Nói là thế, nhưng Đào Nguyên Đình không thể chờ tên phục vụ kia thông báo được gì.
Vì nhóm anh ngồi hơn 1 giờ đêm vẫn không có tin tức.
Đào Nguyên Đình đành phải về trước, rồi cho người dò hỏi sau.
*
Cứ như vậy, hơn hai ngày trôi qua, vẫn không có tin tức.
Đêm nay Đào Nguyên Đình dẫn nhóm đi giao dịch.
"Đình, cậu lại ngẩn ngơ gì đấy?" Quan Chí từ ngoài đi vào.
"Tôi vẫn luôn có cảm giác, người tôi gặp ở bard hôm trước, hình như đã gặp ở đâu đó rồi"
"Tôi thấy là cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, lo chuẩn bị đêm nay phải đi giao hàng cho bên lão Phi kìa"
"Tôi biết, cậu yên tâm đi! Mong xong việc sớm, tôi muốn về hỏi bà nội lần nữa"
"Vẫn chưa từ bỏ à?"
"Không thể"
"Chúc cậu may mắn vậy"
*
Henry từ bên ngoài đi vào "Bé yêu, mừng em trở lại"
Cô cũng nhiệt tình tặng cho Henry một cú xoay người điêu luyện, né được móng vuốt đang nhào đến của Henry.
"Đáng đời" Bi vui vẻ cười trên nỗi đau của Henry.
"Anh được lắm, nay dám cười cả tôi cơ đấy".
Henry hùng hổ to mồm với Bi.
"Tôi sao lại không được cười rồi? Đừng tưởng anh ngồi chức lão nhị, là muốn nói gì tôi cũng được" Bi liếc mắt Henry buông một câu.
Henry tỏ vẻ ủy khuất cầu cứu cô "An Nhiên, mau nhìn xem, lão tam ức hiếp anh"
Cô thật cmn, muốn tống cổ tên này về Anh Quốc.
Ở nhà có hai tiểu quỷ, không không....ba tiểu quỷ, đến đây có thêm mấy tên cấp dưới không có liêm sỉ.
Cô nhớ mình thành lập bang phái, làm những việc không thể ra ánh sáng mà! Cô đâu có mở lớp giữ trẻ, tại sao?? Tại sao bây giờ, tên nào tên nấy điều trưng ra khuôn mặt vô tội đáng yêu là thế quái nào?????.
"Thật sâu sắc hoài nghi nhân sinh"
"Lão đại có ý gì?".
Lục tò mò tiếng lên.
"Có phải là....!Tôi đi nhầm chỗ rồi không? Hay là tôi vắng mặt lâu quá, các anh không có việc làm? Nên chuyển qua đi diễn hài sao????"
"..."??????? là sao lão đại.
"Ở nhà nhìn hai tiểu quỷ kia.....À không không....!Ba tiểu quỷ kia giở trò chưa đủ sao?"
"Henry, anh nghĩ gì khi tỏ ra vô tội dễ thương, đáng yêu? Có cần tôi gọi con nhóc Cherry về đây dạy anh vài động tác không?".
Cô thật cmn tức muốn mà.
"Nghiêm túc lại cho tôi"
"...".
Lão đại thật dữ??
"Có gì mau nói, còn không giải tán, trước khi tôi ném các anh vào rừng "
Cuối cùng Bi phải đứng ra dọn dẹp đám người kia.
"Lão đại, đêm nay cần cô đứng ra đi giao dịch"
"..." ??
"Bên lão Chu yêu cầu, địa điểm ở bờ biển phía nam"
"Tôi vừa biết được thông tin, đêm nay Thiên Nhất cùng Lão Phi cũng diễn ra một cuộc giao dịch ở gần đó" Lục nghiêm túc báo cáo.
"Hai lão già kia có mối liên hệ nào không?"
"Hình như có vài lần giao dịch".
Henry ở một bên chêm vào.
"Tôi biết, các người nghĩ ngơi đi, đêm nay theo tôi đi giao hàng"
*
"Quang thiếu, đêm nay anh có định ra tay không?"
"Đích thân lão đại Thiên Nhất đi giao hàng, tôi muốn thử xem, thực lực mình đến đâu! Cậu xem sắp xếp người, đêm nay nhất định phải thành công" Quang Thiếu Thâm ha ha cười vui vẻ.
"Tôi đã biết, không còn gì tôi đi xuống chuẩn bị đây"
Quang Thiếu Thâm xua tay cho hắn rời đi.
"Để tôi xem, mất chuyến hàng này! Anh thế nào còn giễu võ dương oai được với tôi".
Quang Thiếu Thâm nhếch cười đắc ý.
*
9giờ đêm theo lịch hẹn, cả bốn nhóm người lần lượt đến nơi để giao dịch.
"Thật lâu không sử dụng đến nó mà".
Cô đeo chiếc mặt nạ bạc quen thuộc.
"Vẫn đẹp như ngày nào".
Henry kế bên không quên khen cô một câu.
"Mau chia ra hành động, tôi thấy đêm nay không yên bình lắm đâu! Nhớ dặn anh em chú ý an toàn một chút"
"Lão đại yên tâm".
Đám thuộc hạ cứ thế tản ra, tìm nơi ẩn ẩn nấp.
Cô bước xuống xe, quan sát một lúc "Hướng 3_5_9 có tay bắn tỉa"
"Rõ" Henry dẫn đội, theo hướng cô nói mà hành động.
"Đông nam, hướng 7 giờ".
"Ok, lão đại".
Mộc dẫn thuộc hạ xuất phát theo hướng đó.
*
Bên này xe của anh cũng vừa dừng lại.
Vẫn là chiếc mặt nạ bạc quen thuộc "Các cậu kiểm tra xung quanh"
"Rõ lão đại".
Nhóm thuộc hạ tản ra đi xung quanh dò xét.
Từ xa nương theo chút ánh sáng, Đào Nguyên Đình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Thì ra là vậy....!Chả trách tại sao lại thấy quen thuộc.
_Đoàng...!đoàng ....đoàng
Bất ngờ, ba phía ập đến mấy nhóm người áo đen, nả liên tục! Dồn nhóm cô và anh phải di chuyển đến gần nhau.
"Đã lâu không gặp, chào mừng hai vị lão Đại Từ xa đến nơi đây" Quang Thiếu Thâm từ trong đám người bước ra.
Từ Minh Quân theo sát sau lưng hắn.
Cô nhìn thấy Từ Minh Quân bao nhiêu uất hận, nhục nhã kiếp trước ùa về như thác.
Vành mắt đỏ âu "Bằng mọi giá, hôm nay phải bắt cho bằng được tên Từ Minh Quân kia về cho tôi" Cô quay sang nói nhỏ với Bi.
Bi nhẹ gật đầu đồng ý.
"Dzô, xem ai đây, lão đại Thiết Sát! Không phải cô biệt tích nhiều năm sao? Giờ xuất hiện ở đây, có phải để ý tôi không?".
Quang Thiếu Thâm cợt nhả.
"Đã lâu không gặp, cô nhớ tôi chứ?".
Đào Nguyên Đình xem nhẹ Quang Thiếu Thâm, quay sang cô tâm sự.
"Tất nhiên, còn nhớ anh vẫn nợ tôi một lời hứa".
"Tôi bây giờ có việc muốn nhờ cô đấy".
Đào Nguyên Đình ẩn ý nhìn cô.
"Có việc gì mà đến lão đại một bang như anh không làm được sao?"
_Cạch ...
"Cmn, các người đúng là không sợ chết, còn đứng đây tâm tình"
"Được, thù mới nợ cũ, chúng ta tính luôn một lần".
Cô nhìn Quang Thiếu Thâm nhếch mép cười nhạt.