao cậu lại muốn tớ làm bạn gái của cậu?" Sau một lúc hoang mang, cô ngẩng mặt lên buồn rầu hỏi anh.

"Không có lý do." Bàn tay Trần Nghiễn Hiển vô thức siết chặt, nhận ra điều đó anh nhanh chóng buông ra.

Chu Lý một lần nữa gặp rắc rối, giống như một con bọ nhỏ bị nhốt trong chai, lo lắng thất vọng vì cảm giác nghẹt thở.

Trần Nghiễn Hiển thờ ơ lạnh nhạt, lại còn lên tiếng thúc giục.

"Đã suy nghĩ kĩ chưa?" Nhịp tim như trở nên kéo dài theo từng phút từng giây.

Chu Lý bị buộc đến mức tuyệt vọng không có đường lui. Mắt đẫm nước, xoắn xuýt một hồi cuối cùng dứt khoát "vò đã mẻ không sợ sứt" hung hăng cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu.

"Được thôi." Cô ủy khuất đáp ứng.

......

Lúc trở lại lớp học đã có nhiều người hơn, mỗi người tự làm bài hoặc ăn sáng, không có gì khác thường ngày.

Hai người "tâm hoài quỷ thai" bước tới, một trước một sau ngồi xuống. Chu Lý cả người rối bời, tâm trí cô trống rỗng, và dung lượng não bộ của cô tại lúc này không thể chứa nổi tất cả các loại dấu chấm hỏi.

Trần Nghiễn Hiển xảy ra chuyện gì? ?

Tại sao anh đột nhiên trở nên như thế này! ! !

Hay là, cô nên làm gì với lời thề độc mà tôi đã nói trước cả lớp và Tưởng Bố Cốc?

Chu Lý càng lúc càng lo lắng, cô khóc thầm trong đầu, chuyên tâm đến nỗi không phát hiện ra bản thân đang thút thít. Tưởng Bố Cốc thấy vậy lập tức đến bên cạnh cô, nghiêng người qua quan tâm.

"Lý Lý, cậu sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

"Không không không!" Chu Lý nảy người lên, phản xạ có điều kiện vẫy tay với cô và nói to: "Tớ ổn! Chúng tớ chưa xảy ra chuyện gì cả!"

"..." Tưởng Bố Cốc nhìn cô nghi ngờ, "Thật sao? Cậu không có chuyện muốn nói với tớ."

"Tất nhiên, thật hơn ngọc trai." Chu Lý nắm chặt hay tay Tưởng Bố Cốc, chân thành.

Sau sự cố không thể tưởng tượng ra này, mặc dù mối quan hệ giữa hai người đã trải qua một sự thay đổi về chất, nhưng dường như vẫn như thường lệ, không có gì khác.

Điều duy nhất khiến Chu Lý cảm thấy nhẹ nhõm là Trần Nghiễn Hiển cuối cùng đã trở lại như bình thường, sắc mặt đối với cô tốt hơn nhiều, thái độ cũng trở nên dịu dàng. Cô hết sức cảm động, cảm thấy sự hy sinh của mình đã được đền đáp.

Trước giờ nghỉ trưa là lớp toán học, thầy Lí trên bục giảng đã sửa xong bài kiểm tra. Một nhóm người bắt đầu đắm mình sửa lại bài. Chu Lý ngồi đó ngây người, trong đầu quanh quẩn chỉ xuất hiện một câu kia——

"Mọi người đều biết làm câu này vì vậy không cần phải nói lại, tôi đã giải câu tương tự nhiều lần."

Cô rút giấy kiểm tra gãi đầu đau khổ, đến khi cô đang điên cuồng hành hạ chính mình, sau lưng truyền đến một giọng nói bình tĩnh.

"Quay lại đây, câu nào không hiểu tớ giảng lại cho cậu."

Chu Lý nháy mắt như tỏa sáng, như được đại xá ngay lập tức cầm lấy tờ giấy kiểm tra và quay lại. Đúng là có hơn phân nửa không biết làm.

Trần Nghiễn Hiển nhắm mắt vuốt vuốt thái dương, bình tĩnh lại.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu với câu đầu tiên..." Anh cầm giấy bút trong tay Chu Lý, bắt đầu vừa tính toán vừa giải thích.

Giọng anh không nhanh không chậm, phân tích công thức một cách dễ hiểu. Những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong não của Chu Lý từ từ tìm được đầu mối. Cô gật đầu, dần dần tỉnh ngộ.

Cho đến khi tiếng chuông sau giờ học vang lên, Chu Lý vẫn còn đắm chìm trong đó. Trần Nghiễn Hiển đã giúp cô thoát khỏi tất cả những câu hỏi mà bấy lâu nay cô không làm được. Cứ như thế giờ nghỉ trưa cũng đã trôi qua mười mấy phút.

Cô vẫn đang vùi đầu để sửa lại bài. Trần Nghiễn Hiển liếc nhìn đồng hồ phía trên bảng rồi nói, "Tớ sẽ đến nhà ăn gọi hai phần cơm. Cậu muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được." Chu Lý không ngẩng đầu lên, giọng điệu không hề luyến tiếc, "Không phải xương sườn của thứ Tư thì ăn gì cũng vậy thôi."

"......" Trần Nghiễn Hiển im lặng hai giây.

"Hiểu rồi."

Anh đi ra ngoài. Chu Lý dừng lại một lúc, không khỏi nhớ lại hương vị của chua ngọt kia, thầm nuốt nước bọt, một lần nữa đối mặt với thực tế, trong lòng oán than vài câu rồi tiếp tục chiến đấu với cơn đói.

Khi đắm chìm trong biển đề thi thời gian trôi qua rất nhanh. Không biết nó đã trôi qua bao lâu, Chu Lý đang đói bụng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Đó là món sườn heo chua ngọt mà cô nhớ!

Nụ cười vừa nhấc lên, Chu Lý ngẩng đầu chưa kịp nói gì nụ cười ngại ngùng của Phương Chí Hào xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta thích thú với đôi mắt "sáng trưng như đèn pha" của Chu Lý, gãi đầu rồi đặt hộp cơm trưa vào tay cô.

"Thấy cậu chưa ăn gì nên tôi đã đóng hộp món cơm sườn trong cửa hàng tôi tình cờ đi qua lúc nãy cho cậu."

Cậu ta một mặt không để ý nói, Chu Lý chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp và nuốt nước bọt. Trong khi cô đang mơ hồ trong cơn cám dỗ chết người, lại có tiếng ồn ở cửa. Trần Nghiễn Hiển cầm một cái túi trên tay, nhìn hai người trước mặt rồi lại nhìn xuống bàn. Thấy hộp cơm trên bàn của Chu Lý, khuôn mặt anh tràn đầy cảm xúc.

"Không có xương sườn, mua cà chua xào trứng và thịt kho tàu." Anh ra vẻ bình tĩnh đặt cái túi trước mặt cô. Hộp cơm trưa của Phương Chí Hào bị gạt sang một bên khiến cậu ta nhịn không được tức giận.

"Tôi mang cho Chu Lý trước, cậu để lại mà tự ăn đi!"

"Thật à?" Trần Nghiễn Hiển nói nhẹ nhàng, nhìn Chu Lý, "nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ thích những gì tôi đã mua."

"Đánh rắm! Tôi đã mua món sườn yêu thích của cô ấy, cậu đây là cái gì chứ?" Phương Chí Hào khẽ đẩy hai lần hộp cơm của cậu ta, mặt tỏ vẻ khinh bỉ. "Dựa vào cái gì mà cô ấy chọn cậu."

Trần Nghiễn Hiển mỉm cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Chu Lý.

"Bởi vì mối quan hệ của chúng tôi không bình thường."

Anh chậm giọng, lộ ra ý muốn sâu xa nhất định khiến Chu Lý sợ rằng anh sẽ công khai mối quan hệ giữa hai người. Mặt cô căng thẳng, nhanh chóng gật đầu phụ họa.

"Đúng đúng đúng, rất không bình thường !!!"

Cô nắm lấy tay áo của Trần Nghiễn Hiển, cực kì chân thành, "Tớ và cậu ấy tốt nhất trên đời."

---

Tác giả có vài điều muốn nói:

Phương Chí Hào: Hai người tiếp tục đi, không cần coi tôi là người nữa.

---

Lời editor: Lịch đăng chương là thứ

Tư và Chủ Nhật hàng tuần nha mọi người.

Truyện Chữ Hay