Edit: Như.
Beta: Cẩm.
Lần đầu tiên trong đời Đường Vi Vi sống cuộc sống tập thể nên trước khi dọn vào ký túc xá, cô đã lên mạng tìm hiểu thông tin rất nhiều, ngoại trừ vật dụng cần thiết cần để mang theo, cô còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu cách sống chung với bạn bè ở ký túc xá.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ đến vấn đề này.
Vô tình trong một lần lướt weibo, cô nhìn thấy một blogger bôi đen bạn cùng phòng đại học dấu tên, bên dưới bình luận là một màn mưa gió máu tanh.
Đường Vi Vi khiếp sợ ngây người.
Sau khi bình tĩnh lại, để tránh cho bản thân mình sau này bị vùi dập thê thảm trên weibo, cô mới lên mạng tìm hiểu về vấn đề sinh hoạt tập thể.
Điều đầu tiên, vô cùng quan trọng đó là.....
Cuộc sống bầy đàn.
Kí túc xá có ba người là cẩu độc thân, chỉ một mình cô có bạn trai.
Bây giờ mọi người đều không thân thiết với nhau, lỡ như cô nói ra bị mọi người hiểu lầm rằng cô đang khoe mẽ thì làm sao?
Lỡ bị xa lánh, cô lập thì sao?
.…
Vì vậy Đường Vi Vi nhanh chóng quyết định rất phối hợp mà gật đầu, biểu tình nghi hoặc vừa đủ: “Đúng vậy, đúng vậy, thật kỳ lạ mà, vì sao mọi người đều không có bạn trai chứ?”
Cô gái có vẻ mặt hơi hung dữ là người ở đây, tên của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình và tính cách, Hậu Vân Cẩm.
Hậu Vân Cẩm không hề lo lắng, khẽ hừm… nói: “Cần gì sinh vật gọi là bạn trai chứ, ngoại trừ để cho bản thân có thêm danh phận với bên ngoài thì có tác dụng chó gì.”
Cô gái bên cạnh cô ấy đưa bàn tay đang nắm lại làm microphone đưa đến miệng cô gái có vẻ mặt hung dữ kia nói: “Chị em à, cậu có chuyện cũ gì?”
“…”
Có đôi khi tình bạn giữa con gái rất thần kỳ.
Bốn cô gái liền thảo luận đề tài “Có bạn trai có cần thiết hay không” hết nửa buổi chiều, và kết luận được mọi người nhất trí đưa ra đó là không cần.
Cứ như vậy mà tạo nên tình bạn cách mạng giữa bốn người.
Mà trong lúc đó, để tăng độ tin cậy, Đường Vi Vi đặc biệt bôi đen việc có bạn trai rất nhiều, cảm giác rất chân thật.
Làm cho mọi người đều nghĩ rằng lúc trước cô đã quen phải bạn trai cặn bã.
Mãi sau này, sau khi biết được sự thật, ba người bạn cùng phòng đều là vẻ mặt: “Mẹ nó, cậu cần gì học âm nhạc, không đi học biểu diễn đúng là lãng phí tài năng.”
Trong lúc các cô bắt đầu thảo luận về đề tài này, Hạ Xuyên cũng đã đến kí túc xá của mình.
Dọn giường, cất hành lý xong, Hạ Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống bàn, lấy laptop ra, vừa mới khởi động thì đã thấy nam sinh ở sát cửa sổ nghiêng đầu nhìn qua: “Anh em à, máy tính của cậu là phiên bản gaming mới ra mắt thị trường của hãng XX phải không? Tới mấy vạn lận.”
Hạ Xuyên lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Cậu bạn kia là người ghiện chơi game, lập tức kích động: “Cái đó… có thể cho tôi mượn chơi thử không?”
Nam sinh đó tên là Lý Phi, ngoại hình và hoàn cảnh gia đình đều rất bình thường nhưng lúc học cấp ba lại là thần tượng của không ít người.
Bởi vì cậu ta mỗi ngày đều chơi game, thành tích lại luôn ổn định giành hạng nhất.
Nhưng bây giờ trong mắt Lý Phi thì Hạ Xuyên chính là thần tượng của cậu.
Người con trai mặc áo thun đen, hình dáng cao gầy.
Đôi chân dài tùy ý để dưới bàn, lưng hơi ngả ra sau, tư thế ngồi lười biếng, tóc đèn dài có chút rối che đi mặt mày, trên gương mặt không chút tì vết, vẻ mặt không biểu tình, khuôn mặt lãnh đạm.
Xung quanh là khí thế bức người, là người không dễ chọc vào.
Ban đầu Lý Phi cho rằng mọi người đều chỉ mới biết nhau ngày đầu tiên, lời này của cậu ta không thích hợp lắm, lại nhìn thấy Hạ Xuyên có vẻ không phải là người dễ nói chuyện, đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý bị từ chối.
“Có thể.” Hạ Xuyên gật đầu.
Hạ Xuyên hơi dịch qua bên cạnh, chừa cho cậu ta một chỗ trống.
Lý Phi nhanh chóng nói cảm ơn, cầm lấy con chuột, lướt qua các hàng biểu tượng trên màn hình, lướt xong, cậu ta không tin vào mắt mình, lại cẩn thận tìm lần nữa.
Không có Liên Minh Huyền Thoại, không có Tuyệt Địa Sinh Cầu, không có Dungeon,…
Trò chơi gì cũng không có.
Lý Phi: “?”
Lý Phi hoang mang: “Anh em à, bình thường cậu không chơi game sao?”
Hạ Xuyên đang cầm điện thoại nhắn tin cho Đường Vi Vi nghe vậy thì ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Bạn gái tôi không cho chơi nên gỡ hết rồi.”
Lý Phi: “…”
Nhìn không ra người bạn cùng phòng bộ dáng không thể chọc vào này vậy mà lại là tên thê nô lâu năm.
Nói về trò chơi, thì sự thật cũng không phải hoàn toàn như Hạ Xuyên nói.
Mặc dù Đường Vi Vi cũng có chút bất mãn đối với việc bạn trai mình ngày nào cũng chơi game, nhưng cũng không đến mức bắt anh gỡ hết game, cô đâu có ngang ngược không nói lý lẽ đến thế.
Chuyện xảy ra là như thế này....
Trước khi đến trường báo danh mấy ngày, Hạ Xuyên cùng đám bạn hẹn nhau đến quán net đánh game, bọn họ nghĩ sắp khai giảng rồi, trời nam đất bắc khó gặp nhau.
Mới đầu chỉ tính chơi một lúc, không nghĩ tới lại chơi suốt đêm.
Lúc hơn một giờ, Đường Vi Vi có gửi cho anh tin nhắn: “Ngủ ngon”.
Hạ Xuyên tính toán một công đôi việc, vừa đánh game vừa trả lời tin nhắn của cô, đợi cô ngủ rồi thì tập trung toàn bộ tinh thần vào triệu hoán sư hẻm núi, chiến đấu đặc sắc đến gần sáng.
Hạ Xuyên buồn ngủ ngáp một cái.
Lấy điện thoại ra xem thì không biết đã hết pin từ lúc nào.
Chờ sạc pin rồi mở máy lêm thì đã thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Tiểu Ngọt Ngào.
Wechat cũng có một tin nhắn chưa đọc, thời gian gửi là : phút rạng sáng.
Một icon mặt cười.
Không có gì khác.
Hạ Xuyên: “…”
Lần đầu tiên trong đời Hạ Xuyên vào tiệm net xong đi ra lại cảm thấy chết chắc rồi.
Lúc sắp gọi cho cô thì lại nghĩ giờ mới sáu giờ, có thể cô còn đang ngủ, sợ làm ồn đến cô nên Hạ Xuyên trực tiếp đến nhà cô.
Mở cửa là bà ngoại của cô.
Lúc nhìn thấy anh, bà cười híp mắt chào hỏi sau đó mới nói: “Con tìm Vi Vi hả, còn bé vừa xuống lầu ăn sáng rồi.”
“…”
Hạ Xuyên tìm thấy Đường Vi Vi ở tiệm bánh bao trong hẻm.
Cô gái nhỏ thấy anh thì ngây người, trong miệng còn đang ngậm túi sữa màu vàng, không biết nghĩ đến gì mà ánh mắt mất hứng nhìn ra chỗ khác.
Hạ Xuyên đi qua, ngồi xuống đối diện cô.
“Tối hôm qua em tìm anh có việc gì?” Hạ Xuyên trực tiếp hỏi.
Cô gái nhỏ nhai chậm nuốt kỹ, đợi nuốt xong đồ ăn, bắt đầu lấy sữa đầu nành bên cạnh uống, toàn bộ quá trình đều chậm rãi, giống như cố ý tra tấn anh.
“Bây giờ không sao rồi.” Giọng nói cô nhẹ nhàng.
“Tiểu tổ tông à, em đừng giận.” Hạ Xuyên thở dài, “Tối hôm qua điện thoại anh hết pin, không phải cố ý không nghe điện thoại của em.”
“Em biết.”
Nhìn thấy phía dưới mắt của thiếu niên đối diện có quần thâm mắt nhàn nhạt, làn da amh trắng nên rất dễ thấy được, tay Đường Vi Vi bất giác nắm chặt ly sữa đậu nành, ly giấy bị cô nắm đến biến dạng.
"Chơi game thoải mái không?”
“…”
Đây là câu hỏi lấy mạng mà, trả lời hay không trả lời đều không ổn.
Cuối cùng Hạ Xuyên phải dỗ dành cả nửa ngày, chỉ còn thiếu nước làm trâu làm ngựa, cô gái nhỏ mới miễn cưỡng tha thứ cho anh, cũng đem việc tối hôm qua kể sơ lại.
Thật ra cũng không phải việc gì lớn.
Chính là sau khi Đường Vi Vi nhắn cho anh tin nhắn ngủ ngon xong thì lại không ngủ được, nghĩ là đọc tiểu thuyết một chút thì sẽ buồn ngủ, nhưng lại đọc nhầm cuốn tiểu thuyết trinh thám, linh dị.
Lúc đầu điều tra vụ án rất hay, càng đọc lại càng thấy không đúng.
Theo quá trình nhân vật chính xâm nhập điều tra thì cũng phát hiện những sự kiện linh dị!
Đêm tối, Đường Vi Vi xém bị hù chết.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi cho Hạ Xuyên, không ngờ gọi sống gọi chết cũng không gọi được, cùng đường cô đành phải xem tuyển tập Tướng nhà Thanh Quách Đức Cương cả đêm.
Hạ Xuyên: “…”
Hạ Xuyên đã đoán rất nhiều khả năng, chỉ là khả năng này là anh không đoán ra được.
“Em nói xem em cần anh làm gì, lúc quan trọng như vậy anh lại không có ở đây, anh căn bản không thích hợp làm bạn trai mà!” Đường Vi Vi mạnh mẽ lên án anh.
Hạ Xuyên vô cùng tốt tính, chiều theo cô xin lỗi: “Sai, là anh sai, sẽ không có lần sau.”
Đường Vi Vi cũng biết đây không hoàn toàn là lỗi của cậu, nhưng bản thân cô phải kìm nén sự khó chịu, dù sao cũng nên phát tiết một chút.
Phát tiết xong, tâm trạng cô cũng tốt lên.
Buổi tối gần như không ngủ được, lúc này không chịu nổi nữa, cô híp mắt ngáp lớn.
Đường Vi Vi thực sực không chịu nổi nữa, đáy mắt hơi phiếm nước: “Em không chịu nổi nữa, em muốn về nhà ngủ.”
Hạ Xuyên đứng lên theo cô: “Tới nhà anh đi.”
“?”
“Sợ em gặp ác mộng không ngủ được.”
“…”
Lý do này Đường Vi Vi không từ chối được. Cô không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi theo anh ấy trở về Vân Chi Hạ, cô vào phòng, không ngờ Hạ Xuyên cũng đi vào theo.
Tiếng “Cạch” vang lên rất nhỏ, cửa bị khóa lại.
Nhìn thấy án mắt nghi hoặc mờ mịt của cô gái đối diện, Hạ Xuyên cởi nút áo trên cổ áo sơ mi ra, lộ ra làn da ở cổ, yết hầu gợi cảm, phía dưới là xương quai xanh thon gầy.
Thiếu niên hơi cong khóe môi: “Ngủ chung hiệu quả tốt hơn.”
Chưa để cho Đường Vi Vi nói ra lời từ chối, Hạ Xuyên bước về phía trước hai bước, trực tiếp ôm cô quăng lên giường.
Nệm mền mại, ngã lên cũng không thấy đau, thậm chí còn bị nẩy lên hai lần.
Năm trên giường cảm giác cực kỳ thoải mái, cô gái nhỏ lẩm bẩm mắng vài câu, cũng ỡm ờ để anh lên giường chui vào chăn.
Không đến một phút sau, Đường Vi Vi đã hối hận.
“… Anh có thể an phận một chút không!”
Đường Vi Vi bắt tay anh lại, dùng sức đẩy ra khỏi người cô, cơ thể dịch sang bên cạnh.
Cô nhích ra tấc thì Hạ Xuyên cũng sát lại tấc.
Mãi cho đến khi nhích ra đến tận mép giường, không con đường lui nữa, cô lung lay nằm trên giường muốn rớt xuống.
Bàn tay lớn ấm áp của thiếu niên kéo cô lại.
Chậm rãi nhào nặn.
“A,” Đường Vi Vi không nhịn được kêu lên, “Anh đừng sờ… A…, đừng chọc nữa mà, anh có thể để em ngủ một giấc thật ngon không hả.”
Giọng nói của cô gái nhỏ vô cùng mềm mại, ủy khuất lại đáng thương.
Đầu lưỡi Hạ Xuyên cạ vào hàm trên, cổ họng khô cằn, đầu lưỡi lại vươn ra liếm liếm khóe miệng: “Được, em ngủ ngon nhé, tỉnh ngủ mới có sức được.”
Đường Vi Vi: “…”
Lúc này Đường Vi Vi cũng không quan tâm nhiều nữa, hai mắt nhắm lại, mơ màng ngủ say.
Cô ngủ tới lúc tự tỉnh.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, trong chốc lát, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Nghiêng đầu, thấy Hạ Xuyên đã thức rồi, đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại.
“Dậy rồi?” Nghe thấy tiếng động của cô, Hạ Xuyên hỏi.
“Ừ…” Đường Vi Vi đứng dậy, liếc mắt thấy trò chơi trên màn hình điện thoại của anh, trong lòng lập tức yên lặng: “Anh lại chơi game, xem ra game mới là chân ái của anh, anh dứt khoát mà yêu đương với mấy cái game đó đi.”
Hạ Xuyên lập tức thoát game, khóa màn hình lại, ném điện thoại qua một bên.
Hạ Xuyên cúi người, chặn môi của cô gái nhỏ, dùng hành động thực tế nói cho cô biết đâu mới là chân ái của mình.
Trong lúc mơ hồ, Đường Vi Vi cảm giác được quần áo trên người mình càng lúc càng ít, cơ thể cũng càng lúc càng nóng.
Anh lại nữa rồi.
Đường Vi Vi nức nở: “Sau quá... Anh, anh nhẹ chút đi.... A!”
“Rõ ràng em thích anh làm như vậy mà,” Hạ Xuyên cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, “Ngoan, nghe lời, thả lỏng một chút.”
…
Nửa tiếng sau.
Đường Vi Vi tức giận mắng anh: “Anh chính là súc sinh, nhất định là anh muốn giết em trên giường luôn mà. Em nói cho anh biết, ít nhất một tuần, không, một tháng không chơi game em mới xem xét tha thức cho anh.”
“Cả đời này anh không chơi game cũng được,” Thiếu niên vươn tay ra, đầu ngón tay vòng quanh đuôi tóc mềm mại của cô, như có như không cười: “Chúng ta làm thêm mấy lần đi.”