Châu Phóng nhớ lại từ lúc quen biết Tống Lẫm đến nay, mỗi lần đều là đấu đá nhau, chưa lần nào ăn ý qua. Điều này khiến Châu Phóng cảm thấy vừa hưng phấn lại thống khổ. Hưng phấn, là bởi vì kỳ phùng địch thủ, mỗi lần đụng độ đều tràn ngập cảm giác mới mẻ thú vị; thống khổ, là bởi vì kẻ cùng cô đánh cờ, là một người cô không có khả năng nắm giữ.
Cô không nắm chắc được chừng mực, thật sự quá khó khăn.
Ngần này tuổi rồi, trải qua không ít sóng gió, Châu Phóng cũng không phải là không yêu sẽ chết.
Tống Lẫm dù có tốt, cũng không đủ tốt để cô buông bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc của mình. Đây chính là lý trí mà sự trưởng thành mang đến cho cô.
Tần Thanh nói, cô dần dần biến thành một người phụ nữ không đáng yêu, ngẫm lại dường như thật sự là như thế.
Phụ nữ không đáng yêu, có ai yêu sao?
Trước đây xảy ra mâu thuẫn với Tống Lẫm, đều là hắn không về nhà bên này ở, lần này cô đánh đòn phủ đầu, dọn dẹp hành lý về nhà cha mẹ ở một thời gian. Có lẽ Tống Lẫm cũng không biết hành động lần này của cô, nhưng trong lòng cô cảm thấy chính mình dường như thắng một ván này vậy.
Từ sau khi tiết mục "Y Kiến Chung Tình" kết thúc đến giờ cũng được hai ba tháng, nghe nói rattings càng ngày càng cao, minh tinh đến tham gia tiết mục cũng càng ngày càng lớn, chuẩn bị từ mỗi năm một mùa tăng lên mỗi năm hai mùa. Châu Phóng khứu giác nhạy bén, tự nhiên cũng muốn nắm lấy cơ hội lần này, muốn nói chuyện hợp tác.
Kế hoạch tiết mục mới có chút thay đổi về hình thức, ban đầu chỉ có một nữ minh tinh, hiện tại chia thành mười hai tập, chủ đề bất đồngm đổi thành bốn vị minh tinh có bốn nhà thiết kế bất đồng phân tích chủ đề đấu với nhau, tăng thêm độ cạnh tranh, độ đề tài và tính giải trí.
Lưu Đạo của "Y Kiến Chung Tình" bởi vì tiết mục mùa trước, pha xoay người ngoạn mục của Châu Phóng mà để lại ấn tượng không tệ, vẫn luôn cảm khái cô là một người phụ nữ ghê gớm. Nhưng đối với thỉnh cầu tham gia tiết mục kỳ sau, hắn vẫn luôn đánh thái cực, không tiếp thu cũng không cự tuyệt, Châu Phóng biết, có thể khiến cho Lưu Đạo như thế, nhất định là công ty đến tìm hắn rất nhiều, Lưu Đạo chọn đến hoa mắt.
Châu Phóng ba lần đến mời, trước sau đều không có chút tiến triển thực chất nào. Vị Lưu Đạo này, thuộc về dạng tát ngươi một cái lại cho ngươi một viên kẹo ngọt, ngay lúc cô bực bội nhất, lại cười hề hề mà đưa cho cô một tấm thiệp mời, là tiệc tối "y kiến chung tình" chiêu thương, cơ hội bình quân, đều dựa vào bản lĩnh. Bửa tiệc này định vào buổi tối, tựa như môt bửa tiệc từ thiện. Châu Phóng còn chưa có đi, đã xác định đây là một trận ác chiến. Châu Phóng suy xét một ngày, cuối cùng vẫn quyết định tham gia, tranh slot khẳng định không thể, nhưng nếu vận khí tốt vẫn có thể tranh được một suất tài trợ.
Từ khi tiểu thịt tươi quản trị viên kia đi theo Châu Phóng, trợ lý của cô liền mang bộ dạng cung phi bị thất sủng tống vào lãnh cung, đặc biệt là bửa tiệc đêm nay, Châu Phóng quấy định mang theo quản trị viên mà không mang theo hắn, mở miệng ngậm miệng đều lộ ra ai oán.
Việc này cũng không thể trách Châu Phóng 'có mới nới cũ', tiếng anh của tiểu thịt tươi tốt, thuận tiện nhiều đường, hơn nữa... lớn lên cũng đẹp trai, mỗi ngày nhìn đều là rửa mắt, không mang hắn thì mang ai?
Mặc dù Châu Phóng không quá nắm chắc, phần nhiều là dựa vào vận khí, nhưng buổi tiệc đêm nay cũng rất dể bụng, đặc biệt về sớm rang điểm. Đứng trước tủ đồ chọn tới chọn lui, mẹ Châu vừa thấy cô trang điểm đậm, liền biết cô đi dự tiệc, không tránh được lải nhải vài câu.
"nửa đêm rồi còn đi uống rượu?" mẹ Châu nhíu mày nói.
"có bửa tiệc tối", Châu Phóng giải thích "tranh thủ ra mắt, có lợi cho việc mở rộng nhãn hiệu."
"mày mỗi ngày 'nùng trang diễm mạt', đều đang làm gì? Tuổi cỡ như mày, yêu đương kết hôn mới là việc đứng đắn, sao mày không học hỏi người ta, ngoan ngoãn kết hôn sinh con đi?"
"Hóa ra yêu đương kết hôn mới là chuyện đứng đắn?" Châu Phóng bận rộn chọn quần áo, bĩu môi trả lời "xem ra trời định con phải làm người không đứng đắn rồi."
Mẹ Châu trợn trắng liếc Châu Phóng một cái, nện cuộn giấy vệ sinh lên người cô, Châu Phóng cười hì hì ôm lấy, cô không muốn đối đầu với cha mẹ, họ là người nắm 'chân lý' trong cái nhà này.
Châu Phóng cuối cùng chọn một cái váy cổ chữ V màu xanh lục không tay áo, phối với một đôi giày cao gót đầu nhọn màu trắng, nhìn qua đơn giản lại giỏi, màu xanh lục trong long trọng có tùy ý, giữa tùy ý lại có sự long trọng.
Châu Phóng đứng trước gương nhìn người phụ nữ trang dung tinh xảo hiện lên, bỗng dưng cảm thấy có chút xa lạ.
Mấy năm trước, lúc mua cái váy này, cảm thấy kiểu dáng quá trang trọng, hơi già, hiện tại nhìn lại vậy mà lại thật thích hợp, lộ ra khí chất mà tuổi này cô nên có.
Loại ý tưởng thay đổi thế này tựa như tình yêu, mấy năm trước cô một lòng muốn sống thành công chúa của Hoắc Thần Đông, mà hiện tại, cô gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, biến chính mình thành nữ vương.
Lúc tiểu thịt tươi quản trị viên tới đón Châu Phóng, cô mới phát hiện, hắn đeo một cái cà vạt màu xanh lục, việc này khiến cho đôi bên đều cảm thấy xấu hổ, rõ ràng chỉ là trùng hợp, nhìn qua lại tựa như cố tình, đáy lòng Châu Phóng dâng lên cảm giác vi diệu.
Tiến vào hội trường, tiểu thịt tươi du học từ Anh quay về vô cùng lễ độ giơ cánh tay lên, ý bảo Châu Phóng khoát lên, Châu Phóng nhìn hắn một cái, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, mỉm cười lắc lắc đầu.
Tống Lẫm vốn không định tham dự buổi tiệc chiêu thương của 'Y Kiến Chung Tình', vấn đề thương hiệu tham dự, hắn sớm đã chọn tốt, không cần đến xem người khác pk, nhưng tổ tiết mục bị bệnh hình thức, hắng chỉ đành phải đến.
Bạn gái lần này Tống Lẫm mang đến, bản thân hắn cũng không quen thuộc, là Lưu Đạo giới thiêu. Cô ta tự mình giới thiệu với Tống Lẫm mấy lần, hắn vẫn không nhớ nổi tên, thậm chí họ cũng không nhớ. Giới giải trí mỗi ngày mọc ra không biết bao nhiêu người mẫu 'ngành' mới, Tống Lẫm cần bạn gái, cô ta vừa lúc nguyện ý, liền đưa cô ta đến.
Hiện trường đến rất nhiều người quen, càng không thiếu người xa lạ. Tống Lẫm đối với loại xả giao không ngừng này không có hứng thú, lập tức ngồi vào khu nghỉ ngơi của khách quý trong tiệc tối. Cô người mẫu 'ngành' kia biết Tống Lẫm sẽ không nhìn đến mình, thật vất vả mới bò được đến những trường hợp này, lại chỉ có thể ngồi ở khu khách quý làm bình hoa. Tống Lẫm thấy cô ta ngồi không nổi, trầm giọng nói "Cô đi lấy ly rượu đi."
Người mẫu 'ngành' kia được đại xá, nhảy nhót chui vào dòng người, Tống lẫm mừng rỡ hưởng thụ thanh tịnh ngắn ngủi.
Mọi người đến dạ hội chiêu thương, đều mang theo mục đích cạnh tranh, hưng ngoài mặt vẫn duy trì hài hòa, lúc nói chuyện với nhau, lại lặng lẽ thăm dò lẫn nhau, chém giết trên thương trường chính là tàn khốc như thế, làm gì có bạn bè?
Khu khách quý ít ỏi vài người, Tống Lẫm cúi đầu nhìn qua di động, xử lý vài email, vừa ngẩn đầu đã bị một vị không mời mà đến chặn tầm mắt.
Tiệc tối làm ở hội trường tiệc lớn, được bố trí vừa trang trọng lại duy mĩ. Ánh đèn lộng lẫy cùng âm nhạc du dương khiến hiện trường có vài phần cảm giác của phim truyền hình.
Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy Hepburn khí chất người ngời, bao tay dài đến khủy tay, ưu nhã lại gợi cảm, phối hợp với hoa tai kim cương cùng vòng cổ càng tăng thêm khí trường.
Mỹ diễm vô song, từ đầu đến chân tràn ngập cảm giác xa lạ.
Người tới cầm lấy Champage trước mặt, nhấp một ngụm, sau đó đôi tay ưu nhã giao điệp (tạo thành cánh bướm) đặt trên đùi.
"Sao anh lại đến đây? Mấy thứ tiệc chiêu thương thế này còn cần anh ư?" Lâm Chân Chân mỉm cười nhìn Tống Lẫm, dường như hai người họ là bạn thân lâu ngày không gặp.
Tống Lẫm lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô ta, không chút suy nghĩ trực tiếp đứng dậy muốn đổi bàn khác.
"Người phụ nữ họ Châu kia, có cái gì đặc biệt?" Lâm Chân Chân thấy Tống Lẫm muốn đi, mỉm cười trên mặt biến mất hầu như không còn, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt cùng không cam lòng làm khuôn mặt mỹ lệ trở nên vặn vẹo "Cô ta có khác gì em chứ? Anh nhất định không chịu nổi bị đội mũ xanh. Em thấy anh hiện tại đỉnh đầu anh là một mảng thảo nguyên!"
"Không nên dò hỏi những chuyện liên quan đến tôi!" Tống Lẫm nghe cô ta nhắc đến Châu Phóng, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, lãnh đạm nhìn cô ta "Cô không xứng"
"A" Lâm Chân Chân oán độc nhìn về phía Tống Lẫm, ngữ khí không tốt "Tống Lẫm, anh đàng quá đắc ý, một ngày nào đó anh lật thuyền trong mương. Tôi cho anh biết, cô ta căn bản không hề để ý quá khứ của anh, cô ta thậm chí còn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi, tôi nói cái gì cô ta cũng không phản ứng. Nếu thật sự yêu anh, cô ta có thể bình tĩnh như thế sao?"
Tống Lẫm cau mày. Hắn không biết Châu Phóng và Lâm Chân Chân đã từng gặp riêng, cũng không biết bọn họ gặp nhau trong trường hợp nào, càng không biết họ nói cái gì. Đương nhiên, mặc dù hắn muốn biết, hắn cũng sẽ không đi hỏi Lâm Chân Chân.
"Sao cô ấy lại phải để ý đến sự tồn tại của cô?" Tống Lẫm nhìn Lâm Chân Chân một cách khinh miệt, gằn từng chữ một "Đối với tôi, cô còn chẳng tồn tại"
"Tống Lẫm!"
Đối với sự tức giận của Lâm Chân Chân, Tống Lẫm vẫn vô cảm từ đầu đến cuối.
"Lâm Chân Chân, tự mình giải quyết cho tốt!" Trong giọng nói pha lẫn vài phần uy hiếp, nói xong, không lưu luyến chút nào mà rời đi.
Lâm Chân Chân đem ly Champagne trên bàn uống một hơi cạn sạch, trong mắt toát ra vẻ mệt mỏi cùng bất kham, khiến cho cô ta nhìn qua thêm vài phần tang thương, cô ta tựa như đang nói chuyện với Tống Lẫm, lại tựa như chỉ một mình lầu bầu "Tôi còn tưởng anh sẽ không yêu bất kỳ ai" Cô ta cười chua xót "Cô gái đó thật sự có phúc"
Tống Lẫm dừng chân một chút, sau đó quay đầu, dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm có mà nói với Lâm Chân Chân "Chính cô không cần cái phúc nà."
Lâm Chân Chân mất mát mà lắc đầu "không, là anh chưa từng yêu tôi."
Ngữ khí của Tống Lẫm nghiêm túc lại mang theo vài phần mê mang, hắn là một kẻ nội liễm, đối với tình cảm lại vô cùng chậm tiêu. Chưa từng cùng người phụ nữ nào thảo luận qua đề tài này.
Yêu là cái gì? Hắn không hiểu, cũng sẽ không yêu.
Hắn liếc nhìn Lâm Chân Chân lần cuối, chỉ cảm thấy mọi thứ dường như bị thời gian hòa tan. Thật lâu sau, hắn chỉ trả lời ba chữ.
"có lẽ vậy."
Đã lâu không gặp Tống Lẫm, mặc dù không mong chờ hắn có thể chịu nổi cảnh tịch mịch, cô đơn lẽ bóng qua những ngày tháng tẻ nhạt, nhưng nhìn hắn xuân phong đắc ý tựa như không có việc gì, Châu Phóng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Tóc hắn dài ra một chút, hai bên tóc bị vén qua vành tai, thành kiểu tóc vuốt ngược thịnh hành. Hẳn là do khí chất quá lãnh liệt, kiểu tóc này không hề khiến hắn có cảm giác bóng gồng, ngược lại còn lộ ra vài phần kiên nghị cùng thâm trầm.
Trên tay hắn cầm một ly rượu đỏ, thường có người đến kính rượu, hắn đều lễ phép tiếp chiêu.
Bạn gái hôm nay hắn mang đến, Châu Phóng cũng không xa lạ, đã từng nhiều lần ở các bửa tiệc bất đồng nhìn thấy cô ta tiếp khách, 'người mẫu ngành' vừa vào giới, trong giới cũng xem như có chút danh tiếng, chính là một chiếc xe bus (hàng công cộng)
Châu Phóng cũng không biết tại sao bản thân lại muốn nổi giận, trên thực tế, cô quả thật có chút nóng giận.
Chính lúc này, tiểu thịt tươi quản trị viên lấy cho cô một ly rượu đỏ, thực chu đáo mà đưa cho Châu Phóng, Châu Phóng trực tiếp cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn, dọa cho thằng nhóc kia hoảng sợ.
"Châu Tổng, chị có khỏe không?" Hắn cẩn thận dò hỏi.
Tầm mắt Châu Phóng vẫn luôn bất động. Nhàn nhạt trả lời "Khát nước."
Cô ý vị thâm trường mà nhìn về phía Tống Lẫm, hắn vừa lúc cũng nhìn cô, ánh mắt tìm tòi nhìn từ đầu đến chưng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người tiểu thịt tươi bên cạnh cô, mày nhíu lại.
Châu Phóng thấy hắn vẫn luôn nhìn cô, cố ý cúi người về phía trước, đến gần tiểu thịt tươi, dáng vẻ thân mật cùng hắn trò chuyện, cô thừa nhận, mình uống đến có chút phim giả tình thật. Tiểu thịt tươi cũng thật chu đáo, chén rượu của cô vừa cạn hắn liền giúp cô rót đầy.
Tửu lương của Châu Phóng không thấp, nhưng cũng không chịu nổi liên tiếp uống nhiều như thế, chỉ trong chốc lát liền bắt đầu cảm thấy đầu nặn chân nhẹ, cồn bắt đầu chi phối thân thể.
Tiểu thịt tươi thiếu thốn kinh nghiệm, nhìn thấy tình huống của Châu Phóng, nhất thời có chút tay chân luống cuống. Thấy Châu Phóng say đến mức ý thức mơ hồ, người cũng bắt đầu xụi lơ, nhất thời không biết làm sao.
Châu Phóng nửa tỉnh nửa mơ mà bị tiểu thịt tương đỡ ra bên ngoài tiệc tối, một trận gió lạnh thổi đến giúp cô tỉnh táo đôi chút.
Cô đỡ tường tự mình đứng vững, tuy rằng chân có chút phù phiếm, nhưng người đã tỉnh táo.
Tiểu thịt tươi lo lắng đi đến, thận trọng hỏi Châu Phóng "Châu tổng, chị ổn chứ?"
Châu Phóng hơi lảo đảo, vẫy vẫy tay với hắn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Châu Phóng ngẩng đầu, phát hiện Tống Lẫm mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới, càng thêm bực bội.
Khóe miệng cô cong lên một chút, cố ý dựa vào tiểu thịt tươi, không màng đến biểu tình kinh ngạc sợ hãi của hắn, lôi kéo cà vạt của hắn, dùng giọng điệu nửa tỉnh nửa mê nói "Tuổi trẻ thật tốt, vẫn là mùi vị đàn ông hai mươi mấy tuổi tốt hơn, thể lực tốt. Tần Thanh nói đúng, có tiền nên tìm người như các cậu. Không giống lão thịt khô chút nào, nhàm chán."
Nói xong lại tựa như vô tình mà liếc nhìn về hướng Tống Lẫm.
Tiểu thịt tươi không ngờ Châu Phóng sẽ nói lời sổ sàng như thế, mặt đỏ như gấc, nhỏ giọng nói "Châu tổng, chị say rồi, em đi tìm phòng cho chị nghỉ ngơi nhé."
Vừa nói vừa đỡ Châu Phóng hướng đến thang máy.
Nhìn vào bề mặt bóng loang như gương của thang máy, Châu Phóng vốn thấy Tống Lẫm đã đi rồi, từ từ buôn cà vạt màu xanh lục của tiểu thịt tươi ra, vốn muốn mất mát một trận, đột nhiên thấy hắn quay trở lại.
Hắn lập tức hướng về phía Châu Phóng, Châu Phóng lạnh mặt xoay người, còn chưa nói được lời nào, Tống Lẫm đã bắt lấy eo của cô, không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã vác cô lên vai.
Châu Phóng đột nhiên không kịp phòng ngừa, thị giác đảo lộn, cả người đều ngây ra. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp qua người đàn ông dã man bá đạo như thế, cô thật sự cảm thấy mỗi một hành động của hắn đều chỉ là bản năng nguyên thủy của động vật.
Có điều, thật kỳ lai, cô cũng không bài xích loại cảm giác này, Cô dán mặt vào lưng Tống Lẫm, chỉ cảm thấy mùi vị hormone nam tính sắp sửa hòa tan bản thân.
Tiểu thịt tươi đã lần thứ hai nhìn thấy Tống Lẫm, lần này vẫn không dã man bạo lực. Hắn lòng đầy căm phẫn chỉ trích Tống Lẫm "Anh... anh... anh... làm cái gì..." Hắn ưởng thẳng sóng lưng, nỗ lực duy trì khí thế, hung ác chỉ vào chóp mũi của Tống Lẫm "anh... anh ... anh.... Buông Châu Tổng! Nếu không tôi không khách khí với anh!"
Tống Lẫm đối với sự uy hiếp của tiểu thịt tươi, hoàn toàn không thèm phản ứng, khí thế của hắn vố cường đại, không giận tự uy, hắn khinh thường liếc nhìn cái cravat màu xanh lục kia, lạnh lùng phun ra một chữ.
"Lăn!"