Yêu đến mù mắt
Đang khi Yến Hảo hôn Giang Mộ Hành đến quên hết tất cả, tiếng gõ cửa thình vình vang lên.
"Tiểu Hảo?"
Là Yến Minh Thành.
Giang Mộ Hành hít sâu, nhanh chóng sửa sang áo len và quần của Yến Hảo. Nhưng lúc thấy cậu khẽ nhếch bờ môi ướt át phát sưng, ánh mắt mơ màng lại tham lam nhìn sang mình, lý trí vừa chắp ghép của hắn lại muốn rụng rời.
"Ngồi dậy."
Giang Mộ Hành vuốt tóc mái rối tung của thiếu niên, che khuất viên nốt ruồi son quyến rũ đến cực điểm, giọng khàn khàn.
Làn da lộ ra ngoài của Yến Hảo đều nhuộm lớp hồng nhạt, hô hấp hỗn loạn, khoé mắt ẩm ướt phiếm hồng: "Tôi dậy không nổi, mềm chân."
Giang Mộ Hành kéo cậu vào long nguc, ẵm vào phòng vệ sinh như ẵm trẻ con: "Cậu rửa mặt một chút."
Dứt lời đóng cửa nhà vệ sinh, lau mặt mấy lần mới ra mở cửa chính.
Yến Minh Thành bước vào: "Mấy đứa đang làm gì mà sao lâu vậy mới mở cửa?"
Giang Mộ Hành trả lời: "Đang xem Đêm hội ạ, mở lớn âm lượng nên lúc đầu không nghe thấy."
Yến Minh Thành ném chìa khoá lên tủ giày: "Tiểu Hảo đâu?"
Giang Mộ Hành đóng cửa lại: "Đang trong phòng vệ sinh."
Yến Minh Thành bỗng xoay người.
Sắc mặt Giang Mộ Hành thản nhiên, tư thái hoàn toàn điềm tĩnh như trước.
Yến Minh Thành phát hiện chiều cao của đứa nhỏ này không khác biệt lắm so với mình, nhưng cơ thể vẫn đang cao lớn, sớm muộn cũng sẽ vượt qua ông, vóc dáng đã tính là rất cao rồi.
Gác lại tướng mạo không bàn, với tư cách là một học sinh trung học, tài trí và khả năng của hắn đều là số một, không thể soi mói.
Chỉ là tâm tư sâu lắng.
Bạn đồng lứa còn kém hắn rất rất xa, có lăn lộn trong xã hội cũng không nhất định có thể không lộ vẻ gì.
Yến Minh Thành chỉ vào cái gương trên tủ giày một cái.
Giang Mộ Hành không nhìn, hắn biết miệng mình rách, Yến Hảo cắn.
Yến Minh Thành nói ngắn gọn, ngôn từ có sự ôn hoà của trưởng bối mà không mất đi sắc bén: "Mấy đứa vẫn chưa tốt nghiệp, có thể nắm chắc chừng mực không?"
Giang Mộ Hành gật đầu.
Yến Minh Thành không nói thêm gì nữa.
Yến Hảo bình tĩnh lại trong nhà vệ sinh rồi ra ngoài, giao lưu ánh mắt với Giang Mộ Hành trong phòng khách: Ba tôi đi rồi?
Giang Mộ Hành ra hiệu cậu nhìn phòng ngủ phụ.
Yến Hảo vuốt tóc mái sũng nước ra sau, hít một hơi đi gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng Yến Minh Thành: "Vào đi."
Yến Hảo vặn cửa tiến vào, thấy ba cậu đang ngồi hút thuốc trên ghế thì không buồn nghĩ ngợi nói: "Ba, không phải ba đang ở trong khách sạn trải qua thế giới hai người với mẹ con à? Sao lại tới chỗ con?"
Yến Minh Thành gảy tàn thuốc vô gạt tàn: "Sao, tới không đúng lúc?"
Yến Hảo giả ngu: "Gì ạ?"
"..."
Yến Minh Thành cắn điếu thuốc: "Tối ba qua đêm ở đây."
Yến Hảo lập tức vọt sang: "Có phải cãi nhau với mẹ con không?"
Yến Minh Thành im lặng.
Yến Hảo biến sắc: "Con gọi điện thoại cho mẹ con."
Yến Minh Thành gào với con trai: "Không được phép gọi!"
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt.
Yến Hảo nôn nóng cậy ngón tay: "Lúc ăn cơm không phải vẫn không bình thường sao?"
"Tết tới nơi rồi, ba có thể đừng cãi nhau không. Hai người đã kết hôn rất nhiều năm, có gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng?"
Yến Minh Thành thở dài, doạ con trai sợ mất rồi: "Thả lỏng chút, ba với mẹ con không xảy ra vấn đề hôn nhân và tình cảm. Chỉ là sang năm cần hợp tác một hạng mục, trong quá trình trao đổi nảy sinh vài bất đồng."
"Đơn giản hơn tức là, lần đầu đàm phán không thành."
Yến Hảo nghe mà khoé mắt giật phát một: "Tối nay bọn ba còn bàn công việc?"
Yến Minh Thành day huyệt thái dương: "Nói chuyện trước đi."
Yến Hảo ngồi xuống giường, có đôi khi cậu cảm giác rằng mình không phải con ruột. Cậu sống nhiệt tình, hăng hái theo đuổi thứ mình muốn. Song về sự nghiệp tương lai cậu lại chẳng có bao nhiêu dã tâm và khát vọng, càng chẳng đời nào cống hiến hết toàn bộ thời gian cho công việc.
Nhưng cậu chính là con ruột, khuôn mặt nói rõ tất thảy.
Gen thật sự rất diệu kỳ.
Yến Hảo nhìn tay mình: "Bất kể nói thế nào, con nghĩ với tư cách là người chồng, hành động bỏ vợ mình một mình trong khách sạn rất không có phẩm đức."
Yến Minh Thành bị sặc một hơi thuốc.
"Hơn nữa còn là vào đêm ba mươi tết, đêm giao thừa."
Yến Hảo xua làn khói bay tới trước mắt: "Ba, mẹ con có mạnh mẽ đến đâu cũng là con gái."
Yến Minh Thành lại bị sặc, lần này thì cười: "Người con gái bốn mươi tuổi."
"Thì sao?" Điệu bộ Yến Hảo dám nói không được là mách liền, "Không được ạ?"
Yến Minh Thành đỡ trán: "Được được được."
Yến Hảo thấy ba cậu khá giống chó nhà có tang, hoặc là bị đuổi ra ngoài, lại lo chủ có tức giận rồi tự làm tổn thương mình không, một suy nghĩ của cậu nổi lên: "Biết đâu bây giờ mẹ con đang khóc."
Điếu thuốc giữa ngón tay Yến Minh Thành run lên.
Yến Hảo than thở: "Ba, nếu ba thật sự không về thì vẫn nên gọi điện cho mẹ con đi. Nếu không mẹ sẽ tưởng ba chỉ ra ngoài cho thoáng khí, rồi chờ ba mãi."
Yến Minh Thành chê con trai cực kỳ ồn ào: "Ranh con, sao mày nhiều lời thế?"
"Hai người cãi nhau, con không hỏi tới, ba nói con không có lương tâm; con hỏi tới, ba lại nói con nhiều lời."
Yến Hảo sờ túi quần, không có gì để ăn sất, cậu bèn gặm móng tay: "Con có lý do để nghi ngờ ba giận nhưng không dám trút ra trước ra mặt mẹ, nên đành trút lên con."
"Dù sao thì cần phải dỗ vợ, con trai không cần."
Khuôn măt hết sức cứng cáp của Yến Minh Thành đen thành đáy nồi: "Cái đống này mày học của ai?"
"Tự học." Yến Hảo nhún vai, "Giờ con là người đã có người yêu, không có kinh nghiệm không có thủ đoạn, chỉ có thể xem nhiều kiến thức lý thuyết hơn, nạp điện cho mình chút."
Yến Minh Thành không nặng không nhẹ đạp con trai một cước: "Bài tập vẫn chưa đủ cho mày làm?"
"Có câu châm ngôn rằng, thời gian chính là nước trong bọt biển, chỉ cần bạn thật sự muốn thì lúc nào vắt chắc chắn cũng ra nước.""
Một câu của Lỗ Tấn.
Yến Hảo cong môi cười: "Thật đó, có câu nói con thích vô cùng, ở đây con muốn tặng cho ba, cứ xem như quà năm mới."
"Câu nói ấy chính là, giao tiếp là thuốc giải của hết thảy vấn đề, hết thảy, all."
"..."
Yến Minh Thành trầm ngâm chốc lát, dập tàn thuốc vứt vô gạt tàn, vắt áo khoác trên khuỷu tay đứng dậy.
Yến Hảo biết rõ còn hỏi: "Ba, giờ ba đi à?"
Yến Minh Thành không thèm để ý.
Yến Hảo hô với bóng lưng ba cậu: "Lái xe chậm thôi, có việc gì gọi điện cho con, con không tắt nguồn điện thoại."
"Thêm nữa, ba, ba bình tĩnh nói chuyện với mẹ con nhé. Công tư rõ ràng không sai, nhưng chẳng phải đóng cửa lại vẫn là người một nhà sao. Về lợi nhuận hạng mục hãy nhường mẹ chút, mẹ là vợ của ba mà, đây là điều nên làm. Năm mới vui vẻ ạ."
Yến Minh Thành giơ cái tay mang nhẫn cưới lên, xem như là đáp lại.
Yến Hảo vô phòng khách, nhìn Giang Mộ Hành một hồi mới tiến lên trước, ngồi xuống bên cạnh hắn, bỗng chốc hơi ngại ngùng.
"Ba tôi và mẹ tôi có chút mâu thuẫn nhỏ."
Giang Mộ Hành hỏi: "Giải quyết rồi?"
Yến Hảo cầm quả quýt bóc ra: "Giải quyết thì chắc chắn có thể giải quyết. Chỉ là... Ờm, nói sao nhỉ, suy cho cùng họ chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều nên vẫn chưa đủ kết nối. Lại vì mỗi người có xí nghiệp và nhân viên phải chịu trách nhiệm riêng nên không ở cùng nhà."
Giang Mộ Hành cau mày, thấp giọng nói: "Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung."
Yến Hảo mím môi.
Giang Mộ Hành nhíu chặt mày hơn, hiếm khi bó tay toàn tập.
Yến Hảo cười haha ngả vào người Giang Mộ Hành: "Cậu cũng có lúc không biết làm sao à."
Giang Mộ Hành bóp chặt lưng dưới của cậu.
"Shh." Yến Hảo đau đến xuýt xoa, "Tôi không cố ý hù cậu, chỉ là tôi thích thấy cậu quan tâm tôi."
Giang Mộ Hành im lặng chốc lát: "Vậy ba mẹ cậu không có vấn đề gì?"
"Không có vấn đề gì."
Yến Hảo nhìn môi dưới bị cắn bị thương của Giang Mộ Hành: "Đau không?"
Ánh mắt Giang Mộ Hành rơi trên màn hình tivi: "Không đau."
"Nếu đã không đau," Cổ họng Yến Hảo khô khốc một phen, "thì để tôi cắn thêm cái nhé?"
Nói xong, cậu không chờ Giang Mộ Hành đồng ý đã lại gần cắn khoé môi hắn, mắt mở to, hàng mi cong run rẩy.
Giang Mộ Hành mặc cho Yến Hảo giày vò. Chỉ là vào lúc cậu muốn châm lửa, kịp thời giữ tay cậu lại.
Vẻ mặt Yến Hảo vô tội: "Làm sao?"
Giang Mộ Hành dùng lòng bàn tay khô ráo thô ráp bao bàn tay mềm mại của cậu, ánh mắt sâu thẳm.
Yến Hảo cười với Giang Mộ Hành: "Tôi chỉ muốn hôn chút thôi mà."
Đường cong cằm Giang Mộ Hành thình lình siết chặt: "Không được."
Yến Hảo ăn nốt múi quýt cuối cùng: "Ò."
Vừa dứt lời, cậu liền lấy một cây kẹo que vị hoa quả trong đĩa trái cây, chậm rãi xé vỏ ra.
Tivi đang chiếu tiểu phẩm "Bạn cùng bàn", toàn diễn viên nổi tiếng, thực lực rất mạnh, tiếng cười trên khán đài vang liên hồi.
Trong hơi thở Yến Hảo xen lẫn hương trái cây ngọt thanh. Cậu lim láp kẹo que màu cam, âm thanh mut mát dính nhớp ẩm ướt kéo dài.
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc xem tiểu phẩm.
Yến Hảo ngậm lấy kẹo que, đầu lưỡi quấn quít, dùng sức mut một phát.
Một khắc sau kẹo que bị một cái tay đoạt mất.
Giang Mộ Hành siết chặt gáy cậu, nhấn cậu xuống chân mình...
Trước khi ngủ Yến Hảo nhắc đến chuyện thắp hương trong nhóm, Dương Tùng và Tống Nhiên đều bảo muốn đi.
Đứa trước chán, đứa sau đơn thuần muốn leo núi.
Hạ Thuỷ vì lý do sức khoẻ nên không leo núi nổi, đành kêu họ lên thay phần cô, đốt thêm một nén nhang, quyên thêm một phần công đức.
Hơn sáu giờ sáng hôm sau, bốn người tiến về chùa Triều Minh.
Ngày đầu tết, rất đông người lên núi.
Tầng mây dày, số lần mặt trời ló dạng rất ít, có chộp được hay không phải dựa cả vào số.
Mặc dù Yến Hảo đã tận lực rèn luyện nhưng thể lực vẫn xếp chót giữa bốn người. Lần nào chỉ cần cậu kêu mệt, cái tên Dương Tùng sẽ bô bô rằng thắp hương phải có thành ý, không thể ngại núi khó leo, không thể ngại đường khó đi, Phật Tổ đang chấm điểm, coi chừng thất bại.
Yến Hảo vừa cắn răng leo thềm đá, vừa lẩm nhẩm trong lòng "Mình muốn vô đại học A", mệt đến ngất ngư.
Giang Mộ Hành trái lại vác balo lớn đựng nước và đồ ăn nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Người so với người, tức chết người.
Băng qua thác nước trong núi, đầm nước chảy xuôi trong vắt thấy đáy.
Cả bốn dừng lại chụp hình, cậu chụp cho tôi, tôi chụp cho cậu, tôi chụp cho bọn cậu, cậu chụp cho bọn tôi, chúng ta chụp cùng nhau.
Các thiếu niên tràn trề năng lượng và sức sống hí hoáy tầm mười phút, chụp ảnh xong xuôi thì tách thành hai - hai.
Dương Tùng ngồi trên tảng đá uống từng hớp lớn coca, Tống Nhiên gặm bánh mì, ngốn nga ngốn nghiến.
Ăn uống no đủ xong, hai người họ phát hiện Yến Hảo và Giang Mộ Hành vẫn đang xem hình.
Giang Mộ Hành cầm máy ảnh, Yến Hảo áp sát hắn, tay rụt trong ống tay áo khoác màu xanh dương, chỉ duỗi một ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo lướt từng tấm hình, không ngừng lẩm bẩm: "Tấm này đẹp trai ghê" "Tấm này cũng đẹp trai".
Dương Tùng và Tống Nhiên tới gần, vừa khéo nghe thấy Yến Hảo nói một cách đầy chân thành tha thiết: "Đẹp trai quá."
Hai người không hẹn mà cùng ngó, không ngoài dự đoán, bên trong tấm hình kia là Giang Mộ Hành, mờ căm, không thấy rõ mặt mũi.
Dương Tùng: "..."
Tống Nhiên đẩy kính, đánh giá khách quan: "Là chân ái."
Dương Tùng: "Chẹp": "Yêu đến mù mắt."