Nói thật, Châu Phóng chưa bao giờ nói về lý tưởng của mình với bất kỳ ai, trước kia ở bên cạnh Uông Trạch Dương cũng chưa từng nói qua. Tô Dữ Sơn không quen không biết là người đầu tiên, sự lý giải và ủng hộ của hắn làm Châu Phóng có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau. Mà trái lại Tống Lẫm khiến cô động lòng, khiến cô cảm thấy mất mát. Cô không muốn so sánh, bởi vì loại so sánh này đối với Tống Lẫm là không công bằng.
Đối với sự chế nhạo của Tống Lẫm, Châu Phóng không đáp.
Mặc kệ hắn nhìn nhận giấc mơ của cô thế nào, tính tình của cô chính là bướng bỉnh như thế, muốn đem giấc mộng của mình biến thành sự thật.
Sau lần đó, Tô Dữ Sơn lại liên hệ Châu Phóng rất nhiều lần, Châu Phóng vẫn luôn né tránh. Thâm chí còn không thương lượng với các vị phó tổng của công ty, cô thừa nhận, cô có vài phần xử trí theo cảm tính.
Kinh doanh nhiều năm như thế, Châu Phóng lần đầu tiên đối mặt với dụ hoặc lớn như thế, cô thật sự không biết nên lựa chọn thế nào.
Phiền não suốt một tuần, Châu Phóng cảm thấy áp lực quá lớn, lớn đến mức cảm xúc của cô muốn bùng nổ.
Cuối tuần, theo thường lệ hẹn Tần Thanh đi spa.
Cả hành trình đều là Tần Thanh quyết định, mắng chửi 'ngũ tam' dây dưa không rõ, nghênh ngang vào nhà, oán giận chính mình gặp phải một con hồ ly, chính bản thân cô ấy không cảm giác được, nhưng Châu Phóng lại nhìn được rõ ràng, đâu ra phiền não cơ chứ, rõ ràng là lời oán gian của phụ nữ rơi vào bể tình.
Nghĩ đến đủ loại phiền não của bản thân, Châu Phóng vẫn thấy mình không nên phá hư cảm xúc của Tần Thanh, không có mở miệng.
Hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Thanh vẫn như cũ chọn nhà hàng lẩu xếp hàng dài đến mức có thể đợi đến chết người.
Ngồi ở khu chờ ngoài cửa hàng, Tần Thanh vẫn luôn ríu rít, tựa như nói mãi không xong. Châu Phóng thất thần nghe, di động đột nhiên nhận được một email, màn hình khóa hiện lên tên người gửi và tiêu đề.
Tô Dữ Sơn gửi mail đến, tiêu đề chỉ có mấy chữ.
"Đây là thành ý của tôi, hy vọng em có thể tiếp tục suy xét."
Châu Phóng suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn click mở.
Nội dung không dài, về công ty, Tô Dữ Sơn ra giá gấp lần, hơn nữa còn kèm điều keiẹn hậu đãi, lấy một trăm triệu nhân dân tệ nhập cổ phần công ty Châu Phóng, đổi lại % cổ phần. Cũng hứa hẹn trong vòng một năm sẽ xây dựng xong hội quán, xem như thành ý. Mà công ty Châu Phóng được Bách Tái đầu tư, trăm lợi không hại. Bách Tái là công ty lớn nhất trong lĩnh vực CC, hợp tác với Bách Tái, lợi cho nhãn hiệu rất lớn, nếu thuận lợi, trong vòng năm có thể IPO (Initial Public Offering- quá trình huy động vốn thông qua phát hành cổ phiếu mới lần đầu ra công chúng của các công ty cổ phần. Quá trình IPO chuyển đổi từ công ty cổ ohần thành công ty cổ phần đại chúng, cổ phiếu có thể dễ dàng mua được trên sàn giao dịch chứng khoáng.) không có gì bất ngờ xảy ra, công ty của cô ở thị trường chứng khoáng có thể nhận được đầu tư gấp lần giá trị.
Đây thực sự là một cái bánh trên trời rơi xuống, bản thân Châu Phóng vẫn còn cảm thấy có chút khó tin.
Tô Dữ Sơn theo mãi không buông khiến Châu Phóng cảm thấy kinh ngạc, cô thật sự không thể ý giải, một ông chủ lớn như thế, vì sao lại hứng thú với một công ty bé xíu trị giá hai ba nghìn vạn của cô? Hơn nữa còn ra giá gấp ba lần đầu tư vào công ty của cô? Việc này không hợp với logic, Châu Phóng vẫn luôn hoài nghi mục đích của Tô Dữ Sơn.
Châu Phóng suy nghĩ, quyết định hỏi rõ, cô cầm di động đi đến một góc gọi.
Dãy số này cô chưa bao giờ gọi qua, cũng không hy vọng rằng Tô Dữ Sơn sẽ lập tức nghe máy, ngoài ý muốn chính là bên kia đầu dây Tô Dữ Sơn vậy mà lại nhanh chóng nghe nói.
Không nói về vấn đề điều kiện này nọ, Châu Phóng chỉ đưa ra nghi vấn của bản thân.
"Sao lại là tôi?"
Tô Dữ Sơn dường như đã sớm có chuẩn bị đối với vấn đề này, thong dong trả lời.
"Không ai có thể vĩnh viễn ngồi trên đỉnh cao, thịnh cực tắc suy (phát triển đến đỉnh sẽ bắt đầu tuột dốc), trăng tròn sẽ khuyết, cho nên tôi cần phải ý thức đên nguy cơ tiềm tàng. Công ty phát triển mạnh mẽ trên thị trường hiện nay không ít, xa không cần nói, April chính là điển hình, hình thức kinh doanh BC của hắn càng làm càng lớn, tôi cũng biết sợ có một ngày sẽ bị uy hiếp.
"Ngài quen biết Tống Lẫm?"
Tô Dữ Sơn nói "Đương nhiên."
Châu Phóng nhịn không được nhíu mày "Ngài cố ý tìm tôi?"
Tô Dữ Sơn hơi dừng một chút, trả lời bằng giọng điệu đều đều "Người phụ nữ có thể chiếm tiện nghi trong tay Tống Lẫm, đầu óc nhất định không tầm thường. Bách Tai cần nhân tài như em."
Châu Phóng bình tĩnh hỏi hắn "Xem ra ngài từ đầu đến cuối đều rõ ràng quan hệ giữa tôi và Tống Lẫm."
Tô Dữ Sơn cười "Tôi muốn dùng em làm vũ khí, dĩ nhiên em sẽ không đồng ý, tôi bồi dưỡng em, là bởi vì tôi muốn trên thị trường có một công ty có thể cản bước hắn, không đến mức khiến cho lửa đốt đến trên người tôi."
Châu Phóng đối với đáp án thế này có chút ngoài ý muốn, rồi lại cảm thấy quả thật hợp với lẽ thường, nhất thời cũng có chút rối rắm, cô trầm mặc vài giây, trả lười Tô Dữ Son "Để tôi suy nghĩ đã."
Ngay khoảnh khắc Châu Phóng muốn ngắt điện thoại, Tô Dữ Sơn đột nhiên nói chuyện.
"Châu Phóng, em nên tự hỏi mình một chút, em làm công ty này, rốt cuộc là vì cái gì?"
Tô Dữ Sơn ngừng một chút, lời nói trước sau rõ ràng đơn giản "Em không tin tưởng bản thân hay là không tin tưởng hắn?"
...
Hai ngày sau, Tô Dữ sơn thoải mái hào phóng hẹn Châu Phóng ăn cơm, Châu Phóng suy xét một chút, đồng ý.
Tô Dữ sơn là lão đại trong nghề, ba năm trước đã tiến vào thị trường chứng khoáng New York, giá trị bản thân ước tính vài tỷ đô la. Nếu hắn thật sự muốn đối phó với Châu Phóng, vung tiền là có thể đè cô chết tươi, Châu Phóng cơ bản thuộc về loại vô lực chống cự. Lấy trứng chọi đá, chỉ có thể chết càng bi tráng. Lấy địa vị của Tô Dữ Sơn đến xem, hắn cũng không lừa Châu Phóng cái gì, chút tiền của Châu Phóng hắn làm quái gì xme vào mắt.
Nơi Tô Dữ Sơn hẹn ở gần trung tâm thương mại, trong một quán cơm bình thường, là quán cơm mà Châu Phóng thường ghé vào ăn sau khi tan ca, về một mặt nào đó, Tô Dữ Sơn và cô quả thật là tri kỷ.
Châu Phóng vào trong tiệm, mới phát hiện ngoài Tô Dữ Sơn còn có Lâm Chân Chân, điều này khiến cô không hiểu nổi ý tứ của Tô Dữ Sơn.
Bửa cơm này ăn trong phòng riêng lớn nhất của quán cơm. Châu Phóng chọn vị trí xa Tô Dữ Sơn nhất, hai người cách nhau nửa vòng tròn của chiếc bàn tiệc lớn.
Tô Dữ Sơn đối với việc này cũng không nói cái gì, chỉ là thấy Châu Phóng ngồi xuống liền mỉm cười.
"Tôi còn tưởng em bị tôi dọa sợ rồi, sẽ không tới."
Nhân viên phụcvụ rót một ly trà cho Châu Phóg, Châu Phóng cầm ly lên nhấp một ngụm.
"Sao có thể chứ? Tô tổng cho tôi điều kiện tốt như thế, tôi nịn bợ còn không kịp"
Tô Dữ Sơn cười, sự lõi đời của Châu Phóng nằm trong dự kiến của hắn.
Ngay trước mặt Lâm Chân Chân, Tô Dữ Sơn nói rất nhiều vấn đề liên quan đến việc rót vốn đầu tư, Châu Phóng nghe rất nghiêm túc nhưng hiếm khi đáp lại, sợ chính mình nói sai.
Bất quá đồ ăn gọi lên đủ cay, Châu Phóng ăn rất ngon miệng.
Một bửa cơm chiều kết thúc trong bầu không khí nhẹ nhàng, Tô Dữ Sơn tự mình tính tiền, Châu Phóng và Lâm Chân Chân theo sau hắn đi ra ngoài.
Lâm Chân Chân thâm ý nhìn Châu Phóng, Tô Dữ Sơn đứng cách đó không xa, hai người cũng không nói gì, Châu Phòng càng khinh thường việc cùng cô ta nói chuyện.
Ban người cùng nhau đi thang cuống hướng ra bãi đỗ xe.
Mới đến tầng tiếp theo, Châu Phóng liền phát hiện phía xa có một cô bé đầu tóc màu xanh lục, đột nhiên tách ra khỏi đám người vội vã đi tới.
Đến gần, Châu Phóng mới xác định, cô bé tóc xanh lục kia đúng là con gái của Tống Lẫm, Tống Dĩ Hân.
Ở chỗ này gặp được Tống Dĩ Hân thực ra không có gì kỳ lạ, dù sao Tống Lẫm cũng ở gần chỗ này. Có điều nếu để Tống Dĩ Hân gặp Lâm Chân Chân, lại ngay trước mặt Tô Dữ Sơn, cái này... có chút quái dị.
Tống Dĩ Hân đứng trức mặt Lâm Chân Chân, giây phút nhìn thấy Tống Dĩ Hân, ánh mắt Lâm Chân Chân có chút haonrg loạn, nhưng ở trước mặt Tô Dữ Sơn, cô ta vẫn phải cố gắng duy trì bộ dáng không có việc gì.
Lâm Chân Châm mỉm cười lướt qua bên cạnh Tống Dĩ Hân, tựa như không quen không biết. Bị Lâm Chân Chân làm lơ, Tống Dĩ Hân cũng không khóc nháo, chỉ là quật cường mà vòng đến trước mặt cô ta lần nữa.
Tô Dữ Sơn hẳn là trước nay chưa từng gặp qua Tống Dĩ Hân, mày nhíu lại, nhìn Lâm Chân Chân "Sao lại thế này?"
Lâm Chân Chân liếc nhìn Tô Dữ sơn một cái, không nói gì, cô không có nhận Tống Dĩ Hân, cũng không trả lời Tô Dữ Sơn.
Tống Dĩ Hân thấy Lâm Chân Chân vẫn không phản ứng, vẻ mặt vẫn hờ hững như thế, hốc mắt lập tức đỏ.
Châu Phóng nhìn thấy quả đầu kiêu ngạo màu xanh lục kia, cứ như thế nản lòng mà rũ xuống, khiến cái mũi cô cũng cảm thấy ê ẩm. Châu Phóng không biết mình bị cái gì, đột nhiên cảm thấy đồng tình với Tống Dĩ Hân.
Bộ dáng thất vọng uể oải của đứa bé này thật sự quá đáng thương.
Châu Phóng vươn tay kéo Tống Dĩ Hân đến bên người, cười tủm tỉm giải thích với Tô Dữ Sơn "Đây là con gái của bạn tôi, từ nhỏ không có mẹ, chắc là nó nhìn Lâm tiểu thư cảm thấy thân thiết." Nói xong thì vỗ vỗ đầu Tống Dĩ Hân "Đừng cản đường người khác, đi đi."
Cô kéo Tống Dĩ Hân đi "Tô tổng, tôi dẫn đứa nhỏ này về nhà trước, Ngài đi thong thả"
...
Đã lâu lắm rồi, Tô Dữ Sơn không có tự mình lái xe, cũng đã rất lâu không mang Lâm Chân Chân cùng đi ăn cơm.
Trên thực tế, sau khi hắn ly hôn, Lâm Chân Chân không gặp hắn được mấy lần, mỗi ngày hắn ngủ ở chỗ nào, chỉ có chính hắn biết.
Mãi đến lúc bửa cơm này ăn xong, Lâm Chân Chân vẫn thấp thỏm bất an, trong lòng cô rõ ràng, Hồng Môn Yến hôm nay, nhằm vào cô chứ không phải Châu Phóng.
Đêm nay tâm tình Tô Dữ Sơn không tồi, thậm chí cười rất nhiều lần, có thể thấy rõ, hắn rất thưởng thức người phụ nữ Châu Phóng kia, điều này khiến Lâm Chân Chân cảm thấy bị uy hiếp.
Tô Dữ Sơn lái xe, khi chỉ còn hai người bọn họ, biểu tình ôn nhu trên mặt hắn được thu lại, khôi phục bộ dạng lãnh khốc vô tình thường ngày. (Surprise!)
"Cảm nhận được sự chênh lệch chứ?" Tô Dữ Sơn không chút lưu tình đả kích Lâm Chân Chân "Đây là người phụ nữ hiện tại ở bên cạnh Tống Lẫm."
"anh có ý gì?" Lâm Chân Chân cảm thấy tim mình muốn ngừng đập.
"Không có ý gì, chỉ là cảm thấy cô ấy không tồi." Nhìn về phía Lâm Chân Chân, Tô Dữ Sơn đột nhiên nói "Cô vẫn muốn cùng người không khác mình là bao ở bên cạnh, cô, đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Tô Dữ Sơn nói huỵch toẹt ra khiến Lâm Chân Chân cảm thấy chính mình như bị lột sạch quần áo ném ra ngaoì đường, phẫn nộ, hổ thẹn, bất đắc dĩ... ngũ vị tạp trần...
"Anh muốn vứt bỏ tôi?"
Tô Dữ Sơn cười "Đừng nói khó nghe như thế, đều là cô tình tôi nguyện, ban đầu cô tình nguyện ở bên cạnh tôi, không phải cũng vì tiền sao?"
Lâm Chân Chân chậm rãi cúi đầu, trầm mặc vài giây, sau đó hít sâu một hơi "Tô Dữ Sơn, tôi bị ung thư."
"ừ" Thần sắc của Tô Dữ Sơn bình tĩnh, tựa như Lâm Chân Chân vừa nói một câu "tôi không ăn cơm" không liên quan gì đến đau khổ mà thôi. Hắn quay đầu mỉm cười nhìn Lâm Chân Chân "Muốn bao nhiêu tiền? Một ngàn vạn được không? Đủ chữa bệnh không?"
Lâm Chân Chân ngây ngẩn nhìn Tô Dữ Sơn, trong đầu không ngừng lập đi lập lại cảnh tượng cuộc sống kéo dài hơi tàn của mình, cùng với biểu tình thất vọng khi Tống Dĩ Hân bị Châu Phóng mang đi. Mấy năm nay cô ta sống đến như một trò cười.
Hai mắt Lâm Chân Chân dần ảm đạm, cô ta không tiếp tục hỏi đề tài này, nhưng vẫn không cam lòng hỏi Tô Dữ Sơn "Cô ta rốt cuộc đặc biệt ở điểm nào?"
Tô Dữ Sơn không trả lời Lâm Chân Chân.
Châu Phóng đặc biệt sao? Cũng không phải. Chỉ là rất khó gặp người lăn lộn trong giới này mà vẫn còn giữ được vài phần dũng cảm và thiên chân, rất giống hắn năm đó.
Lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là kẻ điên, chỉ có cô ấy đi theo bên cạnh hắn, cùng nhau điên. Thời điểm Bách Tái gian nan nhất, là cô ấy cùng hắn không quản ngày đem bôn ba cực khổ, đến mức bản thây suy sụp...
Hắn từng nói sẽ có một ngày đưa Bách Tái ra thị trường New York, sẽ dẫn cô đi gõ chuông. Sau đó, người kia lại chờ không được.
Cô ấy đi theo hắn chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nhưng cuối cùng cô lại không nhìn được ngày Bách Tái huy hoang.
Ngày lễ đưa Bách Tái vào thị trường New York, một mình hắn hoàn thành nghi thức gõ chuông.
Mười năm, hắn rốt cuộc thực hiện được lời hứa ban đầu, có điều người muốn chia sẻ niềm vui sướng đã không còn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Nhiều năm như thế, hắn kết hôn, lại ly hôn, yêu đương rất nhiều, phụ nữ lên giường cùng hắn càng nhiều, nhưng cuối cùng cũng không gặp được bất kỳ người phụ nữ nào giống cô ấy, cứng cỏi, dũng cảm, tinh ranh, bồi hắn cùng phát triển sự nghiệp, vào thời điểm hắn thống khổ nhất có thể làm chỗ dựa cho hắn.
Có lẽ không còn người phụ nữ nào như thế nữa.
Đại đa số phụ nữ hiện đại đều chỉ biết dựa vào đàn ông mà thay đổi vận mệnh, hoặc là bình bình đạm đạm qua một đời. Không có người lsy giải được vương quốc hắn xây dựng, cũng không có người hiểu được hắn.
Châu Phóng này có lẽ có chỗ đặc biệt, nhưng chung quy vẫn kém cô ấy...
Tống Dĩ Hân không muốn bị Châu Phóng lôi kéo, sau khi rời khỏi tầm mắt Lâm Chân Chân, con bé dùng sức hất tay Châu Phóng ra, bản thân muốn chạy ra bên ngoài. Châu Phóng cũng không khách khí, trực tiếp túm lấy cái mũ áo hoodie của con bé, lôi xềnh xệch như dắt chó.
Muốn bắt lấy cô bé thời kỳ phản nghịch phải có kĩ thuật, đứa nhỏ này, đức hạnh là một loại với cô, bệnh chó điên không được chích ngừa. Lôi con bé lên xe, Châu Phóng phải tốn không ít sức lực, chờ ngồi được lên xe, Châu Phóng đã chảy mồ hôi đầy đầu.
Châu Phóng lái xe ra khỏi bãi đổ xe, còn không quên nhắc nhở Tống Dĩ Hân
"Cài đai an toàn vào"
Tống Dĩ Hân vứt cặp sách lên phía kính chắn giá "Sao dì thích xan vào việc của người ta vậy? Sao lại lôi tôi đi?"
Châu Phóng dù sao cũng trẻ tuổi, không có kinh nghiệm tiếp xúc với những cô bé nổi loạn như thế này, bị con bé nói thế cũng nổi giận, giẫm mạnh vào phanh, trực tiếp dừng xe ven đường.
"Vậy xuống xe."
Tính tình Tống Dĩ Hân không nhỏ, không nói lời nào, thậm chí cặp sách cũng không lấy, trực tiếp phóng xuống xe, không quay đầu lấy một lần. Tính tình Châu Phóng cũng nóng nảy, lẽ nào còn đi năn nỉ một con nha đầu lông xanh, cô giẫm chân ga một cái liền lái xe hướng về nhà. (cả nhà đều nóng tính -_-)
Châu Phóng lái một đoạn, lại nhìn trong kính chiếu hậu thấy Tống Dĩ Hân đột nhiên ngồi xổm ven đường, hai tay ôm lấy chân, cái đầu màu xanh lục vùi vào cánh tay, cái lưng nho nhỏ run lên, rõ ràng là đang khóc.
Ngẫm lại cảm thấy con bé rất đáng thương, Châu Phóng lại lùi xe trở về.
Xuống xe, xách mũ Tống Dĩ hân lên, Tống Dĩ Hân theo bản năn ngẩn đầu, mặt toàn là nướt mắt, khuôn mặt non nớt khóc tựa như một con mèo nhỏ. Thấy người đến là Châu Phóng, con bé lại quay đầu về hướng khác.
"Không cần dì lo!"
"Cháu cho rằng tôi muốn lo sao?" Châu Phóng tấm tắc hai tiếng "Nhìn xem, đứa nhỏ không có mẹ."
"Dì... Sao dì dám nói tôi như thế? Dì cho rằng mình rất tốt sao?"
Châu Phóng chống hông, mồm mép vẫn độc địa như thế "Tôi dĩ nhiên tốt, tôi có mẹ, mẹ tôi rất tốt với tôi."
"Dì..." Bị chọc tới chỗ đau, Tống Dĩ Hân rốt cuộc nhịn không được nữa, oa một tiếng khóc lớn "Mẹ tôi thật sự không cần tôi sao?"
Vẻ mặt con bé tràn ngập chờ mong mà nhìn Châu Phóng, chờ Châu Phóng trả lời.
Châu Phóng đồng tình mà nhìn con bé "Dễ nhìn ra mà, cô ta không cần cháu nữa, thật đáng thương."
"Oa Oa...." Tống Dĩ Hân càng khóc dữ dội hơn.
Châu Phóng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nhịn không được thở dài một hơi.
Aizzz, trẻ con quả thật không dễ nịn.
Tống Lẫm thật sự không dễ dàng gì, khó trách hắn nhịn không được mà động tay động chân, sinh ra một con nhóc thế này, nhỡ là cô, cũng muốn nhét trở lại....