warning: chương này phát đường
Chuyện hôn nhân đại sự của Châu Phóng, sau khi cha mẹ Châu về hưu đã trở thành chuyện lớn nhất của hai ông bà, tuy rằng ba mẹ Châu gấp gáp muốn gả cô ra ngoài, nhưng bọn họ làm sao có thể đem Châu Phóng gả cho một người đàn ông xấu trăng hoa khắp nơi? Thật bất hạnh, Tống Lẫm chính là loại đàn ông mà ba mẹ cô mãnh liệt phản đối.
Có điều sự xuất hiện của Tống Lẫm khiến cho ba mẹ cô giảm chút oán niệm, không còn gấp gáp 'loạn điểm uyên ương' nữa. Ba mẹ mà, dù sao vẫn yêu nhất là con của mình, dù cho gấp cũng không thực sự tùy tiện gả cô đi.
Chắc là do sự xuất hiện của Tống Lẫm khiến ba mẹ cô không yên tâm, mỗi ngày đều gọi điện thoại tra khảo, giờ đêm còn bắt gọi video, thấy chỉ có mình cô mới tạm thời yên tâm.
Hôm nay Châu Phóng tăng ca, công tác quá bận, không kịp thời nhận điện thoại, tối đến còn chưa kịp gọi lại, ba mẹ đã trực tiếp đến cửa nhà đứng chờ.
Châu Phóng tan làm, gọi lại mới biết được ba mẹ tới, liền gấp gáp về nhà.
Trên đường về còn không quên gọi trước cho Tống Lẫm, nhỡ mà hắn về nhà, thật sự là tử lộ. Gọi mấy lần hắn đều không nghe, Châu Phóng không yên tâm đành phải gửi và cái tin nhắn.
Châu Phóng về muộn, ba mẹ dĩ nhiên không vui.
Ba Châu nhìn thoáng qua đồng hồ "Con gái con lứa, ngày nào cũng về trễ như thế, ai chịu cưới con hả?"
Châu Phóng cười cười mở cửa "Chắc chắn sẽ có kẻ bị mù."
Mẹ Châu liếc xéo cô một cái, không quên đánh nhẹ lên người cô.
Mới vừa vào nhà, ba mẹ đến ngồi ở sofa, Châu Phóng đi rót nước.
"Ba Mẹ, tối nay hai người ngủ ở nhà con hả?" Châu Phóng nhìn thời gian "sắp mười giờ rồi, hai người ăn chưa? Con nấu mì ăn nhé?"
Mẹ Châu rụt rụt khóe miệng "Ngoại trừ mì gói, nhà của mi còn có cái gì? Còn muốn nấu mì gói cho ba mẹ?" mẹ Châu xắn tay áo đi đến phòng bếp, nhịn không được oán trách ba Châu "Anh xem mà quản con bé đi, con gái lớn như thế rồi mà cái gì cũng không biết làm. Bộ dạng như vậy làm sao gả chồng được chứ?"
Châu Phóng cười hắc hắc "Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng nha, người ta cưới vợ chứ có cưới bảo mẫu đâu."
Mẹ Châu chế nhạo "Cưới mày, chi bằng cưới bảo mẫu tốt hơn."
Châu Phóng cởi áo vest trắng ra, vừa định đặt mông ngồi lên sofa liền nghe thấy tiếng ổ khóa cửa nhà mình lạch cạch vang lên.
Cánh cửa bị người ta chầm chậm đẩy ra.
Ba Châu ngồi trên sofa, mẹ Châu đang đi đến phòng bếp đều theo tiếg mà quay đầu lại, nhìn về hướng hành lang. Do ở góc khất, cũng không thấy ró người tới, một phòng ba người đần mặt ra đầy nghi ngờ.
Châu Phóng cảm thấy đầu mình như bị người ta dùng búa tạ đập vào.
Cái loại vận khí này, thật sự là "cực phẩm". Tống Lẫm sớm không tới, muộn không tới, vừa hay ba mẹ cô đến thì hắn lại ghé qua.
Châu Phóng làm sao dám ngồi nữa? nhảy dựng vọt ra hành lang.
Nhìn thấy Tống đại gia vừa mới tiến vào, quen cửa quen nẻo lấy dép lê ra, thay ra giày da. Thái độ tự nhiên như ở nhà của mình vậy.
Trước cửa có hai đôi giày, Tống Lẫm nhìn thoáng qua, hỏi Châu Phóng "Trong nhà có khách hả?"
Đôi mắt xinh đẹp của Châu Phóng dường như phun ra lửa cao ba trượng, cô cố gắng đè nén tức giận, nhỏ giọng chất vấn "Anh làm sao vậy hả? Chạy đến nhà em làm cái gì?"
Tống Lẫm nhướng mày "Anh không thể tới?"
Thay xong dép lê, Tống Lẩm cởi áo vest ngoài ra, duỗi tay đưa cho Châu PHóng hành động này chọc cho cô càng thêm tức giận. Hắn có ý gì chứ? Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng họ là tình nhân ở chung đã lâi. Hiện tại ba mẹ Châu Phóng ở đây, Tống Lẫm làm thế là muốn cô bị ba mẹ ăn tươi nuốt sống hả?
Châu Phóng không chịu cầm áo khoác của Tống Lẫm, hắn cũng chẳng thèm lăng tăn, trực tiếp vắt trên cánh tay của mình.
Châu Phóng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám nói lớn tiếng "Em đã nhắn tin cho anh rồi mà!"
"Anh không có thấy, em nhắn cái gì vậy?" Tống Lẫm dùng vẻ mặt vô tội nhìn cô. (nghi ngờ Tống tổng cố tình)
Châu Phóng bị hắn chọc cho tức muốn hộc máu, duỗi tay đẩy hắn ra ngoài "Nhanh về nhà anh đi, ba mẹ em tới."
"Hả?" Tống Lẫm mang theo dáng vẻ không sao cả "Hai bác tới chơi à?"
"Đúng vậy!" Châu Phóng một tay mở cửa, một tây đem Tống Lẫm đẩy ra bên ngoài "Cho nên nhanh về nhà anh đi."
Tống Lẫm vung tay lên, dễ dàng tránh thoát Châu Phóng "Như vậy sao được? Ít nhất cũng phải chào hỏi một tiếng chứ?"
"Chào cái rắm! Mau cút!"
Trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo, ba Châu đã im lặng đi đến.
Châu Phóng ngẩng đầu thấy ba mình, có chút xấu hổ mà rụt cánh tay đang đẩy Tống Lẫm ra ngoài lại.
Ba Châu đen mặt trừng mắt nhìn Châu Phóng một cái, Châu Phóng theo bản năng rụt rụt người.
Ba Châu cau mày nhìn về phía Tống Lẫm "Không biết Tống tiên sinh và con gái tôi là quan hệ gì? Làm sao lại có chìa khóa nhà nó, còn trực tiếp đi vào?"
"Hàng xóm"
"Bạn Trai"
Châu Phóng cùng Tống Lẫm đồng thanh nói ra, có điều câu trả lời của hai người hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Tống Lẫm nghe thấy hai chữ 'hàng xóm', trên mặt vốn có chút ý cười trêu đùa, nháy mắt đen thui như than.
Ba Châu nghiêm mặt hỏi "Rốt cuộc là sao?"
"...Bạn Trai"
"Hàng xóm!"
Lần này hai người lại đồng thanh, có điều là đổi đáp án cho nhau.
Châu Phóng là bất đắc dĩ mà nói, còn Tống Lẫm, chính là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai chữ 'hàng xóm'.
Châu Phóng bị vẻ mặt của Tống Lẫm dọa sợ, theo bản năng lùi về sau, lại bị Tống Lẫm ôm lại.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm Chuâ Phóngm đối với câu trả lời của cô, hắn cắn mãi không buông "Châu Phóng, anh rốt cuộc là ai?"
Châu Phóng có chút mờ mịt ngẩng cầu lên, còn chưa kịp há mồm, đã có một bóng dáng ngăn lại, ba Châu mạnh mẽ bước đến tách hai người ra.
"nếu là hàng sớm thì đã muộn rồi, Tống Tiên sinh mời quay về đi, Tôi có vài lời muốn nói riêng với con gái tôi."
Cho dù đã không còn lăn lộn trong thương trường nhiều năm, ba Châu vẫn còn vẻ uy nghiêm vô cùng. Trên mặt ông cũng mang ý tứ tiễn khách rõ ràng. Mặc dù Tống Lẫm không cam lòng, dù có tức giận cách mấy, giáo dưỡng của hẵn cũng không cho phép hắn ngỗ nghịch trưởng bối.
Hắn thuận theo yêu cầu của ba Châu, lễ phép nói tạm biệt sau đó rời đi.
Cửa vừa đóng, ba Châu liền lập tức bạo phát.
Ông đen mặt ngồi trở lại sofa, cả buổi im lặng không thèm nói chuyện với Châu Phóng.
"Ba..." Châu Phóng thử kêu một tiếng.
Ba Châu ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, cau mày nhìn chằm chằm Châu Phóng, vẻ mặt nghiêm túc "Nhà mi và thằng nhóc họ Tống kia yêu đương?"
Châu Phóng nào dám nói dối " Xem như là có, cũng có thể xem như là không."
Đáp án A B đều đúng thế này càng làm ba Châu tức giận hơn nữa.
"Mày có ý gì hả? Châu Phóng, tao không ngờ mày lăn lộn trong giới mấy năm lại biết thành bộ dạng thế này."
Châu Phóng cũng bị ba Châu chọc giân "Con biến thành bộ dáng gì chứ?"
"cái thằng Tống Lẫm kia là dạng người thế nào mày không biết hả? Nó chơi mày, mày nhìn không ra hả?"
Vốn đã xắn tay áo muốn đại chiến với bố già một trận, không ngờ một câu của bố già đã miểu sát cô.
Những lời bố già nói, cô vậy mà không thể phản bác được tiến nào. Bản thân cô cũng không biết cô và Tống Lẫm là mối quan hệ quái quỷ gì.
Khe rãnh giữa mày ba Châu càng ngày càng sâu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép "Không cần lui tới với hắn nữa, loại người này và con không cùng thế giới." Ba Châu nặng nề vỗ tay lên bàn trà pha lê trước mặt, phát ra tiếng vang thật lơn.
"Mày lập tức dọn về nhà. Ba mẹ không quản mày mày liền quậy muốn lật trời."
...
Châu Phóng bị gông cổ về nhà, qua mấy ngày đều sống như luyện ngục.
Ban ngày muốn đi làm, ban đêm lại bị bắt đi xem mắt. thật sự khong hiểu nổi ba mẹ cô đi đâu tìm được nhiều đàn ông độc thân như thế, mỗi ngày một người, liên miên không dứt.
Châu Phóng bị quay đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, nhịn không được mà cầu xin mẹ già tha mạng.
"Mẹ, có thể không đi xem mắt nữa được không? Công việc của con rất nhiều, cứ như thế này con thật sự chịu không nổi."
Mẹ già thân thương khinh miệt liếc Châu Phóng một cái, vừa rửa ly vừa cùng Châu Phóng nói chuyện.
"Lần này mẹ ủng hộ ba mày. Mẹ cũng cảm thấy Tống Lẫm kia có chút không đáng tin. Ba mẹ nuôi con lớn như thế, còn không hiểu rõ con tính tình ngay thẳng sao? Gặp loại đàn ông hư như thế này, nhà mi nhất định sẽ bị chơi đến xoay vòng."
Châu Phóng không ngờ ba mẹ lại có thành kiến đối với Tống Lẫm đến mức đó "Ba mẹ cũng chưa tiếp xúc với anh ấy, làm sao biết được người ta không tốt chứ?"
Mẹ Châu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Châu PHóng mà quay đầu hỏi cô "Chẳng lẽ xem mắt nhiều như thế mà không nhìn trúng được ai?" Mẹ Châu cảm thấy có chút kỳ quái "người lần này đều là mẹ chọn, mỗi một người đều thân gia trong sạch, cá tính không tồi, đều là thanh niên tài tuấn."
Châu Phóng không phản bác lời của mẹ cô.
Quả thật đối tượng lần này đều không tôi, dù không phải toàn bộ đều là cực phẩm nhưng cũng đều là người ưu tú.
Có điều rất kỳ quái, lúc nói chuyện với bọn họ, cô đều cảm thấy rất miễn cưỡng.
Gặp ai cô cũng đều mang ra so với Tống Lẫm, nhưng mà không có ai tốt hơn so với hắn.
Bản thân Châu PHóng cũng rất buồn rầu.
Trước hôm họp lớp, Tần Thanh lại gọi cho Châu Phóng lần nữa. Nhưng Châu Phóng vẫn tàn nhẫn cự tuyệt cô. Châu phóng hiện tại là tượng đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, lấy đâu ra tâm trí đi tụ tập xã giao.
Tần Thanh đành phải một mình đi đến bửa tiệc mà bản thân không thích chút nào này.
Người đứng ra tổ chức buổi tiệc này là cô Thẩm, cùng Tần Thanh xem như có chút 'thù hận'. Năm đó Tần Thanh vì truy nam thần, tuổi trẻ bốc đồng nên lẻn vào phòng ngủ nam sinh, bị trường học phê bình, cô Thẩm năm đó vì cô mà mất tư cách bình chọn giáo viên xuất sắc, tức muốn hộc máu xách cô vào văn phòng, mở miệng ra liền mắng "Tần Thanh, em là con gái, em rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Làm sao có thể làm ra những chuyện thế này?"
Tần Thanh là một người thích ghi thù, sau đó thường thừa dịp có việc đến văn phòng, len lén tặng cô một ít 'đồ vật', đùa dai một lần tiếp một lần, Cô Thẩm dĩ nhiên không ưa cô, nhưng cô Thẩm cũng không có cách nào xử lý. Mãi đến lúc tốt nghiệp, Tần Thanh gặp phải một thằng khốn, lại ngỡ chính mình gặp chân ái mới xem như buông bỏ ân ân oán oán, một lòng gả chồng.
Bửa tiệc hôm nay người đến rất nhiều, nhưng Tần Thah và bọn họ không thân, một mình ngồi trong gốc uống rượu, uống được mấy ly đã thấy chán, Tần Thanh lấy cớ đi WC mà ra ngoài.
Rửa tay, rửa mặt xong, bản thân thanh tỉnh một chút, mới chuẩn bị quay về phòng tiệc. Không nhớ rõ là phòng nào, Tần Thanh dạo vòng cũng không tìm được. Nhưng thật may mắn, cô phát hiện cô Thẩm đang đứng ở gần đây.
"Thẩm..." hai từ 'lão sư' còn chưa kịp nói ra, Tần Thanh liền nghe thấy cô Thẩm đang gọi điện thoại, hơn nữa rất kích động, rõ ràng là đang cãi nhau với người trong điện thoại.
"..."
"... cô ta và con rõ ràng không cùng một thế giới, lớn tuổi hơn con nhiều như thế, đã vậy còn từng ly hôn, con bị điên rồi hả? Mẹ còn thắc mắc tại sao tốt nghiệp con cứ khăn khăn đi tìm việc, bảo con xuất ngoại học cao học con cũng không chịu đi!"
"Mẹ đã sớm nói, mẹ tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Mẹ quá rõ ràng con bé đó là người như thế nào! Mẹ làm chủ nhiện của nó bốn năm! Nó chính là một đứa con gái lưu manh!"
"Tả Vũ Lâm! Mẹ nói cho anh biết, nếu anh vẫn còn tiếp tục như thế, thì đừng có gọi tôi là mẹ!"
"..."
cô Thẩm tức muốn hộc máu ngắt điệ thoại, vừa xoay người liền thấy Tần Thanh với vẻ mặt trầm ngâm.
Cô đứng yên đó không có động, thậm chí bản thân tìm không ra được từ ngữ để miêu tả sự khiếp sợ của bản thân. Rất lâu sau đó, cô rốt cuộc nhịn không được mà cười tự giễu một tiếng.
"Cô Thẩm, bửa tiệc hôm nay là hướng về em?" Tần Thanh cười lạnh một tiếng " không ngờ nha, năm đó cô chướng mắt em như thế, bây giờ tự mình chiếu cố em, em cảm thấy rất vinh hạnh."
Khuôn mặt cô Thẩm nhìn qua có vài phần tiều tụy, không còn sự uy nghiêm của nhà giáo, chỉ còn sự nhu nhược đáng thương của người mẹ. (nghiệp quật không trượt phát nào, ngày xưa bả quá đáng với TT lắm chứ ko nhẹ nhàng như này đâu, ngoại truyện có á.)
Tần Thanh, cầu xin em hiểu cho cô, cô chỉ có một thằng con trai mà thôi. Nó từ nhỏ đến lớn thông minh hơn người khác rất nhiều, thành tích đều là hạng nhất, chưa từng có ngoại lệ." Giọng cô Thẩm mang theo chút nghẹn ngào "Nó thậm chí còn chưa từng yêu ai. Tần Thanh, nếu là con của em, em nhẫn tâm sao?"
Tần Thanh có chút vô lực mà nhìn Thẩm lão sư, nhìn ánh mắt già nua của cô, không đành lòng...
"Cô không nói em không tốt, cô chỉ cảm thấy hai người không thích hợp."
Tần Thanh cảm thấy trong đầu mình là một mớ bòng bong, tình cảm và lý trí đánh nhau loạn xạ, cô không muốn nghe nữa, xoay người muốn đi, lại bị cô Thẩm nắm chặt.
"Tần Thanh, xem như cô cầu xin em, nhà cô thật sự không thể bỏ được thằng bé." (ý là ko hy sinh, ko vứt bỏ được thằng con của bả)
Đối tượng hôm nay châu phóng xem mắt vô cùng thấu tình đạt lý, Châu Phóng không muốn lãng phí thời gian, hắn liền thả cho cô đi.
Vốn định một mình an tĩnh ăn một bửa cơm, ai ngờ Tần Thanh gọi điện đến, cô vẫn không thể nào thanh tịnh được.
Tần Thanh còn chả thèm nói rõ đầu đuôi, điện thoại vừa nhận liền nói chữ "ra ngoài uống rượu."
Hai người ngồi ở quán ăn khuya, đã đến giờ đông đúc bửa khuya, quán ăn ồn ào náo nhiệt vô cùng. Tần Thanh gọi cả một bàn đồ ăn, kết quả cô nàng còn chưa động đến đôi đũa, liền uống rượu giải sầu.
Tần Thanh không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, Châu Phóng cũng không tiện hỏi. cô nàng uống say liền bắt đầu gào, khóc đến giống như chó.( xin thề đây là nguyên tác)
Nói thật, tuổi lớn rồi, khóc cũng là xa xỉ. Bao nhiêu năm rồi không thấy Tần Thanh khóc như vậy, Châu Phóng cũng không nhớ rõ. Cảm xúc trong lòng cũng bị tâm tình của cô nàng ảnh hưởng làm cho trở nên phập phồng.
Nhìn một bàn đồ ăn, Tần Thanh lại ăn không vô, chỉ liên tục rót rượu cho bản thân, rượu trắng độ, vậy mà uống thế nào cũng không say, Tần Thanh cảm thấy rượu cũng đang đối nghịch cô.
Thẩm Lão sư dùng biểu tình đáng thương như thế cầu xin cô, cô quá khiếp sợ, đần độn trở lại ghế lô.
Tiệc tùng được một nửa, có người thong thả đến muốn.
Chính là nam thần năm đó Tần Thanh theo đuổi - Giang Yến. Ở đây đều biết đoạn quá khứ năm đó của cô và hắn, hắn vừa đến, mọi người liền bắt đầu ồn ào.
Chỉ là từ đầu đến cuối Tần Thanh đều không tiếp lời.
bửa tiệc còn chưa kết thúc, Tần Thanh tìm cớ muốn đi, Giang Yến đuổi theo.
"Tần Thanh." Thanh âm của hắn vẫn ôn nhu như thế lúc gọi tên cô, cô cảm thấy bản thân tựa như nữ chính phim truyền hình.
Hắn vừa từ nước ngoài trở về, hắn cũng giống Tần Thanh, ly hôn. Hắn hối hận, cảm thấy không có một người phụ nữ nào khác có thể giống Tần Thanh, đơn thuần mà yêu hắn.
Vẻ mặt của hắn thật thành khẩn, nói với Tần Thanh "Cô Thẩm tổ chức bửa tiệc hôm nay thật ra là vì anh. Anh biết em ly hôn anh cảm thấy đây là ông trời an bài."
Tần Thanh nhịn không được cười lạnh, đây quả thực là 'ông trời' an bày.
Cô ly hôn, hắn cũng ly hôn, lúc cô hcọ đại học còn không biết xấu hổ theo đuổi hắn, quả thật là "Duyên trời tác hợp".
"Ngại quá Giang Yến, tôi không còn thích anh nữa."
Tần Thanh nói xong, xoay người muốn đi, Giang Yến lại ôm cô lại.
"Anh xin lỗi, Tần Thanh, năm đó anh không hiểu chuyện. Lúc em kết hôn, anh thật sự rất đau khổ."
"Buông r..."
"Phanh" một quyền không chút khách khí đấm lên mặt Giang Yến.
Giang Yến bị đau, buông tay ra, Tần Thanh được một bóng dáng quen thuộc kéo ra sau lưng, cẩn trọng bảo hộ.
Bóng dáng đĩnh bạt như thế, dù cái ót cũng lộ ra tinh thần trẻ tuổi hăng hái. Một người đàn ông khác biệt cô vô cùng.
Giang Yến bụm mặt, khiếp sợ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ra tay đánh hắn "Tần Thanh, đây là ai vậy?"
"Sinh viên vừa tốt nghiệp" Tả Vũ Lâm lạnh lùng trả lời, trên mặt là biểu tình ương ngạnh "Tiểu thịt tươi được cô ấy bao nuôi."
Giang Yến khiếp sợ nhìn Tần Thanh "Tần Thanh?"
"Giang Yến, hắn còn trẻ, làm việc tương đối xúc động, anh đừng trách hắn." Tần Thanh kéo Tả Vũ Lâm đi "Cậu lại đây"
Hai người đứng trong một góc, lạnh mặt giằng co.
Tần Thanh chủ động phá vỡ trầm mặc.
"Tả Vũ Lâm, cậu đang làm cái gì vậy hả? Vì sao cứ muốn dây dưa không rõ?" Tần Thanh lạnh nhạt cười "Như vậy rất phiền."
Tả Vũ Lâm nhìn chằm chằm cô "Anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa." Ngừng một giây, hắn gằn từng chữ một "Anh đã đủ tuổi rồi, kết hôn đi."
Tần Thanh cảm thấy vận mệnh giống như một bàn tay vô hình, cầm thật chặt trái tim của cô, ngay cả hô hấp cô cũng cảm thấy gian nan. Hồi lâu, cô rốt cuộc cũng khiến bản thân bình tĩnh.
"Tôi đã kết hôn một lần rồi, kết hôn chơi không vui."
"Anh không muốn đùa với em."
"Tôi cũng không muốn đùa. Thời điểm tôi ly hôn cậu vẫn còn đang làm " năm thi đại học năm làm bài thi", quả thật chúng ta khác biệt rất nhiều, nếu không phải cậu trẻ tuổi, cơ thể không tồi, tôi sẽ không dây dưa với cậu lâu như thế." Tần Thanh cười, lời nói ra lại sắc như đao, từng lời từng lời đả thương người "Tả Vũ Lâm, cậu cũng biết, tôi thích cảm giác mới mẻ."
Tả Vũ Lâm nghe không nổi những lời đáng sợ như thế từ miệng Tần Thanh, Hắn ôm lấy cổ cô, cuối đầu thô bạo hôn xuống.
Hắn cho rằng, làm như thế ít nhất có thể ngăn cản lời nói như đao của cô, từng đao từng đao lăng trì trái tim hắn.
Nhưng mà Tần Thanh Từ đầu đến cuối không có nhắm mắt, cứ như thế nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn phát tiết.
Hắn tựa như điên rồi, buông cô ra, miệng cô bị cắn chảy cả máu nhưng vẻ mặt trước sau vẫn không có biểu cảm gì cả.
"Tôi không thích đánh dã chiến, hay là đi thuê phòng đi." Tần THanh nói.
Không có một người đàn ông nào có thể chịu được nhục nhã như thế, Tả Vũ Thần trẻ tuổi càng không.
"Tần Thanh, chia tay đi."
Tần Thanh cười "tốt thôi."
Một người phụ nữ từng ly hôn, nổi tiếng hoa tâm. Rõ ràng đã nói chỉ đi thận, không đi tâm. Vậy cô còn khổ sở cái gì chứ?
Một ly lại một ly rượu, Tần Thanh thực sự nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Châu Phóng, mày phải uống chứ! Kêu mày ra, mẹ nó, lại không uống, cứ nhìn tao làm gì?"
Châu Phóng cũng là đậu má, gần đây vận khí kiểu gì vậy? một chuyện hai chuyện, dồn dập không ngừng nghỉ.
Sao quả tạ chiếu cũng không đến trình độ này, cô hiện tại cảm thấy mình như bị sao quả tạ nện trúng.
Tần Thanh này, gọi đồ ăn nhiều như thế, không ăn thì lãng phí, ăn lại đau dạ dày.
Nhìn bộ dạng như quỷ của Tần Thanh, một đống chuyện phiền lòng của cô cũng không muốn nói ra, chân đá một cái, ngã người ra ghế dựa, tùy tiện vứt đũa trên bàn.
"Tần Thanh, ĐMM, mày thất tình à?"